Lôi Long Đế Vương – Chương 6 Hình bóng đó – Botruyen
  •  Avatar
  • 47 lượt xem
  • 3 năm trước

Lôi Long Đế Vương - Chương 6 Hình bóng đó

Sau khi ổn định lại tu vi tán tiên đỉnh phong lúc này Phương Vân thở ra một ngụm trọc khí, toàn thân hưng phấn tràn trề năng lượng sung mãn đến cực độ. Nhìn lại cơ thể hình người hắn không khỏi cảm khái một hồi, nhưng bây giờ trên thân thể hắn không một mảnh quần áo, tuy ở đây chỉ có một mình nhưng hắn vẫn cảm giác ngượng ngượng. Ngay lập tức hắn nhớ ra điều gì đó mà đi theo cái động đá dẫn mình lên đỉnh núi này tìm lối ra, với tu vi của hắn hiện tại thì chỉ mất vài hơi thở đã quay trở lại vị trí lúc giao chiến với đám huyết trùng kia, nhặt lên chiếc nhẫn trữ vật vẫn còn nguyên chỗ cũ phá đi cấm chế bằng nguyên hồn lực.Bây giờ đã trong trạng thái hình người nên đã có thể sử dụng nguyên hồn, vì từng chịu lời nguyện luân hồi vô tận nên nguyên hồn của Phương Vân cực kì hùng hậu, tĩnh như nước lặng mà nhiều như biển cả vậy nên những việc sử dụng linh hồn lực thì xử lí dễ dang. Dùng thần niệm dò xét bên trong chiếc nhẫn hắn ồ lên:

-Ồ! Không ngờ bộ xương kia lại giàu thế này cơ đấy.

Nhìn trong chiếc nhẫn toàn là vàng bạc châu báu, các quyển sách công pháp cao cấp, vô vàn linh phù nhất phẩm cao giai và vô số vật báu khác nhưng nhiều nhất là các miếng quặng quý hiếm dùng để rèn vũ khí và đan dược nhất phẩm thì nhiều khỏi phải nói. Xem xét xong chiếc nhẫn Phương Vân không khỏi cảm khái một lần nhưng cũng chỉ trong giây lát vì những thứ này đối với hắnmà nói là vô dụng nhưng biết đâu có lúc dùng tới nên vẫn đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ. Cũng may có bộ đồ để cho hắn mặc, đây là một bộ đồ màu đen viền trắng, bên vai trái và sau lưng có thêu hình những cành hoa mai và đào được hắn mặc vào vô cùng vừa vặn. lấy sợi dây cột mái tóc dài đến cổ rồi lấy cây trâm vàng hình rồng ra cài vào. Mặc xong bộ đồ Phương Vân lúc này trông như một hắc vân công tử phong lưu khoái hoạt vậy.Xong xuôi mọi thứ lúc này hắn mới đi thu hoạch mấy mảnh trứng vỡ của mình, đừng nghĩ chúng vô dụng, những mảnh vỡ này có thể dùng để làm dược liệu đan dược quý hiếm nên cũng đắt giá vô cùng.Sau khi thu hết tất cả hắn sải bước ra cửa hang đi ra ngoài, ngoài hang là một cấm chế chặn lối ra nhưng cũng không làm khó được hắn, chỉ thả một ít hồn lực đã hoàn toàn giải khai đạo cấm chế này. Bước ra ngoài hang Phương Vân hít thở thật lâu tận hưởng không khí rộng rãi thoáng mát xung quanh mà rất lâu rồi mới được tận hưởng.

-“Được rồi, lần này ta sẽ bắt đầu lại cuộc đời từ đây, ta không tin lần này sẽ không bảo vệ được những người bên cạnh mình nữa, đặc biệt là nàng.” Nói xong vài từ cuối mắt Phương Vân không khỏi hiện lên sự xót xa, ảo não, lắc lắc đầu cho tỉnh lại hắn bắt đầu phong bế lại cửa hang rồi đi vô định đến nơi mà hắn cũng không biết mình đang đi đâu.

