-Con người, sao ngươi lại dám xâm nhập lãnh địa của ta ? Nếu đi nhầm đường thì bây giờ quay lại vẫn còn kịp.
Con yêu vương kia cất lên giọng ồm ồm vang vọng khắp đầm lầy hỏi Phương Vân. Bình thường nó không cần biết kẻ xâm nhập lãnh địa mình là ai mà chỉ cần thấy là giết nhưng kẻ đứng trước mặt nó lần này thì khác, nó không hiểu sao trên người kẻ này lại có luồn khí tức thần bí mà đầy cường hãn như bắt nó phải quỳ xuống khi đối mặt với bậc đế vương.Nhưng cũng không qua lâu nó liền tỉnh lại mà đặt câu hỏi với Phương Vân, nó có thể cảm nhận được tử vong thật sự khi đối mặt với Phương Vân mặc dù nó biết cảnh giới của Phương vân hiện tại ngang bằng nó nhưng trên chiến trường không chỉ dựa vào tu vi mà con cần phải có kĩ năng chiến đấu. Nhìn thấy dáng vẻ trẻ măng hiện tại của Phương vân nó cũng bớt phần nào lo âu nhưng biết đâu đây lại là công tử thế gia của gia tộc nào đó đi lịch lãm, nó chỉ sợ gần đây có cao thủ tọa trấn trông trừng tên thanh niên trước mặt mình này nên mới không tấn công ngay mà chọn cách nói chuyện xua đuổi với tên này.
Về phía Phương Vân thì không suy nghĩ sâu xa như thế, hắn chỉ cảm thấy vừa vui vừa bực. Vui vì cuối cùng cũng tìm được yêu vương và nó còn ngang tu vi với mình nữa, đỡ phải mệt nhọc đi tìm thêm nữa rồi, vậy là cuối cùng cũng có thể mở được tầng”thiên” còn bực mình là vì mùi hôi mà con yêu vương kia tỏa ra, lúc nó nói chuyện thì còn kinh khủng hơn nữa. Hắn thầm than vận mình đen vớ phải đúng loài này, đây là hùng khôi một loài yêu thú có khả năng tiết ra mùi hồi sánh ngang với độc, cực kì kinh khủng. Phương Vân cũng chẳng buồn nói nhiều mà vận linh lực chuẩn bị chiến đấu, hắn không hóa bản thể vì muốn mở tầng”thiên” phải bức ép bản thân mình đến đường cùng.
-Hừ, nếu đã muốn chết thì ta cho ngươi tại nguyện, tiện thể ăn ngươi để tăng tu vi luôn. Con hùng khôi kia lần này mạnh miệng như thế vì trong lúc Phương Vân vận linh lực nó đã dùng thần thức tra xét xung quanh khu vực này nhưng không thấy ai ngoại trừ nó và tên thanh niên kia nên nó cũng chẳng phải kiêng dè gì nữa.
-Nói nhiều làm gì lên đi. Phương Vân lạnh lùng đứng trên không cách hùng khôi vài chục mét mà nói.
Hùng khôi cảm thấy như mình bị sỉ nhục vậy, nó tức giận lao lên ,4 vó ngựa dưới thân nó phi thân cực nhanh mặc dù thân hình thì to như một quả đồi nhỏ vậy. “Hừ khinh người quá đáng, ta cho tên nhân loại mặt trắng như ngươi biết tay.” Nó gầm lên tức giận rồi nhanh chóng vung hai tay to như cột đình đến chỗ Phương Vân. Tuy to xác nhưng vẫn phải công nhận tốc độ của nó nhanh đến khó ngờ, chỉ thoáng chốc hai nấm đấm đã vung đến chỗ Phương Vân, nó hét lên ” Chết…..!”
Phương Vân đã có đề phòng từ trước, hai cánh tay hắn đã vận linh lực sẵn nên không quá bị bất ngờ trước đòn tấn công này, hắn không hề né tránh mà lao lên chỗ hai tay con yêu vương kia. Điều này khiến con yêu vương kia thấy nực cười mà chửi to ngu ngốc nhưng không vì thế mà dừng lại còn tăng thêm lực đạo đấm về phía Phương Vân. Nấm đấm va vào nhau tạo ra sóng chấn động vô cùng lớn khiến nước đầm lầy phải dậy sóng, đất đá rung động mạnh. Điều bất ngờ là hai nấm đấm của yêu vương đang rỉ máu và run rẩy trong khi nấm đấm của PV thì vần thế, không có gì thay đổi, điều này khiến con yêu vương kia run sợ không ngờ được nhục thể tên này mạnh quái thai như vậy.
