Phương Vân đứng trên cây đang định rời đi thì ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gọi mình. Mấy tháng qua hắn vì muốn tìm cách trò chuyện với Lam Ngọc mà đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cách nhưng mỗi khi nghĩ xong và tổng kết lại hắn lại thấy vô lí, chẳng lẽ lại tự dưng nhảy ra bắt chuyện với nàng nhưng như thế thì mất lịch sự quá, còn gây hình tượng xấu nữa chứ.
-” Haizzzz” thở dài không biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng cũng đành chịu thôi, đành phó mặc cho số phận vậy ra sao thì ra. Ai mà ngờ hôm nay lại may đến như vậy, sau khi thăng lên tiên thiên cấp hắn liền dùng hết tốc lực phi về, qua một ngày một đêm mới quay trở lại vừa đúng lúc thời gian mà Lam Ngọc bắt đầu tấu cầm. Ai ngờ được đang chìm trong tiếng đàn thì lại có người gọi mình, ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh chỉ có mỗi hắn và nàng ở chỗ này, chẳng lẽ mình làm phiền nàng, không được nàng đã gọi thì xuống xem thế nào. Nghĩ xong trong đầu Phương Vân phi thân đáp xuống đất đi đến bàn đá cạnh ngôi nhà gỗ chỗ nàng đang ngồi.
Khi Phương Vân từ trên cây phi thân xuống Lam Ngọc đã ngạc nhiên, nàng thề từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên gặp người đẹp đến như vậy, không! Phải nói là quá đẹp đi chứ, bảo hắn là con gái mình cũng tin, nhưng chỉ một vài nhịp thở nàng từ trong sự ngạc nhiên chuyển thành bối rối:
– A..a…a! Mình gọi hắn xuống rồi nhưng biết nói chuyện gì đây, hôm nay mình bị sao vậy nè tự dưng đi gọi hắn. ( Tác : dễ thương vc:)) ) Thật ra Lam Ngọc là một người trong nóng ngoài lạnh, vì phải tránh khỏi đám người bám đuôi lúc trước nên nàng luôn mang lên bộ mặt băng lãnh để tránh bị theo đuôi chứ ai mà ngờ nhờ thế lại càng thêm tôn lên cái vẻ đẹp của nàng. Nếu nói thật ra thì nàng là một người hăng hái, nhiệt tình nhưng cuộc sống của nàng không được phép thể hiện nó mà luôn bắt buộc phải mang lớp mặt nạ lên. Hiện tại là lần đầu tiên nàng cảm thấy bối rối trước một người thanh niên trông có vẻ ngang bằng tuổi mình, trong lòng Lam Ngọc bây giờ trăm thứ suy nghĩ hiện lên rối như tơ vò.
Phương Vân nhìn thấy một tia bối rối lướt qua trong mắt Lam Ngọc, suy nghĩ một lúc, chủ động lên tiếng giải vây:
– Có phải là ta làm phiền cô đánh đàn không? Vô cùng xin lỗi, thực sự tiếng đàn của cô quá nho nhã, khiến ta không thể không có chút đắm chìm trong đó.
Lam Ngọc thấy đối phương nói vậy, mắt ánh lên một tia vui sướng, khe khẽ nói:
– Cảm ơn lời khen của ngươi!
Mặc dù chỉ là mấy chữ ngắn ngủi nhưng giọng nói trong trẻo ấy du dương không khác gì tiếng cầm của cô, khiến người ta thấy tâm thần sảng khoái. Mặc dù đã nghe thấy vài lần nhưng Phương Vân vẫn cảm giác được giọng nói này như chính tiếng cầm của nàng có thể khiến người khác chìm trong men say vậy.
Hai người lại nhìn nhau, không hẹn mà gặp, cùng phì cười, bộ dạng giống như hai người bạn lâu ngày gặp lại.
