Hét một tràng dài Phương Vân cảm thấy cả cơ thể đã thay đổi, da thịt như được thay mới. máu trong người càng cảm thấy tinh khiết hơn, nói tóm lại cả cơ thể như được thoát thai hoán cốt vậy, vô cùng sảng khoái. Ngay cả chất độc lúc trước trong cơ thể cũng đã biến mất, hắn không biết lúc này nếu hiện chân thân của mình thì sẽ như thế nào, hắn vô cùng muốn biết. Lúc này như nhớ ra điều gì đó hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy con yêu vương kia đã hóa nguyên hình đang muốn chạy trốn, hắn chỉ cười lạnh mà nói:
– Muốn chạy! chỉ có hai từ nhưng trong đó lại mang khí tức của cường giả tiên thiên cảnh, hiện tại Phương Vân đã là tiên thiên cảnh tầng 2 sơ kì, đột phá hẳn một đại cảnh giới ấy vậy mà vẫn tăng thêm một tầng tiểu cảnh giới nên uy áp cũng tăng theo.
Con yêu vương kia nhìn thấy Phương Vân độ kiếp thành công nó biết hôm nay số mình đã tận vì thế nên nó cố gắng nắm bắt lấy cơ hội mà Phương Vân đang thất thần sau khi độ kiếp mà đào tẩu nhưng không, đã quá muộn, hành động của nó làm sao qua mắt được Phương Vân. Nó tuy nhanh nhẹn chạy trốn nhưng khi nghe tiếng quát nhẹ mà tràn đầy uy nghiêm kia đã khiến nó run rẩy không còn sức nữa. Nó thầm than hóa ra đây là sự chênh lệch giữa tu vi tán tiên và tiên thiên, nghe thì có vẻ cách nhau chỉ một tiểu cảnh giới là đạt tới nhưng chênh lệch nhau một trời một vực, không tài nào so sánh được.
Nó còn bực tức hơn nữa khi biết tên kia là lợi dụng mình bức ép bản thân đến tuyệt lộ để đột phá, hỏi sao mà không bực được cơ chứ khi đường đường là yêu vương thống lĩnh một sâm lâm mà lại bị lợi dụng đột phá trắng trợn trước mắt nó.Biết bản thân không còn đường lui nữa nó đánh liều không quay đầu chạy nữa mà lao về phía Phương Vân điên cuồng tế luyện ra hết các pháp bảo của mình nhằm tấn công về phía Phương Vân. Thấy thế Phương Vân chỉ cười lạnh một tiếng:
-Vừa tiện lúc để ta thử chân thân, lần này ta nói lại cho ngươi câu nói cũ mà ngươi đã nói với ta trước kia được chết trong hình thái này của ta ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi. Nói xong hắn vứt chiếc nhẫn trữ vật sang một bên rồi gầm lên tiếng long ngâm, cả cơ thể bắt đầu bành trướng, xung quanh là hào quang màu tím từ nhạt dần chuyển thành đậm dần rồi lóa sáng lên chói mắt.
” Graooo…..” Toàn thân hắn hóa thành một con tử long toàn thân tím sẫm dài hơn ngàn trượng, to hơn chục trượng vô cùng khủng bố, cặp hắc vũ khổng lồ sau lưng lớn đến mức chỉ phe phẩy nhè nhẹ thôi mà sóng nước đầm lầy đã dâng lên thành những cơn thủy triều, hai mắt nó thi thoảng lóe lên ánh sáng tím quỷ dị khiến kẻ khác phải run rẩy. Mỗi hơi thở nó phả ra thi thoảng còn lẫn vài ngọn lửa màu đen tà dị.
Con yêu vương kia nhìn thấy toàn bộ quá trình hóa thân khủng bố kia khiến cằm của nó xệ xuống tận đất, nó run rẩy lẩy bẩy mà nói:
-Ngươi…..ngươi cũng không phải là người, ngươi là long tộc. Hahaha bây giờ thì ta đã hiểu tại sao trước kia ta lại muốn quỳ trước ngươi rồi, ta chết không hối tiếc. Con yêu vương kia hoàn toàn tuyệt vong, nó biết cho dù bây giờ có liều mạng cũng không làm tổn thương sứt được miếng da của kẻ kia nhưng đành chịu thôi, đâm lao thì phải theo lao. Những pháp bào xung quanh nó vẫn được phát động tấn công về phía thân ảnh hùng vĩ như dòng sông khổng lồ kia. Bây giờ cả cơ thể nó còn chưa to bằng cái móng chân của người khác, hành động đó khác gì châu chấu đá xe. Phương vân coi khinh hành động liều chết này, hắn chỉ nhẹ nhàng há chiếc miệng khổng lồ của mình ra đã nuốt gọn con yêu vương kia.
