Hùng và Hồng Tước đi tới vị trí của Suối nguồn sinh mệnh, nhưng không phải là hang đá tối tăm khi xưa mà Hùng từng thấy. Nơi này đã được xây lại với một hồ nước tròn đường kính mười mét, xung quanh là các cột đá khá lớn màu ngọc bích kết nối từ mặt đất đến trần hang . Giữa hồ là một đài phun nước hình thù tựa như một mầm cây non cũng bằng ngọc bích được điêu khác tinh tế, giữa mầm cây non có một lỗ nhỏ như ngón tay và một chất lỏng trong vắt phun ra. Khung cảnh lung linh huyền ảo khi dòng nước ấm mang sinh mệnh lực dồi dào cứ thế chảy ra. Nếu ai đó biết đến nơi này thì sẽ tranh dành nhau đến sứt đầu mẻ chán.
Lại nói thêm, Tố Trinh cho người thiết kế nối đi vào hang sao cho thuận tiện. Cửa hang có kết giới lên ít ai vào được mà chưa được sự cho chép của nàng.
“Chà! Đẹp quá ha.” Hùng đảo mắt nhìn quanh rồi nói.
Hồng Tước gật đầu : ” Ừ! Nơi này khá thích hợp để xả mệt mỏi.”
Hùng nhìn Hồng Tước, lại nhớ đến lần đầu tiên nàng và hắn gặp nhau. Bộ lông đen thui được hắn đích thân cọ rửa để lộ màu lông thật tuyệt đẹp. Hắn liền nói : ” Tỷ Tỷ có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Lúc đó chính tay ta tắm cho tỷ nha.”
Hồng Tước đỏ mặt, mắng : ” Ngươi đừng có mơ như lần trước nữa. Tại lúc đó ta bị phong ấn sức mạnh thôi.”
“Vào việc chính nào!” Hồng Tước đánh trống lảng, nàng cất bước đến bên hồ định bước xuống thì Hùng ngăn lại.
“Sao vậy?”
“Để ta xuống cho! Ta không muốn nhìn thấy tỷ ướt.” Hùng nói xong bước xuống hồ, hồ không sâu mực nước chỉ cao ngang thắt lưng hắn. Linh hồn hắn bỗng cảm thấy thư thái hẳn lên nhờ sinh mệnh lực trong trong hồ không ngừng bị hắn hấp thụ một phần nhỏ.
“Giờ làm gì?” Hùng gãi đầu hỏi.
“Ngươi tới đài phun nước xem thử có gì bất thường không!”
“Hiểu rồi!” Hùng gật đầu, tiến đến chỗ tượng hình mầm non rồi quan sát. Với người thường thì sẽ không cảm nhận được thay đổi gì nhưng Hùng thì khác. Hắn cảm thấy nơi lỗ nhỏ kia thông tới đây có một nguồn sức mạnh cực kì khủng khiếp.
Trong giây phút ấy hắn như chết lặng, nhờ có Hồng Tước gọi lớn thì hắn mới sực tỉnh.
“Ngươi bị sao vậy?” Hồng Tước lo lắng hỏi, đạt đến cấp Đế như nàng thì dù là một biểu hiện nhỏ của Hùng nàng cũng có thể nhận ra.
“Ta không sao! Còn kiểm tra gì nữa không?” Hùng nhìn xung quanh rồi hỏi thêm.
“Thế thôi!” Hồng Tước đáp, sau đó quay lưng rời đi.
“Khoan đã.” Hùng gọi.
“Chuyện gì?” Hồng Tước hỏi.
“Tỷ tỷ vội quá vậy! Đến đây rồi thì tắm một chút cho thoải mái cái nhỉ.” Hùng bước đến ven hồ đưa tay lên mời gọi.
“Đừng dụ dỗ ta!” Hồng Tước chừng mắt nói.
“Ngâm mình một chút cũng được mà!” Hùng năn nỉ, ánh mắt hắn đầy trìu mến nhìn nàng.
“Không đâu! Ngươi là tên bại hoại nha ta biết ngươi có ý đồ gì rồi.” mắng xong, Hồng Tước đỏ mặt chạy bến ra ngoài.