Đồng thời, Lam Ngọc cũng có chút kinh ngạc trước tuổi tác của Phương Vân, nhìn bề ngoài, hình như Phương Vân hình như cũng chỉ lớn bằng cô, nhưng một thiếu niên sao có thể hiểu được hết những hỉ nộ ái ố trong tiếng đàn của cô. Đã thế khắp người hắn lại tản mát một loại khí chất vô hình khiến người khác cảm thấy mình thật nhỏ bé trước hắn và có một loại mùi hương vô cùng đậm, có hương thơm thoang thoảng không biết là hương gì khiến người ta lại gần cảm thấy được sự ấm áp và tâm tình cũng tốt lên. Đây la điều đương nhiên, Phương Vân nằm trong trứng mười sáu năm trời để luyện hóa ba quả “Thủy tùng” vật mang chí dương nhiều nhất trong các loại linh quả đã thế còn hấp thụ vô vàn linh khí nồng đặc nhất trên núi nữa nên bây giờ cơ thể Phương Vân tự tiết ra chí dương khí và mùi hương kì lạ là từ ba quả “Thủy tùng” mà hắn đã hấp thị kia. Nữ nhân mang chí âm còn nam nhân mang chí dương huống hồ Phương Vân còn sở hữu chí dương còn gấp vô vàn lân nam nhân bình thường cộng thêm dòng máu của thần thú nữa tạo ra sự uy nghiêm kiêu ngạo nên có thể nói Phương Vân có lực hấp dẫn chí mạng với bất kì người phụ nữ nào.
Có được một khởi đầu tốt, ngay sau đó hai người bắt đầu nói chuyện như hai người bạn đã quen biết từ lâu. Lam Ngọc còn cảm nhần được giữa mình với Phương Vân nhu có gì đó giống với một sợi dây vô hình liên kết hai người với nhau dường như rất quen thuộc như đã từng gặp được ở đâu đó vậy, nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua nên nàng nhanh chóng lắc nhẹ đầu quên đi ” buồn cười đây là lần đầu tiên mình gặp hắn như thế nào lại quen biết nhau từ trước được mà nếu có thì cũng làm sao quên được người có khí chất và dáng vẻ đặc biệt như hắn được.
Lam Ngọc mời Phương Vân cùng tới ngồi bên chiếc bàn đá, bắt đầu trò chuyện.
Chỉ có điều Lam Ngọc bên ngoài thể hiện tính cách nhạt nhòa, lại kiệm lời nên hầu như đều làPhương Vân chủ đạo, hơn nữa Phương Vân và Lam Ngọc chỉ nói với nhau về chuyện cầm nghệ, dù sao đây cũng là chủ đề chung giữa hai người có thể nói được lúc bấy giờ.
Sau khi nói chuyện, Lam Ngọc vô cùng kinh ngạc trước mức độ hiểu biết của Phương Vân về cầm nghệ. Những kĩ xảo và quan điểm mà Phương Vân trình bày, từ khi sinh ra đến giờ cô mới được nghe thấy.
Nhưng nghiền ngẫm một lúc mới phát hiện nhưng quan điểm và kĩ xảo mới mẻ đó giống như một chiếc chìa khóa, mở cánh cửa tâm linh của Lam Ngọc, giúp cô có thêm những nhận thức mới trên phương diện cầm nghệ.
Tất cả những thứ này đều phải cảm ơn người thiếu niên đang ngồi trước mặt cô.
Lúc Phương Vân phát hiện, chỉ nói chuyện có một lúc mà Lam Ngọc đã chuyển sang nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, nhất thời không khỏi có chút ngượng ngùng.
Kì thực những nội dung mà hắn vừa nói phần lớn là chuyện của kiếp trước, là kiến thức do chính Phương Vân nghĩ ra trong quá khứ khá là xa nghĩ ra mang từ thế giới hiện đại đến kết hợp với những kiến thức về cầm nghệ ở thế giới này của Lam Ngọc để có thể cùng nhau tấu cầm với lại lúc đó đa phần là Lam Ngọc chỉ điểm hắn nhiều hơn.
Chỉ có điều lúc này đang bị Phương Vân giành nói trước, không ngờ bị đối phương hiểu nhầm là có kiến thức cao siêu, muốn mượn cơ hội để chỉ điểm cô, thật đúng là một hiểu lầm lớn.