Đương nhiên tên này tu luyện “kim thân bất hoại” của tộc bạch hổ cơ mà đã thế còn đến mức đại thành, chưa kể hắn còn chưa dùng nhục thân của long tộc. Con yêu vương kia rút hai tay như cột đình về rồi nhìn Phương vân vẫn vẻ mặt bình thản đang đối diện với mình khiến nó tức điên, đường đường là yêu vương lại run rẩy trước nhân loại, đã thế còn là một tên mặt trắng nữa chứ, nhục không sao kể xiết. Nó ngưng trọng khuôn mặt lại biết rằng tên thiếu niên kia kĩ năng chiến đấu không thua kém gì nó nên nó cũng chẳng cần giấu diếm bài tẩy gì nữa, nó nói:
-Khá lắm nhân loại, ngươi là một trong số ít kẻ khiến ta phải dùng hình thái nhân loại chiến đấu, ngay bây giờ được chết trong hình thái này của ta ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi. Nói xong con yêu vương cuộn mình lại rồi không biết từ đâu ra một lớp sương dày bao quanh nó, chỉ trong hai nhịp thở lớp sương tan biến, hiện ra là một ông già mặt đầy sát khí. Ông ta không nói không rằng dùng trảo của mình đâm đến chỗ Phương Vân, xà liệt trảo, đây là tên của trảo pháp này. Nó như rắn đâm đến đầu của Phương Vân, thực độc. Trảo pháp hóa hình một con mãng xà lao nhanh tới đỉnh đầu Phươn Vân. Phương Vân cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy xà trảo này, hắn không nghĩ đến khi hóa hình người con yêu vương này lại dùng được môn công pháp uy lực thế này nhưng chỉ phân trần ít lâu hắn cũng nhìn thấy trảo kia đang dánh tới đỉnh đầu của mình.Hắn nhanh chóng né ra nhưng ai ngờ trảo kia lại xoay ngược lại đập vào vai hắn khiến hắn khụy xuống vì chủ quan nên hắn bị dính một đập vô cùng đau, còn có cảm giác như có thứ gì đó đang lan tràn khắp cơ thể vậy, khó chịu vô cùng.
-Khục…Phương Vân nôn ra một ngụm máu tươi, đứng lảo đảo như muốn ngã ” trong trảo vừa rồi của ngươi có độc tố” hắn vừa vận hành mộc hệ chữa thương vừa hỏi tên kia câu giờ nhưng lúc này hắn cảm giác được trong người mình có gì đó thay đổi nữa.
-Khà khà, cho dù cơ thể ngươi rắn chắc đến mấy chỉ cần dính phải một trảo của ta thì chất độc trên đó sẽ thấm vào da ngươi ăn mòn từ từ không cần phải làm gì cố sức nữa đâu. Con yêu vương kia cười khoái chí như thể nó nắm chắc phần thắng rồi vậy nhưng nó ngàn vạn lần đâu ngờ tự dưng trên trời mây đen ùn ùn kéo đến. Hắn ngẩng đâu lên nhìn thì thấy tiếng sấm rền vang cả trời, sét đánh liên hồi, hắn giật mình nhìn lại mới thấy tên thiếu niên kia đang trong trạng thái ngồi thiền chuẩn bị độ kiếp. Con yêu vương kia thầm than không ổn, nó biết tên kia ngang tu vi với nó cũng là tán tiên đỉnh phong nếu độ kiếp thành công sẽ là tiên thiên, là tiên thiên đó trời ạ. Tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng cách biệt lại vô cùng lớn.Nó lao nhanh đến chỗ tên kia độ kiếp tấn công nhưng không kịp, một đạo lôi kiếp đầu tiên giáng xuống bất ngờ khiến tên yêu vương cánh tay đang nhô ra cũng bị vạ lây đánh đứt lìa. Không còn cách nào khác nó chỉ còn biết đứng xa mà lẩm bẩm nguyền rủa Phương Vân độ kiếp thất bại.
Trong khi bị thương từ trảo độc lúc nãy tầng “thiên” cuối cùng cũng được kích hoạt dẫn tới việc độ kiếp của Phương Vân.Nó giúp Phương Vân dễ dàng lĩnh ngộ được bích chướng để đột phá nến phá nó vô cùng dễ dàng.Khi sắp thành công đột phá bỗng đạo lôi kiếp cuối cùng hóa thành một con phượng hoàng to hơn trăm trượng lao xuống Phương Vân, lần này hắn dùng “Huyền quy thuẫn” hoa thành chiếc mai rùa hoàng kim bao quanh lấy hắn đỡ lấy đạo lôi kiếp phượng hoàng khủng bố kia. Con yêu vương nhìn cảnh này mà đồng tử co rụt lại. Sau khi lôi kiếp trôi qua xung quanh Phương Vân la những ánh hào quang rực rỡ như thần linh hiển về vậy, hắn hét lên:
-Nửa bước thành tiênnnnnn…….!
Postscript: Hello chào các bạn, lại là mình đây, có phải nhiều bạn bảo tại sao 2 tuần rồi mới có truyện không. Không phải là vì mình lười đâu mà là vì có một số bạn nhắn tin bảo mình truyện có nhiều tình tiết vô lí quá nên mình đã dành 2 tuần để sứa những tình tiết vô lí đó. Trời ạ vừa ôn thi vừa nghĩ cách sửa sao cho thích hợp mà mệt quá. Để biết thêm về việc mình sửa những cái gì thì mấy bạn sang tập sau đọc nhé, mình để nguyên tập sau để giới thiệu những điều mình sửa đó nên các bạn ráng đọc nha không mai này khó hiểu lắm đó, Mình chân thành cảm ơn những bạn đã góp ý giúp mình, cảm ơn rất nhiều!