Long Huyết Chiến Thần – Chương 13: Thần bí khó lường – Botruyen

Long Huyết Chiến Thần - Chương 13: Thần bí khó lường

“Dương Chiến người cao ngựa lớn, không nghĩ tới cái mông béo mập như thế. Thật là đáng mừng, sau này không tập võ cũng có đồ mưu sinh sống tốt.”

Long Thần cười lên ha hả, lời nói nhạo báng khiến cho tất cả mọi người đỏ mặt tía tai, âm thầm mắng tên này không biết xấu hổ.

Mà Dương Linh Nguyệt bình thời vẫn luôn bày ra một mặt trang trọng, tao nhã, lúc này bị Long Thần nhất cử phá tan hình tượng. Nàng thiếu chút nữa bị Dương Chiến tông trúng té ngã xuống đất. Hiện tại mới từ từ bình ổn tâm tình ngó chừng Long Thần, trong mắt tràn đầy sát ý.

“Dương Thần, ngươi chẳng những không tuân thủ tộc quy, đánh bào huynh của mình. Lại còn to gan làm chuyện hạ tiện như vậy, hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi đạo lý làm người!”

Rất khó tưởng tượng trước giờ Dương Linh Nguyệt luôn giữ vững hình tượng tiểu thư đài các cũng bị chọc cho nổi cơn điên, mở miệng mắng người. Ngay cả hai gã nam tử phía sau nàng nhất thời trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Hôm nay chỉ là tỷ thí bình thường, ai mà biết gây ra động tĩnh lớn như thế. Ngươi làm như Long Thần ta làm chuyện thương thiên hại lý vậy, bình thường đám đệ tử Dương gia các ngươi sỉ nhục ta đánh ta tại sao không nói?”

Vừa nói đến đây, ánh mắt Long Thần đã bộc phát hung quang nhìn chằm chằm Dương Linh Nguyệt không chút yếu thế.

“Phụ thân quả nhiên nói không sai, nếu như nam nhân không có thực lực chẳng khác gì một con chó. Sở dĩ nàng dám mắng ta là vì thực lực của ta không bằng nàng. Nhưng mà ngày hôm nay ta đã đánh bại Dương Chiến, ngày khác ta sẽ có thể đánh bại nàng.”

Hắn lui lại mấy bước, lạnh lùng nói:

“Dương Linh Nguyệt, chẳng lẽ mắt ngươi mù rồi hả? Rõ ràng là Dương Chiến sáng sớm tới tìm ta phiền toái. Tất cả mọi người đều biết tên này ý đồ bất chính, chỉ có điều hắn không ngờ ta đã tu luyện thành công ngược lại đánh bại hắn. Ta đây không giết hắn đã là lương thiện lắm rồi, ngươi đổ tất cả tội danh lên đầu ta là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thân là đại tỷ lại làm việc lỗ mãng, lấy việc quan báo tư thù sao?”

Bị Long Thần nói như thế, nguyên bản Dương Linh Nguyệt đang tức giận bừng bừng mới tỉnh táo lại. Nàng hít thở sâu một hơi, nghĩ đến sau lưng mình còn có khách nhân không tiện phát tác vào lúc này. Vì thế nàng mới cố gắng bình phục tâm tình, trong đầu không ngừng suy nghĩ tìm cách gỡ gạt thể diện.

Mặc dù Long Thần mới mười sáu tuổi, nhưng mà hình dáng cao to hơn Dương Linh Nguyệt không ít. Khi nàng đến gần hắn liền thấy thể hình bọn họ chênh lệch rất lớn.

“Dương Thần, trước đây ta chưa bao giờ thấy ngươi biểu hiện. Không nghĩ rằng ngươi ẩn giấu sâu như thế, lúc nãy bộc phát thực lực tương đương với Long Mạch cảnh đệ tứ trọng. Chúng ta đều là đệ tử Dương gia vốn không cần ẩn giấu thực lực, chắc là ngươi bụng dạ khó lường, có ý đồ gì đây?”

“Cũng được, ngươi đả thương Dương Chiến, lại nhục nhã hắn một phen. Ta nghĩ Tam bá và cô cô sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù ta không giáo huấn ngươi, hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi trọng phạt.”

Long Thần cười cười nói:

“Ta rất là chờ mong. Hãy đợi đấy, ta xem ngươi hay là cút mau đi, hai tiểu tình lang đang chờ ngươi kìa!”

Long Thần nói thế trước mặt mọi người khiến cho Dương Linh Nguyệt xấu hổ đỏ cả mặt.

Tất cả mọi người đều biết hai thiếu niên này có ý với Dương Linh Nguyệt. Thế nhưng, Long Thần nói thẳng ra như thế lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Ý tứ rõ ràng là chế nhạo Dương Linh Nguyệt bắt cá hai tay.

Dương Linh Nguyệt chịu đựng không nổi sỉ nhục lập tức nổi điên, vung tay chộp tới cổ Long Thần. Khí thế Long Mạch cảnh đệ lục trọng bộc phát giống như ngọn núi đè xuống khiến hắn hô hấp khó khăn. Mặc dù có Tinh Thần chiến thể bảo hộ, nhưng da thịt toàn thân bị áp bách căng thẳng, cực kỳ đau nhức.

“Còn chưa có công kích đã đau đớn như vậy rồi, không ngờ thực lực Dương Linh Nguyệt cường đại cỡ này. Tạm thời không nên va chạm chính diện với nàng.”

Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn ngăn cản trước mặt Dương Linh Nguyệt, không cho nàng tiếp tục xông tới.

