“Tiểu Tinh, tôi còn thắc mắc tại sao em lại không nghe điện thoại của tôi, thì ra là em đang hẹn hò vụng trộm với người khác ở đây!”
Người này trẻ tuổi, dáng người không cao, trông mặt mũi còn có vẻ đang
bị bệnh, nhưng ánh mắt giống như một con rắn độc, không ngừng nhìn tới
nhìn lui trên người La Thuần.
Sắc mặt Lộ Tinh lập tức trở nên lạnh lùng, cô lạnh giọng mà nói: “Lâm
Hạo, tôi đang bàn chuyện làm ăn với khách hàng, tốt nhất là anh đừng có
kiếm chuyện với tôi, có chuyện gì thì nói sau đi.”
Lâm Hạo lại tỏ vẻ không nghe thấy gì cả, hắn nhìn chằm chằm La Thuần một lúc lâu rồi nói: “Trông anh rất lạ mắt, người nhà ai vậy? Nhà anh buôn
bán cái gì thế?”
La Thuần cầm chén trà lên chậm rãi thưởng thức, tỏ ý mắt không thấy tai không nghe.
“Thú vị đấy.” Lâm Hạo mỉm cười nhìn Lộ Tinh, sau đó hắn ngồi xuống đối
diện La Thuần rồi nói: “Tôi là tổng giám đốc trẻ của tập đoàn Lâm Hải,
chuyện làm ăn mà anh đang thương lượng, tôi nhận, anh tìm quản gia nhà
tôi mà thương lượng tiếp, tôi muốn nói chút chuyện với Tiểu Tinh, anh đi đi.”
Nói xong, thấy La Thuần vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hắn ta cau
mày nói: “Tôi nói này, anh nghe không hiểu tiếng người hay là có chuyện
gì thế? Cút ra ngoài!”
La Thuần lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là anh nên rút lại mấy câu vừa rồi, sau đó xin lỗi tôi đi.”
“Cái quỷ gì thế?” Lâm Hạo mỉm cười, hắn cầm chén trà trên bàn lên: “Ở Hà Đông không một ai dám nói như vậy với Lâm Hạo này đâu, bảo tôi xin lỗi? Anh là cái rắm gì chứ!” Sau đó hắn vung tay hất nước trà lên người La
Thuần.
La Thuần đã không còn giống như trước đây, anh vừa giơ tay lên, toàn bộ
nước trà lại giội ngược lại lên mặt Lâm Hạo, sau đó La Thuần lắc đầu
nói: “Đạo đức của mấy tên cậu ấm vô dụng các người đều như nhau cả,
người lần trước bị tôi hắt nước lên người đã chết rồi, anh có biết người đó là ai không?”
Ánh mắt lạnh như băng của anh dán chặt lên người Lâm Hạo, bầu không khí trong phòng lập tức ngưng đọng.
Lộ Tinh đã tận mắt chứng kiến thực lực của La Thuần, cô vội vàng giữ tay anh lại rồi nói: “Anh đừng nóng giận, tính cách của Lâm Hạo chính là
như vậy đấy, đừng chấp nhặt với anh ta.”
Câu nói này lại càng khiến Lâm Hạo tức tối, rõ ràng ý của cô ấy là hắn
không thể đánh lại tên rác rưởi này, Lâm Hạo vung tay xô đổ đồ trên bàn, hắn chỉ vào La Thuần rồi nói: “Nói cho tao biết tên của mày là gì, ông
đây không giết chết mày thì ông đây không phải họ Lâm.”
“Anh ta là chồng của Diệp Băng Dung.” Lộ Tinh đứng bên cạnh hắn nhắc nhở.
Lâm Hạo ngẩn người, hắn lập tức cười lớn: “Tao còn tưởng là ai, thì ra
là tên rác rưởi bám váy đàn bà của nhà họ Diệp sao, đừng tưởng mày có
nhà họ Diệp làm chỗ dựa là có thể hung hăng trước mặt tao, tao nói cho
mày biết, Hàn Kim Tuyền chỉ là một con chó của nhà họ Lâm chúng tao mà
thôi, nhà họ Diệp giết lão ta, cũng chỉ được coi là hơn giống chó một
chút mà thôi, đến chó cũng không bằng ấy chứ! Đúng là kẻ đáng thương bám váy đàn bà!”
