Long Huyết Chiến Thần – Chương 15: Linh Hi kiếm – Botruyen

Long Huyết Chiến Thần - Chương 15: Linh Hi kiếm

Long Thần hít sâu một hơi, thản nhiên nói:

“Ngươi thất vọng đối với ta, hôm nay ta cũng triệt để thất vọng đối với ngươi. Thế nhưng, ngươi đã muốn thành thân, Long Thần ta tuyệt đối không cho ngươi toại nguyện. Nghe rõ chưa? Ta là Long Thần.”

Dương Tuyết Tình vô cùng bình tĩnh, bỗng nhiên ném một túi đồ xuống dưới chân Long Thần.

“Từ trước tới giờ ngươi chưa từng mang họ Dương, đây là năm mươi khối linh ngọc, ngươi cầm đi. Bạch Dương trấn đã không thích hợp ngươi ở lại rồi.”

Bây giờ nói nhiều cũng vô ích, Long Thần vốn không thích tham món lời nhỏ. Vì thế hắn không thèm liếc linh ngọc một cái, trực tiếp xoay người rời khỏi.

Hắn nhanh chóng ra khỏi Dương gia, đi tới bờ sông điên cuồng công kích cây cối, đá tảng ở chung quanh cho đến khi mệt mỏi ngồi bệch dưới đất.

Hắn nhìn về phía Dương gia, đây chẳng khác nào một con quái vật lớn chắn ngang tầm mắt hắn. Chính nó đang đè nặng trái tim của hắn, làm cho tinh thần hắn rối bời.

Long Thần dần dần nắm chặt quả đấm, sát khí từ trong người bộc phát mãnh liệt.

“Phụ thân, ta không biết nữ nhân kia làm vậy có đáng giá hay không. Nhưng ta biết Bạch Triển Hùng không phải là người tốt, cho dù nàng đối xử với ta thế nào, ta cũng sẽ kiên quyết ngăn cản không cho nàng toại nguyện. Còn nữa, ta không thể để cho mọi người xem thường ta, cũng không cho phép nàng xem thường ngươi.”

Hắn vận lực thật mạnh cho đến khi móng tay đâm rách da thịt, dính đầy máu tươi.

“Phụ thân, trên đời này không có ai ngăn cản nổi ta trở nên mạnh mẽ hơn. Những lời ngươi từng nói với ta, ngày hôm nay ta đã hiểu rõ triệt để. Nếu muốn trở thành cường giả được mọi người tôn trọng, nhất định phải có thực lực tương xứng.”

“Những người đó, cám ơn các ngươi khinh thường ta. Nếu không, ta còn mãi đần độn cho rằng tu luyện chỉ là hành vi vô vị. Kế tiếp các ngươi chờ xem, lão tử sẽ cho các ngươi trợn trắng mắt ra.”

“Nửa tháng sau là đại hội gia tộc rồi, một tháng sau lại diễn ra đợt hôn lễ khốn kiếp kia. Chỉ cần Long Thần ta còn sống, ta sẽ cho các ngươi vui mừng thật lớn.”

Trải qua một trận phát tiết, cuối cùng Long Thần cũng bình tĩnh trở lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm mịt mờ, tâm tư thoáng chốc biến hóa rất nhiều.

“Dương Tuyết Tình muốn ta rời khỏi Bạch Dương trấn, nhưng phụ thân lại dặn dò phải lấy được Long Ấn. Ta đây làm sao rời đi dễ dàng như vậy? Vốn dĩ thực lực của ta bây giờ không thể chống lại nàng, nếu như nàng xuất thủ thì ta làm sao ngăn cản? Chẳng lẽ ta bắt buộc phải rời khỏi Bạch Dương trấn lẩn trốn một đoạn thời gian? Đợi đến khi đại hội gia tộc tổ chức sẽ quay trở về?”

Long Thần suy nghĩ thật nhiều, hồi lâu sau mới nói thầm:

“Ta ở lại Bạch Dương trấn còn không bằng đi ra ngoài săn giết yêu thú, làm vậy có lẽ tiến bộ nhanh hơn. Ngoài ra còn có cơ hội tìm thấy thiên tài địa bảo.”

Nghĩ đến đây, hắn đã quyết định đi ra ngoài tìm vận may rồi. Nhưng mà hiện tại đang đói bụng cồn cào, thế lạ hắn nhảy xuống nóc nhà chạy như bay tới Húc Nhật tửu lâu..

Lúc này đã sắp nửa đêm, Húc Nhật tửu lâu vẫn náo nhiệt hơn cả ban ngày.

Long Thần nhanh chóng tiếp cận, thình lình nghe thấy người ta nói:

“Tin tức trọng đại, tin tức trọng đại đây! Các ngươi không biết sao, Dương gia phát sinh đại sự rồi.”

“Cái gì đại sự, nói mau!”

“Ha ha, ta nghe nói sáng sớm hôm nay, thiếu gia Dương Chiến phát sinh tranh đấu với Dương Thần. Dương Chiến thua trận bị lột quần áo trước mặt mọi người, khi trở về cắt cổ tự sát rồi.”

“Thật không đó?”

“Còn có thể giả sao? Tin tức mới nhất, bây giờ Dương gia đang cho người lục soát khắp trấn tìm kiếm Dương Thần.”

Long Thần nghe đến câu này, vội vàng xoay người chạy đi.