Long Thần tưởng rằng mình sẽ bị đánh một bữa no đòn rồi, không nghĩ tới còn có người ra mặt bảo vệ hắn. Vừa mới tập trung nhìn tới, không phải là tiểu nha đầu Dương Linh Thanh đó sao?

Long Thần mới vừa đả thương ca ca của nàng, tại sao nàng lại chịu ra mặt cứu hắn?

Dương Linh Thanh thắt tóc kiểu đuôi ngựa, mặc đồng phục võ giả màu xanh, dung mạo xinh đẹp không thua gì Dương Linh Nguyệt.

Nhìn thấy Dương Linh Thanh ra mặt ngăn cản, Dương Linh Nguyệt tức giận hét lớn:

“Thanh muội, ngươi đang làm cái gì đó? Tên này mới vừa đả thương ca ca ngươi, vì thế ta mới xuất thủ giáo huấn hắn!”

Dương Linh Thanh nhỏ giọng nói:

“Linh Nguyệt tỷ, ta biết. Nhưng mà phụ thân và đại bá muốn ta dẫn hắn đi gặp bọn họ. Thật sự xin lỗi!”

Dương Linh Nguyệt nghe thấy câu này mới trừng mắt nhìn Long Thần, lạnh lùng nói:

“Báo ứng của ngươi sẽ tới nhanh thôi! Hi vọng ngươi còn sống đi ra, ngươi đắc tội ta sẽ không sống khá giả đâu!”

Long Thần nhếch miệng cười cợt, nhún vai nói:

“Ngươi có thời gian thì cứ việc đợi, bao lâu cũng được. Nhưng mà lão tử không có rảnh rỗi chơi với ngươi. Ta cho ngươi một đề nghị, tốt nhất là tìm cơ hội giải quyết một lần, ngươi thấy thế nào?”

Dương Linh Nguyệt cau mày nói:

“Ngươi muốn giở trò quỷ gì đó?”

“Đại hội gia tộc còn có nửa tháng, đến lúc đó ta cũng tham gia, ân oán của chúng ta tính toán rõ ràng vào lúc đó là được rồi. Thời gian nửa tháng cũng không dài, ngươi có dám đánh cuộc không?”

Long Thần vừa nói lời này nhất thời nhấc lên một trận thanh âm nghị luận.

“Tên này nói đùa gì vậy, Long Mạch cảnh đệ tam trọng đã muốn khiêu chiến linh Nguyệt đại tỷ? Đơn giản là người si nói mộng.”

“Không tốt, đây nhất định là âm mưu. Tiểu tử này muốn sử dụng kế hoãn binh, nửa tháng sau sợ rằng hắn đã trốn mất tăm rồi.”

Ánh mắt Dương Linh Nguyệt lộ vẻ nghi ngờ nhìn Long Thần chăm chú, sau đó bất chợt cười nói:

“Nói vậy ngươi gần đây có chút tiến bộ, cho nên mới tự cao tự đại, to gan lớn mật hơn nhiều rồi. Con đường tu luyện cực kỳ gian khổ Dương Linh Nguyệt khổ tu mười năm mới đạt tới cảnh giới hôm nay. Ngươi muốn dùng thời gian nửa tháng san bằng chênh lệch sao? Cũng được, ta sẽ cho ngươi tiêu dao thêm nửa tháng, sau đó đánh bại ngươi trước mặt mọi người.”

Nàng mới dứt lời lập tức xoay người rời khỏi.

Tin tức Long Thần ước định với Dương Linh Nguyệt nhanh chóng lan truyền ra khắp Dương gia. Đại đa số người đều cho rằng Long Thần si tâm vọng tưởng, trở thành trò cười trong mắt bọn họ.

Trên đường đi, ánh mắt Dương Linh Thanh nhìn Long Thần có vẻ kỳ quái, cuối cùng không nhịn được hỏi thử một câu:

“Này, ngươi làm thế nào vậy?”

“Chuyện gì?”

Dương Linh Thanh nói:

“Hôm trước ta biết ngươi chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ nhị trọng, rốt cuộc tại sao ngươi tăng cường thực lực nhanh như vậy? Lại còn đánh bại ca ca của ta?”

Long Thanh Lan đã dặn dò cẩn thận không được tiết lộ bí mật Long ngọc, cho nên Long Thần đành phải nói:

“Ta vốn đạt tới Long Mạch cảnh đệ nhị trọng từ lâu rồi, chẳng qua là ngươi không thấy rõ mà thôi.”

“Thật sao?”

Trong lòng Dương Linh Thanh chỉ tin một nửa, khi nàng thấy vẻ mặt Long Thần bình thản như thường chợt có cảm giác khó hiểu. Tựa hồ gã nam tử này trở nên bí ẩn hơn trước rất nhiều.

Dương Linh Thanh phát hiện đầu óc của mình thật sự không đủ dùng, nhưng hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này. Sau khi đi đến trước cửa, Dương Linh Thanh lo lắng nói:

“Phụ thân và đại bá ở bên trong, nói không chừng bọn họ sẽ trừng phạt ngươi. Ta đây không giúp được ngươi rồi, cố gắng đừng chọc giận bọn họ.”

Long Thần gật đầu nói:

“Linh Thanh, hôm nay cám ơn ngươi đã cứu ta.”

Dương Linh Thanh nói:

“Ngươi đả thương ca ca của ta, ta đây cũng không muốn cứu ngươi. Thế nhưng, ngươi đúng là buồn cười, Linh Nguyệt tỷ đã là võ giả Long Mạch cảnh đệ lục trọng, lấy thực lực của ngươi còn không xứng xách dép cho nàng. Ai ngờ ngươi còn muốn thách đấu đánh bại nàng, không sợ người ta nhạo báng sao?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.