“Muốn chết phải không!” La Thuần vung tay tát một cái, Lâm Hạo bay thẳng ra xa ba mét, suýt chút nữa thì mặt mũi bị đánh nát, hắn ta chật vật bò dậy, vừa sợ hãi lại vừa tức tội, chỉ vào La Thuần rồi nói: “Mày dám
đánh tao, mày dám đánh tao, từ nhỏ tới lớn chưa một ai dám tát tao đâu!”
La Thuần lại túm chặt cổ áo của hắn, tát hai cái nữa, đánh hắn tới nỗi
mặt mũi sưng phù: “Vậy mày nhớ cho kỹ, tao là người duy nhất tát vào mặt mày, nhớ cho kĩ một chút, sau này mày còn dám bất kính với tao dù chỉ
một chút, tao sẽ đánh gãy chân mày! Bây giờ mày muốn xin lỗi, hay là
chuẩn bị ăn thêm mấy cái tát nữa hả?”
“Tao nhổ vào, mày cứ nằm mơ đi!” Lâm Hạo phun nước miếng, La Thuần
nghiêng người tránh được, anh thẳng tay bóp cổ hắn ta ấn lên tường, sau
đó rút thắt lưng ở hông ra rồi nói: “Mấy loại công tử bột như mày là thứ không biết tôn trọng người khác nhất, cũng không biết nói tiếng người
thế nào, hôm nay để tao dạy dỗ mày!”
La Thuần gấp thắt lưng làm hai, mạnh tay quật một cái.
“Vút!”
Một âm thanh dứt khoát vang lên, mặt Lâm Hạo chảy máu, trông cực kỳ đáng sợ, La Thuần không hề nao núng, liên tiếp quật thắt lưng, mặt của Lâm
Hạo bị đánh thành máu thịt be bét, hắn hét lớn: “Dừng lại, dừng lại, tôi xin lỗi anh, xin lỗi!”
“Không đủ thành khẩn!” La Thuần vẫn tiếp tục quật thắt lưng vào người
hắn, Lâm Hạo vội vàng giơ tay lên che đầu, vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi,
tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi! Cầu xin anh tha cho tôi đi!”
“Cút!” La Thuần giơ chân đá hắn đi, Lâm Hạo lăn trên mặt đất mấy vòng,
sau đó hắn chật vật trốn ra ngoài cửa, chỉ vào La Thuần mà nói: “Mày chờ đấy, mày chết chắc rồi!” Nói xong hắn chạy như bay đi mất.
La Thuần ngồi xuống, anh cầm chén trà lên mỉm cười nói: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”
Đôi mắt của Lộ Tinh trở nên long lanh, cô phát hiện ra càng ngày cô càng thích người đàn ông ngông cuồng này, trong lòng cô dường như có ý nghĩ: “Mình muốn thuần phục anh ấy!”
“Anh có biết vừa rồi anh đắc tội ai rồi không?” Lộ Tinh lo lắng nói:
“Anh giết Hàn Kim Tuyền, thật ra chẳng là gì cả, ông trùm thực sự ở Hà
Đông gồm ba gia tộc lớn, Hàn Kim Tuyền chỉ là một con dao làm việc dơ
bẩn cho bọn họ mà thôi, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bồi dưỡng ra một kẻ
khác.”
“Nhà họ Lâm là một trong số đó sao?” La Thuần lạnh nhạt hỏi: “Tôi không
cần biết bọn họ là ba gia tộc lớn hay là mười gia tộc lớn, tốt nhất là
đừng có gây chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ khiến tất cả bọn họ phải
biến mất.”