Khi cước bộ hắn vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh xung quanh tuy lạ mà quen, bất giác hắn đã đến gần một dòng suối nhỏ, nghe tiếng suối chảy róc rách bên tai hắn cất bước đến đó để uống vài ngụm nước cho đỡ khát vì phải đạt đến tu vi tiên thiên mới có thể lấy linh khí thay thức ăn được, đến bên dòng suối hắn vừa uống nước vừa rửa mặt, lấy bầu nước từ trong nhẫn giới chỉ múc cho đầy nước rồi lại thu vào. Ngồi tĩnh lặng lại lắng nghe âm động xung quanh bất chợt có một tiếng đàn trầm thấp vang lên từ thượng nguồn dòng suối, tiếng đàn này khiến cho Phương Vân bất giác nhớ đến điều gì đó, hắn ngay lâp tức phi thân mà đi nhanh như chớp lao lên chỗ phát ra tiếng đàn, chỉ một chốc đã đến chỗ tiếng đàn, hắn ngồi lên cái cây gần đó nhìn thấy người đàn thì ngay lúc này hắn hét lớn trong tâm

-Là nàng, đúng là nàng rồi không ngờ lần này ta lại nhìn thấy nàng sớm như vậy.Vẻ mặt hắn vô cùng kích động chỉ muốn lao lên nhưng lí trí hắn lại bừng tỉnh đúng lúc, tự tát vào mặt hai cái hắn thầm nhủ” thằng đần lúc này nàng còn chưa biết mày là ai lao lên làm gì để gây ấn tượng xấu”Hắn vẫn ngồi trên cây nhìn vào thân ảnh người con gái đang đàn từng khúc nhạc kia lúc thì thăng trầm, lúc thì đanh thép mà mềm mại khiến hắn bị cuốn vào khúc nhạc ngày đêm muốn nghe từ người con gái hắn yêu.

Người đang đàn chiếc đàn tranh kia là một cô gái với gương mặt cực kì đẹp hệt như tiên nữ trên trời xuống vậy. Mày liễu, đôi mắt như biết nói, mũi ngọc, đôi môi anh đào đỏ mọng. Trên người là bộ sườn xám màu trắng viền xanh da trời bó sát toàn thân khiến chỗ cần lồi có lồi cần lõm có lõm. La một tuyệt đại mĩ nhân, là vưu vật trời sinh.Nhưng trên khuôn mặt nàng không hề cười, tuy đẹp là thế nhưng lại băng lãnh hệt như một tảng băng lớn vậy. Tiếng đàn của nàng hay đến mức những con vật như thỏ, các loại chim chóc phải đứng im lắng nghe, ngay cả yêu thú cũng có mặt nếu ai ở đây sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy một cặp yêu thú ” Hoàng kim sư vương” cấp 3 đỉnh phong tương đương với tu vi Phân Thần đỉnh phong đang nằm phục xuống nghe tiếng đàn một cách bình lặng mà không hề giết chóc các loài khác, tưởng chừng như tiếng đàn của nàng đã hóa thân thành thiên nhiên che chở bao bọc chúng khiến chúng cảm thấy bình ổn mà thư thái , ngay cả khi có một bầy chim đậu trên người cặp yêu thú ” Hoàng kim sư vương” kia chúng cũng không buồn ăn hay gầm gừ đe dọa.

