Lối Nhỏ Vào Đời – Chương 14: – Botruyen

Lối Nhỏ Vào Đời - Chương 14:

Thành thật xin lỗi các anh em, mấy nay Tết xong, có lẽ do thời tiết, cũng có lẽ do tuổi già, nên có mấy người lớn trong nhà bị đột quỵ, mấy chứ k phải 1, nên lo chạy ngược chạy xuôi vắt chân lên cổ ấy chứ ở đó viết truyện. Xin chân thành cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi!

Nếu nói về kỷ niệm có lẽ 2 đứa có đủ thứ kỷ niệm, từ những cái vớ vẩn nhất, đến những cái đáng yêu nhất.
Đừng bao giờ đánh phụ nữ dù chỉ bằng 1 cành hoa, mà hãy đánh cô ta bằng cây gậy mình có sẵn! Chả biết thằng nào nói câu này, nhưng đúng cực kỳ. Người nhà em vào viện, tôi cũng ngược xuôi vất vả, đó là điều đương nhiên mà tôi nghĩ bất kỳ ai cũng như thế, nhưng rốt cuộc tôi đã nhầm…
Em bảo thích tôi ở bản tính ngang tàng, có chút gì đó kiêu ngạo, lỳ lợm, nhưng lại rất hiểu lòng người, và biết điều.
Vào viện, người khóc, người lo lắng, người trách móc, chứ làm gì còn tâm trí mà sắp xếp mọi chuyện. Và đương nhiên tôi là thằng mang tiếng ác thôi, đi hỏi bác sĩ, bao thư, lót tay, thủ tục, rồi phụ em cơm nước, riêng chuyện chăm sóc thì miễn bàn, tôi có nói rõ, tay tôi chủ yếu thô nặng, kêu tôi đấm lưng tôi đấm cho vài cái là lủng phổi chứ ở đó mà chăm sóc, nên chuyện đó miễn phần tôi.
Cả đám người lu loa khóc, rốt cuộc hỏi người bệnh bị sao cũng k ai biết, cực kỳ vớ vẩn. Nhưng may mắn rồi cũng xong. Mấy ngày rã rời, tôi và em như mặt trăng và mặt trời, ban ngày tôi đi làm, em thì ở nhà ngủ, tối tôi về nhà ngủ thì em lại vào viện chăm sóc người nhà. Lúc đó mới biết, căn nhà nó vắng lặng đáng sợ thế nào.
Sáng ra mua đồ ăn sáng mang vào viện rồi tôi chạy sang chỗ làm, thì em mới về nhà nghỉ ngơi. Trưa tôi vào thẳng viện mua mớ đồ ăn, rồi chở em về nhà tắm rửa nghỉ ngơi xíu, đến chiều lại chở em vào đó rồi đi làm, cả 1 vòng lẩn quẩn.
Khi người nhà em khỏe rồi xuất viện, cảm giác nói thế nào nhỉ, gọi là xong nợ à? Hay là bảo nhẹ cả người? Chả biết, chỉ biết tối hôm ấy về đến nhà, chả cần ăn uống, tắm rửa xong là 2 đứa lao vào nhau như điên cuồng, cũng chả biết đến cuối cùng là ai gục trước, mà sáng hôm sau mở mắt ra là đến giờ tôi đi làm rồi, em vẫn còn ngủ mê mệt.
Trở lại nhịp sống bình thường, mới biết cái cảm giác căn nhà vui vẻ là thế nào, suốt ngày nghe lải nhải thì mệt, nhưng k có em thì nó vắng lặng đến lạ.
Em bảo thích cái cảm giác của tôi cắm vào người em, em thích cái mùi đàn ông của tôi, rồi lại bảo thích cái cảm giác đè nặng khi tôi đè lên người em ngủ.
Nhưng có lẽ theo như em nói, em thích nhất cái cảm giác lúc tôi ra trong người em, theo em nó là thể hiện của tình yêu, nghe xong tôi cười muốn lộn ruột.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.