Lôi Long Đế Vương – Chương 15 Tiểu trấn – Botruyen
  •  Avatar
  • 55 lượt xem
  • 3 năm trước

Lôi Long Đế Vương - Chương 15 Tiểu trấn

– Hahaha nếu ai có được diễm phúc được cô làm túi thơm cho thì chắc phải tu mấy kiếp, chắc ta phải tu chín kiếp mới may mắn như vậy. Ta nghĩ chắc kiếp này ta và cô có duyên lắm đấy thế nên ta rất mong chờ được nhận túi thơm từ tay cô đó.

Nói không ngoa thì hình như đúng là như vậy thật. Phương Vân lòng như nở hoa hào sảng cười nói khi được người đẹp bảo muốn làm túi thơm mà không tiếc trêu thêm vài câu.

Lam Ngọc thấy Phương vân nói như thế liền đỏ bừng mặt quay sang chỗ khác không dám đối diện với mặt của Phương Vân, trong chốc lát lại quay trở lại dáng vẻ lạnh tanh ban đầu hừ lạnh:

– Ai có duyên với ngươi chứ mà ngươi đừng ảo tưởng ta sẽ làm túi thơm cho ngươi, ngươi thích thì đi ra ngoài mà mua, tại sao ta phải làm cho một kẻ lạ mặt như ngươi chứ.

Nghe đến đây tròng lòng Phương Vân cảm giác như bị ngàn cây kim châm vậy, hắn không ngừng hét lớn trong lòng ” A đại tỷ a, ta chỉ thuận miệng nói chút thôi mà cần gì phải đổi sắc mặt lạnh tanh thế kia rồi đâm ta một nhát đau như vậy không, dù gì thì cũng quen biết nhau được vài tháng rồi mà lại bảo kẻ lạ mặt là sao a. ” ( cái này kêu đại tỷ cũng không sai biệt lắm vì Phương Vân 16 tuổi mà Lam Ngọc 20 tuổi đó nhắc cho ai quên )

Nhìn thấy nét mặt đang hăm hở của Phương Vân chuyển sang âm trầm Lam Ngọc cũng kêu không ổn trong lòng ” Chết rồi lúc nãy hơi quá lời liệu hắn có tức giận mà bỏ đi không nhỉ, không được, mãi mới kiếm được người làm tri kỉ hiểu biết như này cũng là bạn bầu vui giúp mình chống lại nỗi cô đơn nơi núi rừng hoang vu này, phải giữ hắn lại”

Nghĩ đến đây Lam Ngọc mới giật mình tại sao bản thân lại muốn cố níu hắn đến kia chứ. Cả hai đều có ý nghĩ riêng trong lòng. Không khí bất ngờ trở nên trầm lặng không có tiếng động chỉ có tiếng gió rừng kêu vi vu cùng tiếng lá rơi, yên tĩnh đến mức có thể nghe cả tiếng suối róc rách gần đấy. Người đầu tiên mở lời đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này là Lam Ngọc :

– Hôm nay ta không được khỏe nên buổi tấu phải để hôm sau rồi.

Lời đuổi khách đã rõ, Phương Vân cũng chắp tay chào:

– Vậy ta cáo từ, mong cô giữ gìn sức khỏe.

Nói xong cũng không nói thêm lời nào nữa, Phương Vân thở dài trong lòng rồi quay người định rời đi. Không cần suy nghĩ gì thêm nữa, đến kẻ ngốc cũng biết đây chắc chắn là lời đuổi khách mà. ” Chết tiệt, cái mồm hại cái thân, biết thế còn mở mồm trêu nàng ấy làm gì, phải về nghĩ cách tạ lỗi thôi”

Ai ngờ chưa kịp phi thân rời đi thì Lam Ngọc gọi lại:

– Từ từ đã, tuy hôm nay ta không khỏe nhưng ta định đi mua một vài đồ dùng cần thiết ngươi có muốn đi cùng ta không ?.

Đây như là vàng trên trời rơi xuống vậy, Phương Vân lại như hoa hạn được tưới nước vậy, lại quay trở lại khuôn mặt vui cười mà nói:

– Hahaha đi hộ tống người đẹp ta cầu còn không được !

Lam Ngọc lúc thấy Phương Vân định rời đi thì mắng thầm ” Tên này có phải nam nhân không vậy, nói thế đã rời đi rồi, lại phải để ta mở lời trước, bộ hắn không thể mặt dày tí xin ở lại sao, tức chết ta mà “. Nàng nhớ ra mình đang săp hết lương thức và cần thêm vài đồ dùng cần thiết nên đang định xuống tiểu trấn gần đây sắm sửa.

Cách đây nửa ngày đường có một tiểu trấn nhỏ nằm giao giữa hai ngọn núi là nơi tập trung nhiều cứ điểm của các tông môn cho đồ đệ đi lịch luyện trong khu ” Thung Nham ” sâm lâm này. Trong những ngày nói chuyện với Lam Ngọc, Phương Vân mới nhớ ra tên của khu rừng này, cũng phải thôi, trải qua ” bách thế luân hồi ” không biết bao nhiêu kiếp làm sao nhớ hết những điểm nhỏ nhặt này.

