Long Vệ Siêu Đẳng – Chương 17: Quá mạnh rồi – Botruyen

Long Vệ Siêu Đẳng - Chương 17: Quá mạnh rồi

Sao La Thuần lại không hiểu tâm tư của Diệp Băng Dung được cơ chứ, chỉ là anh sợ vết

thương tình cảm, không muôn đôi mặt với chuyện đó lần nữa.

Làm một kẻ nhàn rỗi tiêu dao tự tại, cũng rất tốt mà.Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com

La Thuần đang chuyền bị luyện công, thì ở ngọn núi xa xa bổng xuất hiện một tia sáng, sau

đó lại biên mật không thầy đâu nữa.

Hiện giờ mắt của La Thuần có thể nhìn rõ mọi vật ngay cả trong trong đêm tối, giữa màn

đêm tôi tăm chỉ một tia sáng anh cũng có thẻ nhìn rõ như ban ngày, La Thuần lập tức chăm

chủ nhìn lại, cảnh vật trải rộng mây nghìn mét trên núi xuất hiện trong mắt anh.

Dường như trên đỉnh núi có hai người đang đánh nhau, nhưng bị rừng cây um tùm che

khuất, anh đã sử dụng mắt nhìn xuyên thâu mà vẫn không thấy rõ.Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com

“Hiện giờ năng lực nhìn thấu vẫn chưa đủ mạnh, nêu không ở khoảng cách xa cỡ này, thì

mình muốn nhìn thứ gì cũng có thể nhìn rõ cả.'

La Thuần đứng dậy nhảy xuống ban công, anh muốn âm thầm qua đó xem một chút.

Từ hôm qua sau khi giao thủ với chú Cái, anh mới biết thì ra trên đời này vẫn còn có cao –

thủ luyện võ có thể đánh ngang tay với anh, anh rất tò mò rốt cuộc những người này có thê

mạnh đến thê nào.

Hiện giờ cơ thế của anh rất mạnh mẽ, một đường lao nhanh, chưa tới năm phút đã chạy

được mây nghìn mét, anh vừa chạy tới dưới chân núi thì nghe thảy tiếng nô vang từ bên

trên truyền xuống, giống như có hai chiếc xe đâm vào nhau vậy.

“Đông tĩnh lớn như vậy sao?”

La Thuần thận trọng hơn, anh nhón chân chạy. lên núi, khi băng qua một tảng đá lớn còn

suýt vập ngã, thì ra có một tên ăn mày đang năm ngủ trên mặt đât, sau khi nhìn thấy La

Thuần, ông ta vươn mình một cái rồi lại nằm sang chỗ khác.

La Thuần cũng không đề ý đến người này, anh chạy như bay lên đỉnh núi, lại có một vệt

sáng sượt qua, chém cây đại thụ bên cạnh anh thành hai khúc.

“Cái quỷ gì thết” Anh vội vàng nằm sắp xuống đất, nơi này chỉ cách đỉnh núi một cái cây, La

Thuần sử dụng năng lực nhìn xuyên thấu đê nhìn sang, chỉ thây trên đỉnh núi đáng có hai

người đánh nhau kịch liệt, một trong hai người cảm kiếm dài, môi lần xuất kiêm đêu bô mặt

đất thành những vét nứt sâu hoắm, người còn lại dùng tay không, bước đi như băng qua

nước, mỗi lần xuất chân đêu có thê đạp vỡ mặt đất thành khe lớn.

Bỗng nhiên người cầm kiếm lớn tiếng nói: “Bản đô cũng chẳng ở trên người ông đây, đánh

cải gì hả, cứ giải quyết thứ yêu kém này rồi lại nói!” Sau đó người này đột nhiên thay đổi

hướng kiểm đâm vẻ phía La Thuận đang ân nắp, người còn lại cũng đâm ra một quyền, sức

kiêm như cuồng phong đánh đền, dễ dàng đánh tung mặt đất nơi La Thuần đang ân nập,

nêu không phải anh phản ứng cấp tốc, thì giờ đã bị đánh thành thịt vụn rôi.

