Một cảm giác tuyệt hơn bao giờ hết khi mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân chính mình, kể cả suy nghĩ của chúng.
Bàn cờ nhỏ trên tay Phương Vân hiện tại xuất hiện đang có tám chấm nhỏ màu trắng sáng lên, có vẻ tám chấm nhỏ này tượng trưng cho tám kẻ kia. Còn có chấm đỏ là sinh vật sống không phải con người, hiện tại cách đây gần 3 dặm xung quanh có 2 chấm đỏ nhỏ đang lởn vởn, Phương Vân dò xét thì biết đây là 2 con yêu thú thuộc tu vi trúc cơ kì tầng 1 đỉnh phong.
Bàn cờ này phạm vi bao quát khá nhỏ, chỉ có tổng cộng 5 dặm xung quanh đây là hết. Nhưng không sao, Phương Vân biết cách để tăng sức mạnh của thần hồn lên.
Chấm màu nâu là các địa hình nhô lên như núi hay đồi, còm màu xanh lá là thảm thực vật. Nói tóm lại đây cũng giống như chiếc rada ở thế giới hiện đại vậy. Phương Vân cũng có thể tùy ý xóa sự hiện diện của những thứ này trên bàn cờ nhưng không phải là hủy diệt làm mấy thứ này biến mất, chỉ là làm mất sự hiện diện của chúng trên bàn cờ cho đỡ rối mắt mà thôi.
Quay trở lại tám tên kia, bọn chúng vẫn đang nghĩ thằng nhóc trước mặt đang suy nghĩ về đề nghị của chúng, có tên còn nghĩ tí nữa thằng này mà thả ra là ngay lập tức băm vằm tên này. Những suy nghĩ này đương nhiên không tránh khỏi bị Phương Vân nhìn thấy nhưng hắn chỉ cười lạnh:
– Ngu ngốc, chết đến nơi mà vẫn nghĩ cách lừa người, nếu thật sự đụng phải tên mặt trắng nhỏ nào có lẽ đề nghị của các ngươi sẽ thành thật nhưng rất tiếc đụng phải ta.
Tám tên thổ phỉ kia nghe Phương Vân nói không khỏi sùng mái trợn mắt lên điên tiết mà chửi ầm
– Cái gì, thằng kia mày giỏi nói lại xem….
– Hừ sống sung sướng không thích, đợi bọn ta ra được cho ngươi thống khổ….
– Mẹ nó, ngươi cắn nhầm thuốc à, đợi lão tử mà ra được ta thề cho ngươi chết không toàn thây…..
– …………
Vô số tiếng chửi vang lên nhưng Phương Vân lười nói nhảm tiếp với bọn này liền bắt đầu trò chơi vương quyền của chính hắn.
Trong khi tiếng thóa mạ Phương Vân không ngừng lại bỗng dưng một tiếng hét thảm vang lên, bọn chúng quay đầu lại chỗ tiếng kêu thảm kia thì trợn tròn mắt không tin được, tên đại hán thủ lĩnh kia gào lên:
– Lão lục, mày điên rồi à sao lại đâm tao !
Trong khi đang chửi Phương Vân, tên đại hán kia thấy được một tên đồng bọn của mình di chuyển được, đang di chuyển về phía mình, hắn cứ nghĩ tên này biết cách di chuyển trong sự khống chế của pháp bảo kia, bọn chúng chỉ là thổ phỉ nào biết được sự tồn tại của thần hồn cấp cao. Ai ngờ đâu tên gọi là lão lục kia lại rút đao trong vỏ ra lao lên nhanh chóng đâm một phát thẳng vào bụng của gã đại hán.
Bình thường cách nhau một đại cảnh giới là phân biệt giữa trời với đất rồi, lão lục kia chỉ có tu vi luyện khí kì lại có thể làm tổn thương được tu vi trúc cơ là một điều vô cùng lạ, trừ Phương Vân có thể vượt cấp chiến đấu là trường hợp đặc biệt ( ok ok trường hợp đặc biệt, còn lí do tại sao lại là trường hợp đặc biệt thì không cần nói các bạn cũng biết rồi ha ).
Đây cũng là do Phương Vân động tay động chân vào, trong bàn cờ hắn là chủ hắn muốn kẻ nào làm vua thì được làm vua, làm con tốt thì phải làm con tốt, hắn đã giảm sức mạnh của tên đại hán kia xuống thấp hơn lão lục. Đương nhiên tiền đề để làm được điều này là kẻ làm quân cờ phải có tu vi thấp hơn hắn hoặc lực chiến đấu bị giảm sút kém hơn hắn.
