Lôi Long Đế Vương – Chương 16 Chuyện bất bình – Botruyen
  •  Avatar
  • 55 lượt xem
  • 3 năm trước

Lôi Long Đế Vương - Chương 16 Chuyện bất bình

– Hừ các ngươi nghĩ ta mà biết thì còn ở đây ngồi tám phét với các người à!

– Đúng rồi dạo gần đây ta có nghe phong phanh hình như ” Di quốc ” chúng ta chuẩn bị sáp nhập thành một tỉnh của ” Đại Vạn quốc ” hay sao đó, nếu chyện đó xảy ra không biết là phúc hay họa nữa.

– Ôi dào có nhập hay không thì liên quan gì đến chúng ta, chỉ tiếc ta không được sinh ra ở ” Đại Vạn quốc ” đó, ta nghe nói ở đó linh khí nồng đậm vô cùng, thiên tài địa bảo không thiếu thứ gì, còn có cả linh thú ở đó đông vô cùng không thiếu thứ gì, chà chỉ tiếc… khà thôi ta đi đây, các ngươi nói chuyện tiếp đi.

Tên kể chuyện lúc đầu uống xong hớp rượu trên chén rồi đứng lên đi ra ngoài nhưng vừa bước được vài bước sắp ra khỏi cửa tửu điếm bỗng dưng trong đầu hắn xuất hiện giọng nói ” Đến đây ” hắn không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa vô thức mà bước đi trong vô thức khi tỉnh táo lại đã thấy mình đang ngồi cạnh cửa sổ trước mặt là tên mặt trắng được bàn luận lúc mới vào kia.

Phương Vân mỉm một nụ cười nhẹ hỏi:

– Ta khá là hứng thú với câu chuyện vừa rồi của ngươi, bây giờ ngươi hãy trả lời từng câu hỏi mà ta đặt ra, trả lời hết sẽ có thưởng không bạc đãi đâu.

Hắn có thể cảm nhận được uy áp từ trên người Phương Vân, nụ cười kia tuy nhẹ nhưng lại khiến cho hắn không chịu được mà rùng mình, dường như trước mặt hắn là sự cảm nhận được của cả ngọn núi lớn đang đè lên mình. Hắn không mở miệng được cũng không quay đầu hay cử động cơ thể được, chỉ biết miễn cưỡng lắm mới có thể gật gật đầu.

Phương Vân bảo ” Tốt bây giờ ta hỏi đây “.

– Được rồi vậy….

– Dạ nó là như thế này…..

– À ngươi có biết …..

—————

Một lúc sau bằng thời gian uống nửa ấm trà Phương Vân không còn gì để thắc mắc nữa hắn hài lòng đứng lên đi ra ngoài, lúc đi hắn không quên đưa cho tên kia thỏi vàng.

– Đây là tiền công của ngươi, cầm lấy.

Nói xong Phương Vân vô thanh vô tức rời khỏi tửu điếm trước khi đi không quên đưa cho tiểu nhị vài đồng tiền trà tiện thể cho thêm. Làm người không thể quá keo kiệt mà. Tên tiểu nhị kia thấy Phương Vân ăn mặc có vẻ giàu có, cả tướng mạo khí chất đều là lần đầu tiên hắn thấy co người như thế, nhưng chỉ thấy từ lúc vào đến giờ Phương Vân chỉ gọi mỗi cốc trà mà không thêm món gì cả đang định lên hỏi có muốn dùng thêm món gì không. Nhưng lên lầu chỉ thấy mổi kẻ kể chuyện lúc đầu kia đang đứng như trời trồng một mình còn người ngồi ở đây thì đã đi đâu không biết.

Bỗng có một cơn gió nhẹ thoáng qua, sau đó là vài đồng bạc không biết là từ đâu rơi lách cách trên khay, trong cơn gió nhẹ thoang thoảng tiếng nói vừa đủ để cho tiểu nhị nghe.

– Tiền trà đây, còn kia là thưởng cho trà ngon.

Tiểu nhị đang ngơ ngác không biết mình có phải là gặp ma rồi hay không thì ” phịch ” một tiếng kêu rất vang. Hóa ra là kẻ kể chuyện kia sau khi Phương Vân rời đi mới hết áp lực, hắn ngồi ” phịch ” xuống đất, trên trán mồ hôi vẫn còn chảy như tắm. Những kẻ ngồi đó ngạc nhiên mà hỏi

– Hử ngươi chưa về à, ta tưởng ngươi đi lâu rồi .

– Sao ngươi lại ngồi đực ra đó vậy

Chỉ thấy tên đó mãi không mở miệng, một lúc sau hắn mới như vừa trong mơ ra lắp ba lắp bắp

– Ta…ta..