“Quá mạnh!” La Thuần không khỏi giật mình, chạy thẳng xuống núi không dám quay đầu lại.

Bỗng nhiên phía trước thoáng có bóng người, người cằm kiếm vừa rồi không biết đã vọt tới

đẳng trước từ bao giờ, người đó lại đánh tới một kiếm, thế kiếm mạnh mẽ, mặc dù La

Thuân có thế nhìn rõ chiêu thức của đối phương, nhưng cơ thê lại không tránh được, hơn

nữa người đánh tay không cũng đã đuôi tới phía sau ngăn cản mọi đường lui, không còn

cách nào khác, La Thuần chỉ có thể chống đỡ trực diện.

Trong lúc cắp bách La Thuần sử dụng luồng khí trong bụng để bảo vệ ngực và lưng, “Rầm”

một tiếng thật lớn, anh cảm giác giống như bị tàu hỏa từ hai phía đâm tới, trong miệng ộc

máu, cả người đau nhức, ngã xuống đất không nhúc nhích nỗi.

“Mẹ nó, sớm biết thế này mình đã không đến xem trận náo nhiệt này rồi.” La Thuần âm

thầm kêu khổ trong lòng.

Hai người kia cùng “ð” lên một tiếng, hào hứng nói: “Trên người thẳng nhãi này có bảo bối

sao, tìm thử xem nảo.'

“Tìm cái gi mà tìm…khụ khụ…có bảo bối gì chứ?”

Trên ngọn cây đột nhiên truyền tới giọng nói của một người đàn ông, La Thuận ngắng đầu

nhìn lên, thì thấy một người đàn ông quân áo rách nát, râu ria xôm xoàm đang ngồi ở đó,

chính là tên ăn mày vừa rôi ngủ trên núi, trong lòng anh thâm giật mình, quả nhiên không

thê trêu chọc ăn mày được, hai người này lợi hại như vậy, cũng không hê phát hiện ra trên

đâu bọn họ có người mới tới.

Hai người kia không khỏi thắc mắc, hỏi: “Ông là ai?”

“Tôi là ai sao? Tôi là người mà cậu vĩnh viễn không thể sánh nỗi.” Tên ăn mày kia tựa trên

cây, lắc lắc hai cái chân, sau đó lại ho khan hai tiếng.

“Xuống đây cho tôi!” Người cầm kiếm ngang ngược tung ra một chiêu kiếm, cứ vậy mà gọt

cái thân cây mà tên ăn mày kia đang núp, trong đầu thì nghĩ đáng lễ cái cây này phải bị hắn

chém thành hai đoạn mới đúng, nhưng chiêu kiêm còn chưa chạm vào thân cây đã bị trừ

khử không một dầu vét.

“Ha ha.” Tên ăn mày cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đánh chơi cái gì thế, tôi thấy trên người

cậu cất giầu một tâm bản đô, giao ra đây ối, nói xem nó có lợi ích gì, tôi sẽ tha cho cậu một

mạng.'

“Tha con m…' Người kia mới nói được nửa câu thi phải tự nuốt chữ mẹ còn lại vào họng,

bởi vì hẳn ta phát hiện ra cả người hắn cứ như thể trúng phải thuật định thân, làm thê nào

cũng không thê cử động được, trong lòng hăn ta không khỏi kinh hãi, trên đời lại còn có loại

võ công này sao, đây đúng là yêu pháp mà.

Người còn lại thi không dừng lại, hắn ta hét lên một câu 'Cút con mẹ nó đi', tên ăn mảy kia

tiện tay vỗ một cái, người kia lập tức biên thành một đồng thịt nát.

“Đây là công phu gì thế!” Đến cả La Thuần cũng thầm giật mình, chỉ tiện tay vỗ một cái mà

cũng có thê giết người, chỉ có thân tiên mới làm như vậy được mà thôi.