Nhưng Phương Vân không biết nên giải thích với cô thế nào, đành tự khổ tiếu trong lòng, không ngừng nhắc nhở mình phải cẩn thận hơn, tránh để lộ quá nhiều, nếu không để Lam Ngọc coi hắn như đối tượng sùng bái, sau này phát hiện kì thực chẳng biết gì thì khó xử vô cùng.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, hào hứng, cho đến khi mặt trời khuất núi mới phản ứng lại.
Phương Vân nhìn sắc trời, nói với Lam Ngọc:
– Cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi nhỉ! Ngày mai ta lại đến nghe cô đánh đàn.
Lam Ngọc được Phương Vân nhắc nhở, cũng tỉnh ngộ ra, nghe Phương Vân nói vậy nhất thời có chút ngại ngùng, nói:
– Không ngờ thời gian lại qua nhanh vậy.
– Ngại gì, chỉ sợ cô chê ta luyên thuyên làm phiền cô thôi!
Phương Vân cười nói.
Lam Ngọc nghe vậy, cũng bật cười, đừng dậy ôm đàn nói với Phương Vân:
– Hôm nay rất vui được quen biết ngươi, nói chuyện với ngươi lâu như vậy giúp ta vỡ vạc không ít.
Phương Vân cười cười, nói:
– Không phải khách khí, phải là ta cảm ơn cô mới đúng được nghe cô chơi đàn có lẽ là may mắn của ta!
Nhưng Lam Ngọc đã lắc đầu nói:
– Ngươi nói thế chẳng phải là chê cười ta sao, cầm nghệ ta thế nào đương nhiên bản thân ta hiểu rõ nhất cảm ơn ngươi là cảm ơn không cần phải nói khách khí như vậy ta yếu kém nhiều chỗ nhưng nhờ ngươi cũng đã sửa lỗi giúp ta nên vẫn phải cảm ơn ngươi!
Nói đoạn, không đợi Phương Vân trả lời, ưu nhã quay người rời đi về phía căn nhà gỗ rồi đóng cửa lại
Chỉ để lại cho Phương Vân hình ảnh một tấm lưng tuyệt đẹp.
Đợi Lam Ngọc đi khuất, Phương Vân mới đứng dậy đi về một hướng khác.
Mấy ngày tiếp theo, Phương Vân đều đến cánh rừng bên dòng suối nghe Lam Ngọc đánh đàn.
Nhưng bây giờ không còn giống như trước nữa, hai người đã biết tên nhau, lại từng trò chuyện với nhau cả một thời gian dài, mỗi lần đến đây Phương Vân không phải đứng trên cây nữa mà được Lam Ngọc mời ngồi cùng trong rừng, trên chiếc ghế đá trước mặt cô.
Phương Vân đương nhiên không có ý kiến gì, được nghe Lam Ngọc đánh đàn ở một cự ly gần như vậy, đối với hắn mà nói, là một sự hưởng thụ lớn và thão mãn mong ước không biết bao nhiêu kiếp của hắn.
Bụng thầm nghĩ, mình thật may mắn khi lại được lần nữa nghe tiếng đàn quen thuộc hàng ngày thi thoảng còn có thể trao đổi vài điều nghe được giọng nói trong như làn thu thủy của nàng!
Mặc dù cầm nghệ của Lam Ngọc lúc này vẫn chưa đạt tới viên nhuận vô hoa như kiếp trước nhưng đương nhiên vẫn là những âm thanh hiếm thấy.
Hơn nữa, Phương Vân phát hiện, trải qua cuộc trò chuyện đầu tiên, cầm nghệ của Lam Ngọc hình như đã mở ra một cánh cửa lớn, mỗi ngày nghe Lam Ngọc đàn một khúc nhạc mới, Phương Vân đều có một cảm giác vô cùng mới mẻ và sảng khoái tận hưởng nó.
Không thể không thừa nhận, thiên phú cầm nghệ của Lam Ngọc thực sự khiến người ta phải bội phục.