Mãi mà không thấy hắn trả lời bọn kia mới cười phá lên trêu chọc tên kia còn bản thân hắn thì vẫn không biết mình mơ hay thật nữa nhưng thỏi vàng trong túi áo mình chắc chắn là thật.

Vè phía Phương Vân hắn hiểu rõ đại khái tình hình ở đây rồi. Lúc trước là hắn chết giữa chừng với lại chỉ biết có chạy trốn mà cũng trải qua bao nhiêu kiếp rồi nên cũng không nhớ rõ về thế giới này lắm. Đại khái từ mồm tên kia không biết đúng hay sai nhưng cứ tin tạm vậy thì đây là ” Di quốc ” một quốc gia nhỏ nắm ở phương Bắc, gọi là nhỏ nhưng nó to hơn bất kì một quốc gia nào ở thời hiện đại mà Phương Vân từng biết.

Nghe đồn rằng nó sắp sáp nhập thành một quận phụ thuộc sự bảo hộ cũng là của một nước phương Bắc nhưng rộng lớn hơn nhiều và vô cùng hùng mạnh gọi là ” Đại Vạn quốc “.

Nơi này gọi là thế giới Huyền Linh có tứ hải ngũ lục. Ngũ lục lần lượt là “Mang Tinh đại lục”, ” Thương Lan đại lục”, ” Hàng Vi đại lục”, ” Hiên Bác đại lục”, và cuối cùng là ” La Hành đại lục “, . Tứ hải lần lượt là ” Bát hoang hải”, ” Vô tận hải”, ” Hán Hạnh đại hải ” và “Tĩnh hải” . Nghe nói ở các nơi đó tiên thiên không phải là hiếm, có vô vàn cấp bậc cao hơn nhiều. Chỗ Phương Vân đnag đứng là thuộc về ” Thương Lan đại lục” nằm gần ” Bát hoang hải”. Còn cái ” Đại Vạn quốc ” kia thì nghe nói rộng lớn vô cùng, nó hùng mạnh đến mức là đỉnh cao đứng đầu của chuỗi kim tự tháp sức mạnh thống trị cả ” Thương Lan đại lục” này. Chà sắp tới có nhiều việc phải làm rồi đây.

Phương Vân vừa đi trên đường lớn vừa huýt sáo, cái quạt trong tay phe phẩy người trên đường bị cuốn hút bởi sắc đẹp phi giới tính này mãi không thôi nhìn hắn. Đang đi trên đường lớn bỗng có tiếng gọi Phương Vân hắn quay lại nhìn thì thấy Lam Ngọc đang ôm đàn đi đến chỗ hắn. Nói thật Phương Vân hắn nhìn đi nhìn lại mãi vẫn không thấy chán, càng nhìn càng thấy say như rơi vào bể rượu vậy, nhưng đây là bể tình đã say thì không dứt ra được. Lam Ngọc bây giờ đã mang một tấm mạng mỏng che mặt bởi vì nhan sắc của nàng mà để lộ thì đúng là hại nước hại dân mà. Nhưng từ dáng điệu cảu nnagf thì cũng có thể đoán ra được, tuy mặc một bộ váy xanh nhạt không có gì nổi bật nhưng nàng cũng đã khiến vạn kẻ mê rồi từ cái dáng chết người kia khiến kẻ nào nhìn vào cũng chết dại ra rồi.

– Ta bảo ngươi ở tửu điếm đợi ta sao ngươi lại ra đây rồi, ta đang định đến nhưng vừa ra đây thì thấy ngươi đã ở đây rồi.

– Khà khà ta thấy chán qua nên ra ngoài đi dạo xem cảnh trấn. Nói xong Phương Vân nhìn vào tay nải mà Lam Ngọc đeo bảo

– Mua xong hết đồ dùng cần thiết rồi?

– Ừ.

Chỉ một tiếng ” ừ ” nhẹ không thêm một lời nào khiến bầu không khí lại trở nên trầm lắng.

– Ha ha cười ngượng hai tiếng rồi Phương Vân để phá tan cái bầu không khí này Phương Vân hỏi

– Cô có muốn dạo quanh trấn này một lúc không bây giờ cũng chưa muộn.

– Cũng được.

– Cô đưa túi nải đây ta cầm cho, nói rồi hắn lấy luôn túi nải mà Lam Ngọc đang đeo hút vào nhẫn trữ vật.

– A là nhẫn trữ vật, ngươi có nó?

