“Cô ấy là 1 cô gái vùng quê nghèo, nhưng rất sớm đã nhiễm thói ăn chơi rồi. Lên thành phố vài năm, cô ta quen 1 chàng trai rất tốt, gia đình bên cô ta ủng hộ, nhưng như cô ta tự nói, cỏ ven đường làm sao với tới mây trên trời, nên cô ta đánh mất chàng trai đó…
Sau vài năm ăn chơi nơi đô thành, cô ta lấy 1 chàng trai bình thường, rồi có 1 đứa con. 2 vợ chồng làm công nhân cho 1 cơ sở gần nhà, hàng ngày để con đó cho lão giữ, hết giờ làm việc là 2 vợ chồng quay về lo cơm nước. Chiều tối mát trời, sau bữa cơm, lão tranh thủ chạy thêm cuốc xe ôm, hoặc ra đồng giăng câu…
Hôm đó, trưa hè oi ả, đứa bé nóng quá nên lão với nó ra cái giường tre kê sau cái bếp, cũng chỉ là cái lán lòi ra trên mé sông, mà nằm ngủ. Có tiếng người ới trước nhà, lão nghe tiếng được tiếng mất “chạy mau”, nên cứ thong thả đi ra trước nhà xem.
Vừa mới tỉnh giấc ngủ, cái tuổi hơn 60 nó làm cho mình k còn nhanh nhẹn như lúc trẻ, vừa bước chân tới cửa trước là đã nghe rùng rùng phía dưới nền đất, lão chỉ kịp chạy trối chết sang bên kia lộ, bỏ lại căn nhà với cả cái bàn thờ vợ lão, với đứa cháu nội vẫn còn đang say giấc ngủ. Đứng đó, lão nhìn những xoáy nước cuộn lên, rồi tất cả biến mất…
2 vợ chồng con trai lão chạy về, đã quá muộn, tất cả đã theo dòng nước. Chính quyền hỗ trợ làm lại giấy tờ, cấp đất, cất nhà tình thương, nhưng lão k dám đối mặt 2 đứa con lão nữa…
Lão lên sài thành chạy xe ôm cũng đã bao năm, cái nghề k ai hỏi giấy cmnd đâu, chỉ cần đúng nơi, đúng giờ, và giá cả hợp lý, lão vẫn sống được. Rồi khi màn đêm buông xuống, lão lại khóc khi nhớ đến ánh mắt của 2 vợ chồng con trai lão, mà giờ lão cũng k biết nó còn sống chung hay đã chia tay rồi, lão mất liên lạc lâu rồi…”
Trưa nóng như đổ lửa, mang cơm từ thiện đi cho, gặp ông lão cũng là hộp cơm cuối cầm trên tay, nên mình cũng có thời gian ngồi nói xàm. Ai ngờ…
Về mình kể lại câu chuyện với cô bé, đúng là hay nước mắt, nghe xong ngồi khóc rồi đòi đi gặp ông lão, mình bảo gặp chi, cho người ta thêm đau hay gì, để mai có cho thì nhớ ghé chừa lão…
Em dạ rồi nằm im gối trên đùi mình, rồi thủ thỉ bảo trong Mắt biếc có câu nói hay “có 2 thứ k nên đánh mất: đó là chuyến xe cuối cùng và người yêu mình thật lòng”. Ngẫm cũng hay. Rồi quay qua tôi hỏi em “em có yêu anh thật lòng k?”, em bảo có mà. Xong em cũng hỏi tôi y hệt vậy, tôi cũng bảo có chứ”. Rồi em cũng cười mãn nguyện rồi hôn tôi. Tôi bảo nên sửa lại câu này dành cho em, em hỏi sửa thế nào? Tôi bảo nên là “có 2 thứ phải làm ngay với em: làm tình và nói yêu em”. Em nhào vào lòng tôi, mặc kệ giờ đi làm sắp đến, em điên cuồng nhún nhảy, thả mình trong hoan lạc, lẫn trong tiếng rên rỉ đây dục vọng, tiếng thở hổn hển, là tiếng gào thét “em yêu anh” mà đứt quãng của em.
Em thích tôi nắm tóc em giật ngược ra sau, em thích tôi hành hạ em theo đúng kiểu phim nhật kiểu bạo dâm hành hạ, em bảo em chấp nhận hết, miễn là tôi vui, miễn là tôi sung sướng, và hơn hết là như thế thì em cảm thấy mình hoàn toàn thuộc về tôi…
Nên mặc dù em thích kiểu nhẹ nhàng, em thích kiểu truyền thống hơn, nhưng em cũng sẵn sàng lột bỏ lớp vỏ bọc đó để cùng tôi tận hưởng những đau đớn mà êm ái đó, như kiểu em nói “chỉ cần anh đút vô, anh chơi kiểu gì cũng được hết”. Tôi cũng có lần hỏi về người cũ, em chỉ bảo chả hiểu sao, em cũng có lên đỉnh, nhưng không như anh. Mấy hôm anh đi công tác hay về nhà anh ngủ, em chỉ cần nhớ tới những gì anh đã làm, cũng đã thấy rạo rực muốn lên đỉnh rồi. Nên khi có anh ở bên cạnh, em không kềm chế được, cứ muốn anh đút vô rồi anh làm gì làm, như hồi trước anh đút vô người em xong anh kéo em đi khắp nhà đó, chỉ cần là của anh thì em đã sướng rồi…