Từ khi nghe vị lão tiền bối ăn mày nói về uy phong của Thiên Đế, anh
thật sự không để mấy kẻ kém cỏi này vào mắt, bởi vì trong đầu anh đã ghi chép rằng, chỉ cần luyện thành công cảnh giới luyện khí tầng thứ nhất,
đã đủ để dời núi lấp biển rồi, chỉ cần một chưởng là có thể chém đôi một dòng sông lớn. Sau này luyện tới các tầng tiếp theo thậm chí anh còn có thể tạo ra cũng có thể phá hủy mặt trời và mặt trăng, phá hủy một hành
tinh, chỉ một nhà họ Lâm, một cái thùng rỗng kêu to thì có là gì chứ.
Lộ Tinh không tin La Thuần thật sự có bản lĩnh đó, nhưng cô rất thích
khí phách đánh đâu thắng đó không gì cản nổi này, Lộ Tinh cười khanh
khách mà nói: “Quả thực nhà họ Lâm chẳng là cái thá gì cả, nếu anh cần
giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
“Có lẽ bây giờ tôi đang cần sự giúp đỡ của cô đây, làm xong sẽ có thù
lao, có thể giúp cô một chút đấy.” La Thuần có chút lúng túng mà lấy bản hợp đồng ra, dù sao anh rất ít làm mấy chuyện nhờ vả sự giúp đỡ của
người khác thế này.
Lộ Tinh không hề liếc mắt nhìn lấy một lần, mà đã trực tiếp ký tên vào
hợp đồng, cô mỉm cười nói: “Có lẽ bây giờ tôi cũng cần anh giúp đỡ đấy,
cùng ăn trưa với tôi đi.”
“Không thành vấn đề!” La Thuần đứng dậy, cất hợp đồng đi rồi nói: “Nhưng tôi phải đem hợp đồng về trước đã, bên đó còn có người đang chờ để cười nhạo tôi đây.”
“Vậy sao, vậy tôi cũng phải xem mới được!”
Hai người cùng nhau ra ngoài, La Thuần nhìn thấy Tống Tiểu Thiến đăng ăn lẩu ở bên đường, liền dẫn về công ty.
Lộ Tinh vừa bước ra ngoài liền lập tức thu hút rất nhiều người vây quanh nhìn ngó, đại mỹ nữ có thể sánh ngang với Diệp Băng Dung này trông rất
có quyền lực, rất nhiều người đàn ông chỉ dám lén lút ngắm nhìn cô ấy.
Ba người còn chưa đi tới văn phòng thì nghe thấy Lão Vô Lại lớn tiếng
nói: “Tôi cược hai vạn, nếu hai kẻ chân ướt chân ráo kia có thể thương
lượng được năm triệu về đây, tôi sẽ ăn phân chó!”
“Thật không ngờ ông lại nóng lòng muốn ăn phân chó đến thế cơ đấy.” La Thuần bước vào cửa văn phòng, ném bẳn hợp đồng lên bàn.
Cả văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Lão Vô Lại cầm bản hợp đồng lên
xem một chút, sắc mặt lập tức trở nên khó coi như thể nuốt phải ruồi
vậy, ông ta nhìn thấy Lộ Tinh cũng tới đây cùng La Thuần thì hừ một
tiếng rồi nói: “Cậu nói dối, cái này không tính được.” Sau đó ông ta cầm theo hợp đồng đi ra ngoài cửa, La Thuần cản ông ta lại, túm cổ áo ông
ta lên rồi nói: “Chẳng phải ông đã nói là sẽ từ chức sao? Lão Vô Lại.”
“Cậu bỏ tay ra cho tôi!” Lão Vô Lại tiệt cả giận: “Dựa vào cái gì mà tôi phải từ chức chứ, dựa vào một nhân viên nhỏ bé như cậu mà muốn tôi từ
chức là tôi từ chức chắc? Chỉ có tổng giám đốc mới có thể đuổi việc tôi
mà thôi, cút ngay!”
“Vậy thì ông bị đuổi việc rồi đấy!”
Không biết Diệp Băng Dung đã xuất hiện ở ngay cửa văn phòng từ bao giờ.