Trên đường xuống trấn Phương Vân đã tìm mọi cách khiến Lam Ngọc nở nụ cười nhưng chung quy lại cả con đường đi nàng chưa hề cười lại với hắn lần nào, thi hoảng nàng mới nói vài câu ngắn gọn với hắn. ” Aizzz, hết cách mà thôi còn nói chuyện với mình là may rồi. “

Khi đến nơi gọi là tiểu trấn Phương Vân đặt ra câu hỏi đây mà là tiểu trấn à. Nó như một tòa thành nhỏ vậy, xung quanh được rào lũy, đắp tường kín kẽ, người canh gác luân phiên thay nhau đi canh. Chà chà đúng là nơi mà các đệ tử lịch luyện mà. Trên cổng trấn có gi tên của trấn này là ” Nghiêm ” trấn tên hay thật, chỉ có một chữ.

Để vào trấn phải bỏ ra ba lượng bạc trắng, chà giá khá là chát đấy, nếu là đệ tử của tông môn nào đó chỉ cần giơ ra thẻ tông môn mình đã được đăng kí rồi vào là được. Đến cổng trấn ai cũng nhìn chằm chằm vào hai người Lam Ngọc và Phương Vân. Cũng phải thôi, nét đẹp của hai người nổi bật quá mà, tựa một đôi kim đồng ngọ nữ vậy. Bọn nam nhân thì dùng ánh mắt tham lam tia như hổ đói rình mồi nhìn Lam Ngọc, nàng cũng không quá để ý đến những ánh mắt này, nàng chỉ coi chúng như ruồi bay vo ve, đầy chán ghét.

Còn về phía Phương Vân thì bị nhiều kẻ khác chỉ trỏ bảo là bạch kiểm các kiểu, đấy là về phía nam nhân còn các chị em thì thầm ghen tức với Lam Ngọc muốn được thay chỗ nàng đứng cạnh Phương Vân.

– A..a nhìn nụ cười của thanh niên kia kìa, ta muốn ngất mất.

– Này hình như chàng cười với ta đó

– Đừng có ảo tưởng nữa bà nương ơi, nhìn nữ nhân bên cạnh hắn kìa hơn ngươi gấp trăm lần đó…….

– Ực, ngươi nhìn nữ nhân bên cạnh tên mặt trắng kìa, chỉ nhìn thôi ta đã không chịu nổi rồi

– Khà khà trông dáng vẻ kia không biết lúc lên giường như nào, không được ta không nhịn được nữa rồi phải đi lầu xanh tìm vài cô hạ hỏa thôi….

– ……………….

Chỉ mới từ công bước vào mà đã không có biết bao nhiêu lời bàn tán về hai người rồi, đang đi Lam Ngọc dừng lại quay đầu sang nói với Phương Vân

– Bây giờ ngươi ra tửu điếm đằng kia đợi ta mua vài món đồ rồi về.

Chỉ một câu ngắn gọn rồi nàng đi luôn khuất vào trong chỗ đông người, Phương Vân cũng ừ làm theo, trên đường đi đến tửu điếm hắn nhìn khắp ven đường những sạp hàng quanh đây nhưng toàn thứ hắn không cần, cuối cùng bước vào lữ quán hắn thu hut ánh mắt rất nhiều người nhưng hắn không thèm để ý, đi lên tầng hai chọn chỗ vắng vè cạnh cửa sổ ngồi xuống rồi gọi cho mình một cốc trà.

Ban đầu khách trong quán rất ngạc nhiên với ngoại hình của Phương Vân, gọi là nữ nhân bọn chúng cũng tin nhưng chẳng mấy chốc lại quay trở lại trò chuyện, tán dọc, kể chuyện hay đánh bạc với nhau.

Đang yên đang lành tự dưng có một tên trông khá là nhanh nhẹn chạy hồng hộc vào tửu điếm mà nói lớn

– Này các ngươi biết tin gì chưa ?

– Tin gì mà trông mặt ngươi hớn hở vậy ?

– Hừ, ngươi đúng là đồ mù thông tin mà, thôi được hôm nay mở lòng tốt nói cho ngươi biết,có người mới phát hiện được kho tàng của một vị khí đạo sư từ thời thượng cổ.

– Bảo sao dạo gần đây ta thấy nhiều người ở nơi khác đến đây thế, hóa ra là tìm kho tàng.

– À đúng rồi còn nữa….

– Còn gì nói mau nhanh lên.

– Cũng được nhưng mà ta khát quá. Nói rồi còn làm kiểu nuốt nước miếng ực một cái làm bộ

– Được rồi được rồi tiểu nhị cho một ta hai vò rượu đắt nhất ở đây, tiền rượu ta sẽ trẳ tên kia nói nhanh lên

– Ha ha như thế là tốt rồi, được rồi đừng vội để ta nói, hôm nay các tông môn cho đệ tử đến đây lịch luyên, để cho an toàn chúng cử các trưởng lão đi dò xét khu đầm lầy của “Hùng khôi” xem nó đang trong quá trình ngủ đông hay chưa, các ngươi biết họ phát hiện gì không, khu đầm lầy mà nó sống bị biến thành một thảo nguyên nhỏ còn nó thì biến mất không thấy dấu vết.

– Trời, rốt cuộc là vị cao nhân nào có thể làm điều đó, nói là thiên nhiên làm đánh chết ta cũng không tin.

– Đúng ta cũng nghĩ như vậy

– Mà thôi dẹp chuyện đó qua một bên ngươi có biết vị trí tàng bảo đồ của vị khí đạo sư đó không.

Postscript: Chương 11 đoạn cuối bị nhảy dòng nên mình edit lại rồi mọi người có thể vào đọc lại rồi đấy ạ. Cảm ơn bạn đọc giả nhắc mình nhé, nếu bạn đọc được dòng thông báo này thì mình một lần nữa cảm ơn bạn rất nhiều.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.