Có thể nói đây là dùng dao mổ trâu giết gà nhưng hắn vẫn muốn thử xem cơ thể có gì biến đổi không, bây giờ đôi hắc vũ sau lưng đã có thể thu lại giấu đi nhưng hắn vẫn để đó cho oai, ngoài ra đôi hắc vũ này còn có thể phóng ra hắc hỏa mỗi lần phe phẩy cánh nếu hắn muốn, khi biến thành hình người đôi cánh vẫn có thể dùng được như một phần cơ thể. Cơ thể rồng thì không lớn hơn là bao, điều đặc biệt ở đây là hắn phát hiện ra trong người mình xuất hiện một tia nhỏ yếu ớt của hệ “kim” như vậy theo hắn đoán thì chẳng mấy chốc mình sẽ có hết tất cả các hệ đặc trưng của các thánh thú.
Điều quan trọng nhất ở đây là hắn không ngờ được mình thế mà lại mở ra lĩnh vực, đây là lĩnh vực a! Phải biết để mở ra lĩnh vực phải đạt đến Đại tiên mới mở được a!
– Không ngờ luôn, kinh hỉ bất ngờ quá rồi a! Để xem lĩnh vực gì nào, gì!! Là mộc lĩnh vực. Bao kiếp hắn biết cách kích hoạt nhiều lĩnh vực, đó là nhờ tầng thứ ba trong Thiên Long công pháp”, là tầng tiên.(cái này để sau rồi nói).Thử kích hoạt lĩnh vực hắn thấy mình có thể tạo ra một thảm thực vật tràn đầy sức sống bao quanh vài dặm xung quanh đầm lầy đang âm u bỗng dưng trong khuôn viên vài dặm đó tràn ngập sức sống, cái này cũng quá ghê rồi, lĩnh vực lại có thể tạo vật sống, chẳng qua chưa quen chứ nếu quen rồi thảm thực vật này có thể bao quanh vài chục dặm. Phương Vân thử xem thảm thực vật này có tấn công được không, chỉ nghĩ rồi thử thôi ai ngờ lại tấn công được. Những sợi dây leo dính đầy gai nhọn đan xen lẫn nhau thi nhau mọc lên hướng về phía hắn chỉ định là một cái cây lớn vừa mọc thi nhau quấn quanh rồi xiết nát hệt như cách săn mồi của loài trăn vậy. Những sợi dây leo còn có thể tạo hình thành những hình nhân ngang với cơ thể con người.
Hiểu rõ những thay đổi của bản thân và công dụng của lĩnh vực hắn nhặt chiếc nhẫn trữ vật mà lúc này mình đã vứt snag một bên lấy ra một bộ quần áo mới để thay vào vì lúc nãy hóa chân thân quần áo rách nát hết rồi. Sau khi đạt tới tu vi tiên thiên cảnh hắn đã được linh khí xung quanh gột rửa những bụi bặm, vết máu trên người, hắn lần này vẫn mặc một bộ đồ màu đen viền trắng nhưng lần này không thêu cành đào với mai nữa mà là hình rồng uốn lượn khắp bộ đồ, vẫn là cây trâm vàng hình rồng cài trên tóc hắn cộng với khí chất cường giả thì lúc này Phương Vân trông không khác gì một hoàng đế uy quyền. Xong xuôi mọi thứ lúc này hắn bật hết tốc độ lao về phía dòng suối cũ nơi giai nhân đang hồ cầm, vì bây giờ không còn phải lén lút tìm kiếm gì nữa nên hắn dùng luôn đôi hắc vũ sau lưng cật lực phi hành về phía dòng suối. Mỗi lần dùng đôi hắc vũ sẽ vô cùng tốn linh lực nhưng vừa hấp thụ lôi kiếp, vừa nuốt gọn tiêu hóa một con yêu vương tán tiên nên bây giờ linh lực tràn đầy trong cơ thể.
————————————
Lam Ngọc mấy tháng nay luôn cảm thấy có điều gì đó kì lạ. Nàng là cô nhi được một đồ đệ của ” Thiên Dương Cung ” tìm thấy nên đã đem về nuôi nhưng khi nàng được vài tuối có trưởng lão nội môn nhìn thấy được nàng là tinh thuần phong hệ không lẫn tạp hệ khác nên đã thu nàng làm đồ đệ thân truyền. Càng lớn nàng càng xinh đẹp đông lòng người khiến không ít kẻ bám đuôi theo đuổi nàng, nàng cực kì khó chịu với những lời nịnh nọt chói tai đó. Mới 20 tuổi nhưng đã đạt đến trúc cơ tầng 6 trung kì là một thiên tài chân chính đáng để tông môn bồi dưỡng, nhưng con trai chưởng môn lại là một kẻ háo sắc ăn chơi cùng với cha hắn cũng chỉ là kẻ ham hư danh, lợi của. Con trai chưởng môn biết mình không theo đuổi được nàng liền nói với cha hắn dùng nàng kết thông gia với môn phái nhất lưu gần đó là ” Liên Hàn Môn” để lôi kéo quan hệ.