“Vốn cho rằng nhiều nhất chỉ khiến hắn không có mặt mũi gặp người, ai ngờ tên này không chịu nổi nhục nhã trực tiếp tự sát. Đúng là phế vật mà, chỉ mới nhục nhã một chút đã chịu không nổi!”

“Dương Chiến đã chết, ta lại càng không thể lưu lại Bạch Dương trấn, bây giờ phải mau chóng rời khỏi nơi này.”

Hắn trước kia lăn lộn tại Bạch Dương trấn rất tốt, vô cùng quen thuộc các ngã đường. Thế là hắn tiến vào trong một con hẻm nhỏ, chui xuống địa đạo, vội vàng rời khỏi trấn trước khi đám người Dương gia tìm tới.

Một đường chạy đi thật nhanh, hắn quay đầu lại quan sát tình huống Bạch Dương trấn.

“Dương Chiến chết rồi, sau này ta trở về tham gia đại hội gia tộc sợ rằng càng thêm nguy hiểm. Cũng may lão tổ Dương gia ái tài như mạng, chỉ cần ta biểu hiện thiên phú phi phàm sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.”

Nhưng hiện tại đã ra khỏi Bạch Dương trấn, hắn có thể đi đâu đây?

“Phía đông Bạch Dương trấn là hoang sơn, rừng rậm. Nơi đó hẳn là không thiếu độc trùng, yêu thú và thiên tài địa bảo.”

Long Thần đang muốn đi tới Đại hoang sơn, vào lúc này phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, có vẻ giống như là có người đuổi theo.

Trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi, vội vàng nhảy vào lùm cây ẩn núp.

Sau khi thấy người kia, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Người kia chính là Bạch Thế Huân, lúc buổi sáng đi theo Dương Linh Nguyệt tới tìm hắn.

Cũng chính là tên này từng sỉ nhục hắn tại Phỉ Thúy ngọc lâu.

“Bạch Thế Huân đang truy đuổi thứ gì?”

Long Thần vốn cho rằng Bạch Thế Huân đuổi theo hắn, định thần nhìn lại mới thấy một quầng sáng trôi nổi lơ lửng cách đó không xa. Hắn vừa nhìn đã biết đó là bảo vật giá trị phi phàm.

“Nói không chừng đó là bảo vật hiếm thấy, vẻ mặt Bạch Thế Huân mới nghiêm túc như thế!”

Bạch Thế Huân một đường truy đuổi quầng sáng không hề để ý hoàn cảnh chung quanh. Long Thần lợi dụng cơ hội bám theo, hiện tại đang là ban đêm, Tinh Thần chiến thể sẽ tăng cường không ít.

Ánh sao trên bầu trời chiếu xuống quầng sáng kia, Long Thần mơ hồ nhìn thấy hình dáng một thanh kiếm khổng lồ đang phi hành cực nhanh. Từ đó có thể khẳng định nó phải là thần binh lợi khí.

Mặc dù trong lòng rung động không dứt, nhưng Long Thần vẫn tập trung tinh thần đuổi theo Dương Vân Thiên.

“Tiểu tử này lá gan cũng lớn, lại dám rời khỏi Bạch Dương trấn xa như vậy!”

Trong quá trình theo dõi, Long Thần dùng một miếng vải đen che mặt mình lại. Người bình thường nhìn vào rất khó liên tưởng đến hắn, lúc này hắn mới bạo gan tiếp cận mục tiêu.

“Chỉ chạy một đoạn thời gian đã thở hồng hộc rồi. Cái tên Bạch Thế Huân này nhiều nhất là Long Mạch cảnh đệ tam trọng, thực lực xem như ngang với ta. Nhưng ta có Vẫn Tinh quyền và Tinh Thần chiến thể bộc phát lực lượng phải mạnh hơn hắn.”

Cả hai xông vào một rừng cây rậm rạp, đạo Kiếm quang đâm trúng một gốc cổ thụ ngã trái ngã phải rồi cắm thẳng xuống đất.

Bạch Thế Huân mắt thấy Kiếm quang dừng lại liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ngồi bệch xuống đất nghỉ ngơi. Ánh mắt hắn lúc này lóe lên quang mang nóng rực.

“Bảo kiếm có thể tự động phi hành tất nhiên là bảo vật cổ kim hiếm thấy. Chỉ cần ta đoạt được, cho dù bản thân sử dụng hay nộp lên gia tộc cũng có chỗ tốt rất lớn.”

Thế là trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng tương lai sáng lạn, Bạch Thế Huân ngẩng đầu cười phá lên sung sướng. Nhưng trong giây lát đó, hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước mặt mình xuất hiện một người bịt mặt, hắn cực kỳ sợ hãi lớn tiếng đe dọa:

“Ngươi… ngươi là ai? Tới đây làm gì?”

Song phương đều là võ giả Long Mạch cảnh đệ tam trọng, tốc độ Long Thần nhanh hơn hắn mấy lần. Chỉ thấy thân ảnh Long Thần chợt lóe biến mất ngay tại chỗ, sau khi hiện ra lập tức tung quyền mạnh mẽ đánh hắn ngã xuống đất, lực lượng chấn động khiến hắn rụng ra mấy cái răng, mồm miệng đầy máu.

Thấy người bịt mặt lạnh lùng đứng trước mặt mình, Bạch Thế Huân nhất thời khóc không ra nước mắt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.