Tu vi càng gần đối với chính mình Phương Vân càng hao tốn nhiền tinh hồn lực hơn, nhưng đối phó với mấy con tôm tép này thì không bằng một ngón tay. Lúc nãy Phương Vân đã thay đổi cách nhìn của tên kia rằng kẻ đứng trước mặt hắn là Phương Vân nên lão lục kia mới đâm tên đại hán trước mặt. Tên đại hán kia nhìn vào kẻ gọi là lão lục một cách căm hận, mồm không ngừng rỉ máu chảy thấm xuống bộ râu xồm xoàm của chính hắn, chết không nhắm mắt, kẻ gọi là lão lục kia rút đao ra cười ha hả rồi cầm đao dí sát vào cổ mình mà cười điên dại:
– Hahaha, hóa ra ngươi đây à, ta cho ngươi chết.
Nói xong tự chém vào cổ mình rồi cả hai tên đồng thời cùng ngã xuống vì Phương Vân đã bỏ khống chế lên chúng nên bây giờ hai kẻ này đã được tự do, tự do nằm xuống vĩnh viễn.
Trong khi sáu tên kia nhìn thấy tràng cảnh như vậy không khỏi toát mồ hôi hột, chảy ròng ròng như tắm, bọn chúng vẫn nghĩ chắc tên kia điên rồi mọi việc chỉ là trùng hợp mà thôi chắc mọi thứ đến đây là kết thúc, bây giờ bọn chúng cũng quên luôn sự hiện diện cua Phương Vân đang ở đây.
Nhưng không, bọ chúng đã nhầm, ván cờ vẫn chưa kết thúc.Tiếp theo lại thêm hai tiếng hét cùng lúc vang lên cùng với tiếng thú gầm, hai tên đứng ngoài xa Phương Vân nhất đang bị hai con yêu thú xâu xé thê thảm, một tên trong đó hét lên:
– Là yêu báo yêu thú cấp 2 !
Đây chính là 2 con yêu thú hiện diện của chấm đỏ nhỏ gần đây mà Phương Vân thấy, hắn đã điều khiển chúng đến đây và hai kẻ kia là con mồi béo đối với chúng.
Tiếng kêu thảm cua con người bị yêu thú xé xác vang lên cùng với tiếng gầm gừ của 2 con yêu thú này thì đây chắc chắn là sự ám ảnh ghê rợn nhất cho người chứng kiến. Trong bốn tên còn sống đã có tên sợ hãi đến mức muốn ngất đi nhưng Phương Vân không cho hắn ngất thì sao hắn được ngất, chỉ dám tè cả ra quần ướt đũng cả mặt đất.
Cho dù có ngu đến mấy cũng biết đây không phải là trùng hợp, cả 4 tên còn lại không hẹn mà đều quay mặt lại nhìn Phương Vân. Nhìn đến khuôn mặt Phương Vân không hiểu sao bọn chúng lại thấy đáng sợ đến thế, không còn giống một tên mặt trắng nhỏ nữa mà là quỷ a, phải là quỷ đó. Một tên trong số đó gào lên:
– Hừ đừng giả thần giả quỷ nữa, ngươi giết huynh đệ ta, ta cho ngươi chôn theo họ, cùng đi xuống hoàng tuyền!
Nói xong cả cơ thể hắn phình trương lên như quả bóng cảm giác căng ních sắp phát nổ vậy, là tự bạo, tên này muốn tự bạo kéo Phương Vân theo, hắn không tin cái pháp bảo ma quỷ kia có thể cản được việc tự bạo.
– Lão Mão, ngươi điên rồi à, bọn ta còn đang ở gần ngươi đó.
– Thần kinh gì vậy, dừng lại đi lão Mão.
– ……..
Phương Vân cũng mệt mỏi rồi, sắp đến giờ hẹn với giai nhân, hắn cũng đại khái hiểu được cái ” bàn cờ ” này rồi.
– Đủ rồi.Ta cũng chán rồi, các ngươi muốn chết nhưng đừng chết uổng phí, bồi bổ cho ” mộc nhân ” của ta đi
Nói xong chưa kịp đợi bọn chúng trả lời, Phương Vân đã thu hồi lại bàn cờ đem trở lại vào thức hải cảu bản thân, lúc này bốn tên kia hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế, tính cả tên đang định tự bạo kia cũng được Phương Vân ngăn chặn việc tự bạo,
Cả 4 tên như chết đuối thấy cọc nhưng không chạy nhay mà đều cùng xông lên đồng loạt tấn công Phương Vân, nhưng chưa kịp chạm đến người Phương Vân từ đâu ra những nhánh cây trồi lên từ đất giữ chặt lấy chúng. Những nhánh cấy này bắt đầu đan xen vào nhau tạo thành hình người ngang với cơ thể thật của Phương Vân, nhìn kĩ thì thấy nó cũng hao hao giống Phương Vân vậy.