Cha hắn đương nhiên là động tâm rồi liên gửi thư cho môn phái đó. Ai dè tên chưởng môn đó tuy già nhưng cũng háo sắc không kém khi nhìn thấy nàng ta liền đồng ý luôn. Nàng không chịu sự ép hôn vô lí này không phải vì không đồng ý, sư môn có công dưỡng dục nàng nên nàng cũng không hề phản lại cho đến khi một lần tình cờ nọ nghe thấy hai chưởng môn hai bên bàn với nhau dùng nàng làm lô đỉnh tăng tu vi cho lão thì mới biết mình bị tông môn bỏ rơi. Thất vọng nàng liền dưới sự giúp đỡ của người trưởng lão nhận nàng làm đệ tử thân truyền mà trốn vào khu sâm lâm này.
Trong sâm lâm cô đơn tịch mịch nàng chỉ biết dùng tiếng cầm để giải tỏa sự cô đơn đó, kết bạn với thú rừng, dựng tạm một căn nhà gỗ sống sao cho chuyện kia trôi qua khiến người khác quên đi, cố gắng tu luyện một mình để không bị ép buộc nữa. Nhưng mấy tháng gần đây có một điều kì lạ đã xuất hiện. Có một kẻ luôn xuất hiện mỗi lần nàng bắt đầu đàn nhạc và lặng lẽ rời đi khi tiếng đàn kết thúc. Ban đầu nàng tưởng kẻ đó sẽ theo đuôi nàng không ngừng như đám nam nhân lúc trước nhưng lâu như vậy mà vẫn không ra bắt chuyện với nàng. Lam Ngọc nghĩ chẳng lẽ tên kia thật sự chỉ đến nghe đàn mà không quan tâm tới sắc đẹp của mình
– A a a.. mình nghĩ cái gì vậy, hừ đỡ mất công phải xua đuổi chi cho mệt!
Cứ như vậy mấy tháng nay ngày nào cũng thế khi vừa đàn thì đến nghe khi kết thúc thì lẳng lặng rời đi. Bất giác đây đã như là một phần bình thường trong cuộc sống thường nhật vậy. Nhưng hôm nay khi Lam Ngọc đàn nhạc thì không còn kẻ đứng trên cây kia lẳng lặng nghe nữa, cả ngày hôm nay nàng đàn sai rất nhiều nốt nhạc, thiếu kẻ kia nàng cảm giác được như mình mất đi thứ gì đó mặc dù chưa nói với nhau câu nào nhưng Lam Ngọc có thể cảm thấy giữa mình và kẻ lạ mặt kia như có gì đó rất thân quen. Lúc này tự dưng không biết tại sao mây đen khắp nơi ùn ùn kéo đến, sấm sét rung trời, rồi một lúc sau khi mây đen tán hết đi tự dưng có tiếng long ngâm vang dội lên khắp trời. Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ trong rừng có yêu thú hay linh thú độ kiếp, nàng đã từng nghe được trong sâm lâm này có tồn tại một sinh vật rất mạnh chẳng lẽ nó độ kiếp. Nàng chĩ nghĩ thoáng chốc rồi thở dài, không hiểu sao cả ngày hôm nay lại cảm thấy buồn chán đến vậy, chẳng lẽ thiếu đi kẻ kia khiến nàng mất mát thế sao.
Qua ngày hôm sau nàng chuẩn bị đàn như mọi hôm với chút mong chờ, một điều kì lạ trong đời nàng khi mong chờ một ai đó. Nàng dùng thần thức của mình nhìn sang xung quanh thấy không có ai, thở dài thườn thượt đàn lên nốt nhạc đầu tiên thì cảm giác được có người đang nhìn mình. Vừa đàn nàng vừa dùng thần thức cảm ứng xung quanh, quả nhiên có người đang đứng trên một cái cây gần đó, là hình dáng của kẻ kì lạ đó. Hôm nay nàng quyết phải bắt chuyện với hắn, một quyết tâm lạ lùng. Khi đàn gần xong khúc nhạc nàng ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng bị khuất không nhìn rõ người của Phương Vân cất lên tiếng nói trong như nước động lòng người :
-Người trên cây kia có thể xuống đây không ?
Postscript: Hự! Là mình đây các bạn, mấy ngày nay ôn thi sấp mặt học kì rồi lại chuẩn bị thi khảo sát cuối kì nên bận không ngóc đầu lên được. Đầu tóc mình xù hết cả lên còn chưa đi cắt, mệt mỏi qua nhưng nhớ tới các bạn nên hôm nay đã dẹp việc học sang một bên ngồi nặn chữ cho các đọc giả đây. Chúc các bạn có những buổi đọc truyện vui vẻ. Byeeeeee!!!!!!