Chỉ cần đợi mấy năm nữa, tin rằng cầm kĩ của Lam Ngọc có thể chinh phục thế nhân.
Thời gian cứ thế trôi qua với những tiếp xúc không ngừng, Lam Ngọc cô đơn bây giờ đã coi Phương Vân như một người bạn, một tri âm tri kỉ.
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an, cảm giác bất an này đến từ chuyện trốn hôn của cô.
Vào những lúc đêm khuya thanh vắng, cô thường nghĩ, nếu như để Phương Vân nghe thấy câu chuyệncủa mình, không biết hắn sẽ có phản ứng gì, thương xót an ủi hay sợ hãi vạ lây mà bỏ chạy.
Cô không biết, cũng không dám nghĩ. Có lẽ giữ nguyên tình trạng như lúc bây giờ là lựa chọn tốt nhất. Cô sợ một ngày bị đối phương biết chuyện trốn hôn cuả mình, đối phương sẽ giống như những người khác, sợ hãi thế lực mạnh mẽ kia mà bỏ chạy.
Đó là điều cô không muốn nhìn thấy nhất.
Với những bất an sợ hãi trong lòng Lam Ngọc, Phương Vân hoàn toàn không biết.
Kì thực cho dù có biết hắn cũng chẳng quan tâm vì bây giờ hắn có đủ thực lực để bảo vệ cô. Còn cái môn phái gì mà nhất lưu ép hôn Lam Ngọc biến nàng thành ” lô đỉnh ” tăng tu vi, hắn chẳng thèm để vào mắt, dám động đến cô đến một kẻ sẵn sàng diệt môn kẻ đó luôn. Nghe thì có vẻ ngông cuồng coi trời bằng vung nhưng hắn có đủ vốn liếng để ngông cuồng và vì bảo vệ nàng che chở cho nàng nó đáng để hắn ngông cuồng. Coi trời bằng vung thì sao, nàng không sao là được rồi còn trời phạt để mình ta gánh là được.
Sau khi quay trở lại kiếp này, hắn đã được gặp lại nàng và hắn thề lần này đừng hòng kẻ nào cản đường hắn đến với nàng, cho dù là thiên vương lão tử cũng đừng hòng cản trở những giây phút bình yên giữa nàng và hắn lúc này. Giữa rừng núi có một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, cạnh đó có một chiếc bàn đá và có hai người, đẹp tựa tranh vẽ đang cùng tấu cầm, nữ như thiên tiên trên trời nhẹ nhàng tấu cầm thi thoảng cười nhẹ khiến hoa phải thẹn thùng cảm thấy thất sắc trước nụ cười nhẹ ấy mà không dám ra hoa còn nam thì như tượng khắc ra hoàn mĩ không tì vết mang sự kiêu ngạo trên nét mặt nhưng không làm người ta thấy ghét mà càng tôn thêm nét đẹp như khắc đó đang khẽ ngâm :
” Đài trang lược giắt tóc nhung huyền
Nhẹ ngón đàn tranh dạo khúc riêng
Cung bậc ngân vang hờn lữ khách
Thanh trầm lặng dấu tủi hồng quyên
Mây trời chẳng vướng đôi hoàng hạc
Nguyệt lão quên se chút nợ duyên
Đợi mảng tình xa chưa ghé bến
Âu đành gác phím tựa neo thuyền “
( ĐÀN TRANH TỰ KHÚC – Dulan )
Postscript: Hello các đọc giả là mình đây, tuần trước mình thi học kì nên không có thời gian viết cho các bạn nên hôm nay thi học kì xong xuôi rồi mình mới có thời gian viết mong các anh em thông cảm. Tuần này mình còn phải thi khảo sát cuối năm nữa, oài mệt thực sự học nhiều quá phát mệt nhưng cho các bạn tin vui nè tuần này thi khảo sát cuối năm xong là mình sẽ có thời gian rảnh ra đều tay cho anh em nha! Nhớ ủng hộ cho mình nha. Byeeeeeeeee các anh em!