Những mộc nhân này là thứ được tạo ra trong lúc hắn khai mở mộc lĩnh vực, nói nôm na theo ngôn ngữ hiện đại lúc trước của hắn thì những hình nhân này giống như là quà tặng ” bonus ” thêm vậy.
Lĩnh vực mộc hệ của Phương Vân tạo được tối đa sáu hình nhân mỗi cái tu vi đều là Đại thừa tầng 8 đỉnh phong trong đó một con cao nhất là tán tiên tầng một sơ kì. Bọn này không thể tu luyện được mà phải nhờ vào việc hấp thụ sức mạnh từ phía trung gian. Kiểu như là lấy phân bón bón cho cây trồng thêm tốt hơn vậy. Sáu con ” mộc nhân ” cách mà Phương Vân gọi này chúng có thể được gọi ra mà không cần khai triển lĩnh vực. Nếu có thêm lĩnh vực chúng có thể bất tử cho đến khi chủ thể chết.
Cả sáu con mộc nhân đều tự tán ra đi đến những chỗ thổ phỉ đứng kể cả những cái xác, 2 con yêu thú kia vô cùng tức giận khi có kẻ đến đoạt mồi của chúng nhưng chúng sao có thể là đối thủ của mấy con mộc nhân này được, chỉ 1 con mộc nhân đủ để thu thập hai con này rồi. Cách ” tu luyện ” của bọn mộc nhân này rất là ghê. Chúng tự tách đôi bản thân ra rồi cho con mồi vào thân thể mình mà ngấu nghiến trong đó, nếu đông quá chúng tự tạo những dây leo nhọn kết thành những bông hoa lớn đủ để chứa được một con yêu thú cỡ lớn bao gọn lấy con mồi rồi từ siết nát con mồi lấy máu và thịt tưới cho chính nó, còn linh lực sẽ truyền đến bản thân của mộc nhân. Nạn nhân bị chúng hấp thị đến xương cũng không còn.
Bọn mộc nhân này mà dùng để phi tang xác chết thì tuyệt.
Dù là Phương Vân cũng thấy vô cùng chướng mắt với kiểu tăng tu vi của bọn mộc nhân này
– Ọe, lũ mộc nhân các ngươi có kiểu tăng tu vi ghê quá, lần sau ta phải tìm cách khác cho các ngươi thôi chứ như thế này làm mất thuần phong mĩ tục quá.
———————-
Xử lí xong mọi việc đâu vào đấy Phương Vân lại chỉnh chu lại người ngợm cho sạch sẽ, dùng tiên thiên khí tẩy sạch bản thân, đây chính là một trong những lợi ích nhỏ khi đạt đến tiên thiên cảnh. Phương Vân dung hết sức về điểm hẹn với giai nhân vì bây giờ đã quá thời gian hẹn. Đến nơi Phương Vân không thấy ai cả, gõ cửa căn nhà gỗ nhỏ nhưng không thấy ai phản ứng, Phương Vân dùng thần thức dò xét thì thấy đầu nguồn dòng suối có nhân ảnh.
Đâu nguồn dòng suối có một con thác nhỏ, nhưng kì lạ là đầu nguồn này lại là suối nước nóng, kể cả thác nhỏ kia cũng là thác nước nóng, trong khi giữa nguồn và cuối nguồn lại là nước bình thường. Nhưng mặc kệ sự kì lạ đó, bây giờ thứ đang cuốn lấy ánh mắt của Phương Vân là phía thác nước nóng đang chảy xuống không nhanh không chậm, những bọt trắng bắn tung lên cùng với những đám mây hơi nước trông vô cùng kì ảo, nhưng nói gì thì nói đây cũng chỉ là một thác nước nóng bình thường, nhưng chính nó đang khiến Phương Vân nhìn chăm chú. Điều khiến Phương Vân bị thu hút là thứ đứng sao làn sương mờ kia, bây giờ chắc chắn không có bất kì điều gì có thể thu hút hơn thứ đằng sau sự mập mờ của hơi nước từ thác kia, nó cuốn hút hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Một thân ảnh yểu điệu, duyên dáng đang trong trạng thái lõa thể đang cuối đầu xuống dưới dòng nước gội đầu, làn sương mờ kia cũng chẳng thể che đi ánh mắt của Phương Vân với tu vi như hiện tại của hắn.