Phương Vân biết nàng, nàng chính là người con gái đã khiến hắn từ bỏ một thân tu vi sánh ngang với thần để nghịch không quay trở lại quá khứ để làm lại mối nhân duyên đã bị đứt đoạn kia. Nàng tên Lam Ngọc, là một trong những mĩ nữ nổi danh với tu vi cao thâm ở tuổi còn rất trẻ và sở hữu sắc đẹp tuyệt trần khiến hoa đẹp nhìn còn phải thẹn mà rũ cánh xuống. Nàng bị tông môn của mình là ” Thiên Dương Cung ” bức ép cưỡng duyên cho con trai chưởng môn một môn phái nhất lưu khác để môn phái mình được hưởng lợi theo, vì không chịu nên nàng trốn đến đây du ngoạn rồi phá cấm chế của hang động trên “Tam cốc bích động ” kia rồi gặp Phương Vân đang ngây ngô không biết gì về thế giới tu chân này, nàng vừa là tri kỉ, vừa là hồng nhan của hắn.Chính hắn đã hại chết nàng, vì nghĩ mình là chân long vô địch nên coi thường người khác rồi để bị đánh trối chết chạy đến ngôi mộ kì lạ kia, tại đây Lam Ngọc đã đỡ cho hắn một kiếm mà ra đi trước mắt hắn, chính lúc này không hiểu sao hắn lại bị dính lời nguyền luân hồi vô tận của ngôi mộ kia. Lúc này Phương Vân ra sớm hơn vài tháng so với lúc nàng đến nên hắn cảm thấy may mắn nhìn thời khắc này.Ngẩn ngơ nhìn hình bóng đó vẫn như thế, vẫn không thay đổi so với trí nhớ của mình hắn thầm than, tự trách bản thân mình trước kia ngông cuồng để rồi dính lấy họa sát thân liên lụy đến nàng, nhìn thấy nàng đã đàn xong khúc nhạc đang đi vào ngôi nhà gỗ gần đó vừa đi vừa cười đùa với những con thú kia mà nở ra một nụ cười hiếm thấy hệt như ánh mặt trời ban mai vậy.Khi nàng đã đến căn nhà gỗ kia đóng cửa lại lúc này hắn mới lặng lẽ àm rời đi quay trở lại chỗ dòng sông mà mình múc nước, tâm tư hắn lúc này sung sướng vô cùng không ngờ lại gặp hồng nhan của mình nhanh như thế, sung sướng không được bao lâu hắn lại phiền não không kém, không biết nên lấy lí do gì đến nói chuyện với nàng nhưng hắn thề kiếp này hắn phải bảo vệ được nàng, bảo vệ nụ cười như ánh mặ trời soi snags lòng người đấy. Hắn ngửa cổ lên trời mà phát thệ:

  • Ta thề ta sẽ bảo vệ nụ cười ấy mãi mãi, khiến nàng vui vẻ không bao giờ phải chịu họa như kiếp trước nữa, cho dù là thiên vương lão tử muốn lấy đi nụ cười đó, hình bóng đó, ta cũng sẽ đánh các ngươi khiến kẻ khác không nhận ra.

    Phát thệ xong hắn lại nghiến răng ken két nghĩ đến chưởng môn môn phái của nàng tức sư phụ của nàng, kẻ đã khiến nàng và hắn xa nhau một thời gian và cũng chính là kẻ gián tiếp gây ra họa sát thân cho hắn khiến nàng bị liên lụy mà chết oan ức.Hắn nhớ rõ từng khuôn mặt đã hại nàng và hắn không đến được với nhau rồi từ kẻ trực tiếp cho đến gián tiếp gây ra cái chết cho nàng hắn nhwos rõ từng kẻ một.

    • Hừ!hãy đợi đấy, lần này ta xem kẻ nào dám động đến nàng, chỉ cần tổn hại một sợi tóc ta sẽ băm thây vạn đoạn chúng.Các ngươi cứ chờ đấy, món nợ kiếp trước kiếp này ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi không thiếu phần một kẻ nào, hừ!

Trên mặt Phương Vân lúc này xuất hiện một nụ cười mỉm có thể khiến bất cứ phụ nữ nào nhìn thấy cũng phải mềm lòng muốn nhào vào lòng hắn hận không thể làm thịt hắn ngay lập tức.Nhưng từ trên cơ thể hắn lại tỏa ra một luồng sát khí khí cây không gió mà rung, mặt sông gợn nước liên tục, côn trùng quanh đó ngừng kêu mọi thứ không rét mà run.

Postscript: Aizza chap hôm nay của mọi người đây nhé, nếu thấy chỗ nào không ổn các bạn bảo mình với nhé để mình sửa lỗi ^_^

Cho những ai chưa biết: Đàn tranh còn được gọi là đàn thập lục hay đàn có trụ chắn, là nhạc cụ truyền thống của người phương Đông, có xuất xứ từ Trung Quốc. Đàn thuộc họ dây, chi gảy; ngoài ra họ đàn tranh có cả chi kéo và chi gõ. Loại 16 dây nên đàn còn có tên gọi là đàn Thập lục. Nay đã được tân tiến thành 21 – 25, 26 dây (cổ tranh của Trung Quốc). Để biết thêm chi tiết các bạn lên Wikipedia search nha.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.