– Hử lạ lắm sao. Phương Vân hồn nhiên hỏi mà không hay biết rằng đây chỉ là một tiểu quốc huống chi nó sắp sáp nhập thành quận nên khí đạo sư vô cùng hiếm, ngay cả các đại tông môn ở đây cũng chỉ có chưởng môn và các trưởng lão mới có mà cũng chỉ là phẩm cấp bình thường có diện tích chứa đồ vô cùng nhỏ nhưng nhẫn của Phương Vân thì khác, nhìn tuy trông nó cũ kĩ nhưng từ ánh sáng mà thi thoảng nó lấp lóe lên lúc hút đồ là biết phẩm cấp nó không hề thấp nên Lam Ngọc vô cùng ngạc nhiên.

– Lạ, vô cùng lạ, bây giờ ta lại thấy tò mò về gia thế của ngươi rồi.

– Ha ha ha ta cũng chỉ là người bình thường thôi gọi là có tí gia cảnh mà thôi, thôi đừng để nó làm mất thời giờ đi thôi, cô muốn đi đâu ?

– Ta muốn đi.. thôi đi đâu cũng được tùy ngươi.

– Ừ vậy ta đi quanh đây xem xem có gì hay không.

Nói xong cả hai cùng đi vô định trong trấn, phải nói thật gọi là trấn nhưng nó to ngang một toàn thành nên vô cùng sầm uất, náo nhiệt. Lúc này trong lòng Lam Ngọc đang giận chính bản thân mình vô cùng ” A… tại sao mỗi lần chữ đến miệng rồi mà lại không ra được chứ, lần này may mà có hắn phá cái bầu không khí đáng ghét kia nhưng lần sau thì sao lỡ hắn ghét mình luôn thì sao đây, đến thế này mày còn giả vờ lạnh lùng băng sương làm chi nữa hả Lam Ngọc. ” trong long nàng đang tự mắng mình dữ dội nhưng ngoài mặt vẫn không thay đổi gì, phải nói khả năng diễn xuất của nàng tốt thật a.

Trên đường Phương Vân không ngừng làm trò hay hỏi han nhưng số lần Lam Ngọc mở miệng nói chỉ đếm trên đầu ngón tay. Aizzz hết cách với cô nàng này mà không biết bao giờ nàng ấy mới bỏ cái mặt nạ này đi được. Kiếp trước hắn đã từng nhìn thấy tính cách thực sự của Lam Ngọc đằng sau chiếc mặt nạ giả dối đó. Phải nói tuy thời khắc đó đang chạy trốn nhưng nó thật đáng nhớ và vô cùng đẹp a.

Bỗng có tiếng đánh nhau vang lên gần tiệm rượu gần đó. Lúc Phương Vân va Lam Ngọc đến xem thì vo cùng chướng mắt cảnh trước mặt. Mấy tên to con đang vây quanh một đứa trẻ và một ông già ăn mặc rách nát bẩn bẩn hình như hai ông cháu kinh doanh bán đồ cổ thì phải.

– Tên già chết bầm này đã bảo hôm nay đưa tiền nợ mà khất ta hơn tháng rồi sao vẫn chưa chịu đưa, ta đánh chết ông.

– Các vị quan gia xin hãy tha cho tôi, tôi đã bán hết đồ trong nhà rồi trả hết cho các ngài rồi mà sao vẫn chưa trả là thế nào ạ.

– Đồ ngu ngươi không tính tiền lãi à.

– Các ngài đại nhân đại lượng hiểu cho tôi với ạ đấy là tiền tôi vay chữa bệnh cho cháu gái tôi ạ bây giờ nhà tôi đã sạch tiền lấy đâu ra tiền trả tiền lãi nữa ạ.

– Đánh chết ngươi, ta không cần biết ngươi bị làm sao không trả hả, anh em lên lấy đạp hết mấy đống đồ này cho ta.

– Đừng đừng xin các ngài mà nhà tôi chỉ còn mỗi chúng đem bán để kiếm gạo ăn tháng này thôi ạ

– Hu hu ông ơi con sợ quá

Tiếng đánh, tiếng chửi, tiếng bàn tán và cả tiếng khóc với tiếng van xin đan xen khiên cảnh ở đây vô cùng hỗn loạn, rồi một tiếng quát vang lên

– Đủ rồi ! Phương Vân không nhịn được nữa rồi. Tuy trải qua bao nhiêu kiếp nhưng có một điều mà hắn không bao giờ thay đổi đó là không thấy thì thôi đã thấy là phải quản!

Postscript: Hí anh em là mình đây lâu rồi mới đăng chương mới tại dạo gần đây lich học nhiều quá nên xin lỗi mọi người, ngày mai mình đăng bù thêm chương nữa coi như quà tạ lỗi cho mọi người ạ. Ắt xì, thời tiết ở đây trở lạnh rồi khó chịu quá!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.