Thân ảnh kia chính là Lam Ngọc, hôm nay Phương Vân đến trễ hơn mọi khi nên nàng nghĩ hắn có chuyện gì đó cần phải xử lí. Nàng nhân lấy một ít thời gian này để tắm gội. Suối nước nóng này nàng lần đầu nhìn thấy nó cũng đã rất ngạc nhiên và kì lạ khi thấy nó, nhưng tìm hiểu mãi cũng không biết được tại sao nó lại thế. Lam Ngọc đâu có biết đằng xa xa kia có một đôi mắt đang rực lửa mà nhìn nàng, với thuật ẩn thân của Phương Vân đến các kẻ tu vi cao hơn hắn một bậc còn không nhận ra sự hiện diện của hắn nếu muốn che giấu chứ nói gì nàng.
Phương Vân càng nhìn càng nóng mắt, cổ họng khô rát, hắn nuốt ực một cái cho cái cảm giác khô rát đó biến mất mà vẫn không huyên giảm được. Hắn có thể cảm thấy trong đan điền của mình đang bốc hỏa, là dục hỏa của tà niệm. Phương Vân vận linh lực cố gắng áp chế nó nhưng không biết có phải tưởng tượng hay không mà càng áp chế nó càng bốc lên mãnh liệt.
Phương Vân cố gắng lắc lắc đầu cho tỉnh táo nhưng vẫn không biến đổi gì
– Ư, không được, phải rời khỏi đây thôi nếu không ta không biết mình sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
Nào đâu có hay biết gì chính vì sự cố gắng áp chế ” dục hỏa ” của mình ngày hôm nay mà Phương Vân đã tạo ra một tai họa ngầm không biết sẽ mang đến phúc hay họa.
Quay trở lại chỗ cũ Phương Vân vẫn không tài nào tống khứ được những hình ảnh kiều diễm kia ra khỏi đầu mình được. Thế mà chẳng mấy chốc thời gian trôi qua bằng với uống nửa ấm trà, đang trong tình trạng đang định thần lại một mùi hương thơm ngát khiến lòng người dịu đi, hương không nồng không đậm mà lại khiến người khác thấy dễ chịu và thoải mái xông thẳng vào mũi Phương Vân khiến hắn không kìm được mà hít thêm vài hơi.
Mở mắt thấy Lam Ngọc mái tóc dài còn hơi ẩm, bộ đồ mới mặc ngấm một ít nước khiến một vài chỗ trông thật …. gợi cảm. Phương Vân không thể rời mắt được, trước mắt Lam Ngọc nàng trông như tiên nữ hạ phàm vậy, đẹp không tì vết đặc biệt là hương thơm dịu nhẹ làm êm lòng người phát ra từ người nàng.
– Khục khục, đừng nhìn chằm chằm vào ta như thế, bộ ta có gì lạ lắm sao.
Cho đến khi tiếng ho nhẹ vang lên Phương Vân mới tỉnh lại như từ mộng bước ra vậy, hắn xấu hổ mà vò đầu nói:
– Xin lỗi… tại cô đẹp quá.. a… không phải tại vì trên người cô có mùi hương làm người khác dễ chịu qua nên ta mới như vậy, xin lỗi.
Lam Ngọc thấy hắn khen mình thì đỏ bừng mặt, trong lòng không ngừng hét lên ” A… a..a hắn khen mình đẹp kia ” bình thường nếu là người khác dám nhìn nàng chằm chằm nàng đã thấy ghét rồi nhưng không hiểu sao khi thấy Phương Vân nhìn mình say đắm nàng lại tự hào mong hắn nhìn nhiều thêm chút nữa. Được hắn khen nàng vô cùng vui sướng. Thật là khó hiểu.
– À mùi thơm mà ngươi ngửi thấy là túi thơm ta tự làm hay để ngâm trong quần áo nếu ngươi thích lần sau ta sẽ làm cho ngươi…… a chết ngươi đừng hiểu lầm
Từ từ đã, có gì đó sai sai ở đây, nhìn vẻ mặt hốt hoảng và đỏ bừng của Lam Ngọc Phương Vân mới nhớ ra ở đây cũng không khác thời phong kiến là mấy, khi một người phụ nữ tặng túi thơm họ tự làm cho người nào đó thì đó một là trượng phu ( chồng ) hoặc người họ thầm thương mà thôi.
Postscript: Mình không giỏi về văn phong tả người lắm nên có chỗ nào thiếu sót mong mọi người thông cảm ạ. Dạo gần đây dịch bệnh bùng phát trở lại nên mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Chúc các bạn luôn mạnh khỏe nha.