Hùng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng tuyệt mỹ, cặp mông tròn rung rinh theo từng nhịp chân ngọc.
Chợt từ trong hồ tỏa ra sát khí điên cuồng, Hùng rùng mình và nhận ra khát khí xuất phát từ chiếc lỗ trên đài phun nước. Nó giống như tử vong khí đậm đặc vậy, có thể thiêu đốt linh lực từ bên trong cơ thể.
“Tử Vong Linh Lực!” Hùng tự hỏi, sau đó cái cảm giác vô cùng quen thuộc với loại tử vong khí này khiến hắn giật mình nhớ tới một cái tên…Nhược Linh!”
Tuy lượng tử vong linh lực này rất mong manh nhưng cực kì nhiều sát khí. Hùng rùng mình nghĩ rằng Nhược Linh có thể đạt cấp Đế thậm chí là cấp Hoàng, nhưng hiện tại nàng đang ở Luyện ngục thì sao linh lực của nàng lại xuất hiện ở đây.
Hùng nhìn thật lâu vào cái lỗ nhỏ đang phun nước, miệng lầm bầm tự hỏi một mình : ” Không lẽ cái lỗ này thông đến Luyện Ngục?”
Suy nghĩ hồi lâu, Hùng ngồi xếp bằng vận công đến khuya mới quay về. Việc ngồi giữa hồ vận công khiến cho sinh mệnh lực như thác đổ vào linh hồn hắn, cơ thể cảm thấy khỏe mạnh hơn. Đến tối hắn mới rời khỏi suối nguồn sinh mệnh để trở về.
Đang đi chợt Hùng nghe tiếng khóc, tiếng khóc của một bé gái đang đứng bên đường tay cầm cây kẹo mút. Hai tay dụi mặt khóc nức nở.
Là một cô bé xinh xắn, da trắng trẻo mặc váy đen.
“Cô bé! Em bị lạc mẹ sao?” Hùng tiến đến ngồi xuống trước mặt cô bé hỏi.
Cô bé khẽ lắc đầu, nấc lên một tiếng rồi mếu máo : ” Em không có mẹ!”
“Ủa vậy sao bé lại khóc ở đây một mình? Có ai bắt nạt bé sao?”
Cô bé không đáp, vẫn mếu máo.
“Vậy nhà bé ở đâu để anh đưa bé về?”
Cô bé lắc đầu không đáp, Hùng cười thân thiện : ” Vậy về nhà anh nhé! Đêm tối thế này bé ở ngoài gặp kẻ xấu đó, sáng mai anh sẽ giúp bé tìm về gia đình. Chịu không?”
Mặc dù nghe sặc mùi dụ dỗ của một tên ấu dâm nhưng Hùng khá bất ngờ khi cô bé lưỡng lự giây lát rồi gật đầu.
Thế là Hùng nhà ta bế cô bé trên tay, cất bước đi về phía Xà Thành.
Hùng vừa đi vừa hỏi trêu : ” Bé không sợ anh bắt cóc bé sao?”
Cô bé lắc đầu : ” Không ạ!” tay vẫn cầm chiếc kẹo mút đưa lên liếm liếm, môi hồng nhỏ xíu há ra để chiếc lưỡi cũng nhỏ xíu thưởng thức vị ngọt của kẹo. Với nhan sắc này thì tương lai sẽ trở thành tuyệt đại mỹ nhân a.
“Anh không phải người tốt đâu!”
“Hức…anh lừa em!” Cô bé nhõng nhẽo ôm cổ Hùng, chỉ mới gặp nhau vài phút mà làm như thân quen từ lâu. Điều này khiến Hùng có chút nghi ngờ, khi không lại dẫn một đứa bé không quen biết theo, hơn nữa cô bé này không hề nhút nhát e dè mà cứ như quen hắn từ khiếp trước nhưng lòng nghi ngờ của Hùng bị vẻ đáng yêu của cô bé đánh bại.
“À quên anh chưa hỏi tên bé là gì?”
“Em tên Dạ Huyền, Dạ nghĩa là bóng tối còn Huyền giống như huyền ảo.” Cô bé ngây thơ đáp.