Người dùng kiếm kia không nhịn được mà gật đầu một cái: “Tôi đưa bản đồ cho ông, đây là

bản đô kho báu bí mật mà tôi trộm được từ nhà họ Đường ở thủ đô, tôi cũng không biệt nó

có lợi ích gi…”

'Vậy thì cậu cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.” Tên ăn mày ho hai tiếng, sau đó lại tiện

tay vô một cái, người câm kiêm cũng biễn thành một đồng thịt nát, một tâm bản đô nhẹ

nhàng bay ra từ đồng thịt nát kia, rơi xuống tay của tên ăn mày.

“Cậu có bảo bối gì dâng lên cho ta không?” Tên ăn mày liếc nhìn La Thuần.

La Thuần chứng kiến bản lĩnh của người này, biết rằng anh chắc chắn phải chết, đành cười

nhạt một tiếng rồi nói: “Biết rõ chỉ có đường chết mà còn dâng bảo bồi cho öng? Câu hỏi

của ông quả ngu xuẩn rồi.”

“Ha ha.” Tên ăn mày cười một tiếng, nhẹ nhàng đáp xuống đắt, đặt tay lên lưng La Thuận

rồi nói: “Cuỗi cùng cũng tìm được cậu rôi, ông này tìm cậu cực khô biết mây.”

La Thuần cảm nhận được một luồng khí ấm áp tràn vào vết thương trên lưng, lập tức chữa

trị kinh mạch và cơ bắp của anh, dường như luông khí kia có nguồn góc giống với luông khí

trong bụng anh, La Thuân nghi ngờ nói: “Ông là…”

“Đừng nói gì cả.”

Hai người yên lặng trị thuơng, nửa tiếng sau, vết thương của La Thuần hồi phục hẳn, anh

mở mắt ra, thầy mái tóc và bộ râu của tên ăn mày kia giờ đã trăng như tuyết thi kinh ngạc

nói: “Ông bị làm sao vậy?'

Tên ăn mày chật vật ngã ngồi lên mặt đấy, cười khà khà mà nói: “Ta không ỗn rồi, tắm bản

đô này giao cho cậu, nhưng có thật sự tìm được bảo bồi gì hay không thì cũng khó nói lắm.”

Ông ta ném tắm bản đồ vừa rồi cướp được cho La Thuần, ngẩng đầu lên nhìn sao trên trời

rồi nói: “Sức mạnh tinh tú trong người cậu, làm sao mà có được thế?”

“Sức mạnh tinh tú?” La Thuân lập tức nghĩ tới luồng khí thần bí kia, anh biết sức mạnh của

tên ăn mày này và sức mạnh của anh có củng nguồn gốc, nên cũng không giấu giêm gì cả,

chậm rãi đáp: “Là do một lần vận chuyển quốc bảo, chúng tôi bảo vệ một quả câu ngọc màu

vàng, bên trong có rất nhiêu điểm màu trắng nhỏ, nhìn qua thì rất bình thường, nhưng khi

chúng tôi bị kẻ địch tập kích, tôi đem theo viên ngọc kia phá vòng vây, không ngờ nó lại

truyền vào cơ thê tôi một luông khí mạnh mẽ, có lẽ chính là sức mạnh tinh tú mà ông nói.”

Tên ăn mày nói: “Đó là Tỉnh Hải Châu, trên Tình Hải Châu có tới hàng nghìn hàng vạn bùa

chú, không phá giải bùa chú thì không thê nào hấp thu sức mạnh được, tại sao nó lại bị cậu

hấp thu chứ?'

La Thuần cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này, anh đoán chuyện này có liên quan tới đôi mắt

của anh, dù sao điểm duy nhật mà anh khác với người bình thường chính là đôi mắt.

“Là vì trên người cậu có đôi mắt của Thiên Đề chứ saol Tiểu tử này đúng là chó ngáp phải

ruôi mà.' Tên ăn mày lại vỗ La Thuần một cái, nhìn lên trời rồi lắc đầu nói: “Thứ đô chơi này

đúng là thứ tốt, tôi nói với cậu lai lịch của tôi trước đã, tôi là đệ tử của Tinh Hải Môn.”

La Thuần hỏi: “Tinh Hải Môn? Ở đâu vậy?”

Tên ăn mày giơ tay lên, chỉ lên những ngôi sao trên bầu trời mà nói: “Đại khái là ở đó đi…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.