“Ặc! Kiểu này mà gặp ấu dâm thật thì không biết sao nữa.” Hùng thở dài và tự sướng rằng hắn như vô tình mà cố ý cứu cô bé.
Hùng cũng giới thiệu tên mình, sau đó cả hai nói chuyện vui vẻ trên đường đi. Về đến phòng mình, cô bé đã ngủ say trên vai Hùng từ lúc nào khiến hắn đành để cô ngủ trên giường mình còn mình thì không muốn sáng mai Tiểu Thanh hoặc Tố Trinh phát hiện hắn ấu dâm nên bỏ đi đến phòng Tiểu Thanh xin ngủ ké.
Một con sông nhỏ tại địa phận tỉnh Hải Dương, trên sông là một chiếc bè gỗ nhỏ trên bè là một thanh niên anh tuấn phi phàm nhưng người đầy vết máu, hắn tỉnh lại sau hôn mê rồi bật dậy thở dốc vì thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Trường Sinh dùng thuốc thoa lên những vết thương, miệng vừa lầm bầm : ” Từ khi nào mà nơi này có loại sinh vật nhỏ mà mạnh mẽ như vậy! Phải về hỏi sư phụ mới được.”
Hắn không nghĩ vị sư phụ xinh đẹp của hắn biết thông tin về loài sinh vật đó, chỉ là hắn hơi xấu hổ nếu bị người khác biết chuyện mình bị một trận te tua như vậy thật là mất mặt.
Sau khi rời khỏi đấu trường ở Lao Thành, Trường Sinh không về Trúc Lâm Phong ngay mà còn lang thang để tìm thứ gì đó, sau hai ngày cực khổ trong rừng thì hắn cũng đã tìm thấy và giam giữ bông hoa ấy trong một kết giới do mình tạo ra và cất đi. Trong lúc đang bận bịu thì từ sau lưng hắn một bóng trắng lướt thần tốc đến và tung chưởng ám toán.
Trường Sinh vội nhảy sang bên né đòn, nhìn lại thì giật mình phát hiện kẻ ám toán mình không phải là người, không phải linh thú mà là một sinh vật hình người nhưng nhỏ hơn nhiều, lại còn bay lơ lửng mà không cần cánh.
“Sinh vật gì đây?” Trường Sinh vẫn còn tò mò, sinh vật này giống một cô gái, lại còn vô cùng xinh đẹp với bộ váy trắng thuần khuyết.
Sinh vật kia nhìn Trường Sinh, đôi mắt long lanh như pha lê nhìn hắn rồi lạnh lẽo nói, giọng nói trong trẻo như thiếu nữ mới lớn : ” Ngươi mau đi đi!”
“Tại sao? Mà ngươi là thứ gì vậy?” Trường Sinh rất tò mò, bèn dè chừng hỏi.
“Bảo đi thì mau đi, tộc loài của ta đang truy tìm kẻ đột nhập và nhanh chóng sẽ đến được đây.” sinh vật đó nói như tức giận điều gì đó.
Trường Sinh không hỏi thêm, hắn đã xong việc lên cũng đang định rời đi. Nhưng sự xuất hiện của sinh vật lạ này khiến hắn tò mò, sau đó hắn gật đầu rồi quay lưng rời đi.
Nhưng cũng đúng lúc này, một bóng trắng khác lao tới với tốc độ kinh khủng nhằm vào đầu hắn.
Trường Sinh cảm nhận được nguy hiểm, hắn vung tay tạo một trận gió lớn nổi lên và tung chưởng cản đòn.
Binh!
Va chạm tạo ra áp lực mạnh mẽ khiến cây cối trong rừng nghiêng ngả, dưới đất cát bụi văng ra tứ phía trong phạm vi nhỏ. Sau đó tiếp tục có một bóng trắng lao tới nhưng không phải tấn công Trường Sinh mà đến giúp hắn.
Cô gái nhỏ bé xinh đẹp lên tiếng nói với kẻ vừa tấn công Trường Sinh : ” Đừng giết! Hắn không phải người thường.”
Bóng trắng còn lại cũng kích thước tương tự như cô gái kia nhưng là nam, mặc bộ quần áo trắng đơn giản. Kẻ này đáp : ” Không phải người thường thì sao? Chỉ cần xâm phạm lãnh địa của chúng ta thì giết chết không tha.”
Hai bên giao chiến, cuối cùng Trường Sinh bị kẻ kia đánh te tua đến bất tỉnh. Khi đang định giết chết Trường Sinh thì kẻ kia bị cô gái ngăn lại.
“Tại sao cứ cản ta giết hắn? Tránh ra!” Kẻ kia tức giận gầm lên.
Cô gái đáp : ” Ta có cảm giác rất kì lạ về hắn! Hãy thả hắn đi đi, mọi trách nhiệm ta chịu hết.”
Trường Sinh do bất tỉnh nên không nghe được cuộc đối thoại trên, sau đó hắn tỉnh lại và thấy mình trôi trên sông.
Sau khi tìm về nhà, cả Trúc Lâm Phong mở tiệc linh đình chào đón vị Thiếu chủ mất tích mấy năm tưởng chừng như đã chết. Mẹ hắn, Cẩm Trúc phu nhân khóc nức nở rồi lao đến ôm chầm lấy đứa con trai yêu dấu.
“Con trai ta! Có biết mẹ lo cho con thế nào không?…mẹ tưởng con đã…huhu!”
“Con không sao! Không sao mà!” Trường Sinh vỗ về an ủi mẹ.
Cẩm Trúc đưa tay đặt lên mặt con mình ngắm nghía rồi nói : ” Con đã trưởng thành lên nhiều rồi! Nói mẹ nghe suốt thời gian qua con đi đâu? Làm gì?”
Sau khi tiệc tàn, mẹ hắn đã về phòng ngủ. Trường Sinh đến chỗ mà hắn và vị sư phụ xinh đẹp vẫn thường ngồi tấu nhạc hòa ca và luyện tập.
Vẫn chỗ cũ nhưng chỉ còn một bóng người, vị sư phụ xinh đẹp ấy đang ngồi trên mỏng đá mắt đẹp nhìn xa xăm.
“Ngươi về rồi!” nàng không ngạc nhiên hỏi.
Trường Sinh gật đầu : ” Đệ tử vô lễ! Làm sự phụ phiền lòng rồi!”
Hai sư đồ không nói thêm lời nào, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ đưa hương thơm cùng lá cây khẽ xào xạc.
Một lát sau, Trường Sinh hỏi : ” Sư phụ!”
“Gì?”
Trường Sinh kể toàn bộ chuyện hắn gặp và đụng độ với sinh vật kia, vị sư phụ xinh đẹp gật đầu : ” Đó là Tiên Tộc!”
“Tiên Tộc?”
“Phải! Đó là sinh vật quý hiếm và bí ẩn nhất thế gian. Rất ít người có cơ duyên gặp được sinh vật này.”
“Tinh Linh sinh ra từ đâu thì không ai biết, chỉ biết rằng Tinh Linh sống rất lâu, tuổi thọ trung bình cũng khoảng vài nghìn năm.”
Trường Sinh như hiểu ra, nhưng hắn vẫn còn thắc mắc liền hỏi : ” Tinh Linh cũng giống chúng ta có cả nam và nữ đúng không ạ?”
Vị sư phụ xinh đẹp gật đầu : ” Đúng vậy nhưng số lượng nam giới thường rất ít.”
“Sao vậy ạ?”
“Ta cũng không biết! Mấy năm không gặp ngươi trưởng thành hơn nhiều ha.”
Trường Sinh gãi đầu : ” Lâu không gặp người, người chẳng thay đổi chút nào cả vẫn xinh đẹp như xưa.”
“Ồ ngươi còn biết nịnh nọt nữa?” Vị sư phụ xinh đẹp cười duyên dáng, nét mặt có chút đỏ lên nhìn lại càng xinh đẹp.
Trường Sinh tự tay vả miệng rồi lầm bầm mắng : ” Tiếp xúc nhiều với thằng Hùng dê cụ làm mình cũng lây tính của nó rồi, phải sửa ngay mới được.”