Loạn Thế Thần Ma – Chương 94 Hộ Vệ của Nữ Vương – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Loạn Thế Thần Ma - Chương 94 Hộ Vệ của Nữ Vương

Mỉm cười hài lòng, Hùng đưa linh lực vào tay gọi ra một thanh kiếm ánh sáng rồi quan sát. Đây là đế thuộc tính Thiên Dương Thần Quang mà hắn có được sau khi liều mạng với Bạch Vương tại bí cảnh nơi đánh biển. Còn vì sao hắn có được nó thì tuy không ai giải thích nhưng hắn có thể mơ hồ đoán ra rằng nhờ công pháp Tam Thôn Thiên, Tam Thôn Thiên cái tên nói lên phần nào tác dụng của công pháp.
Ngoài hấp thụ linh lực, công pháp còn vô tình giúp Hùng hấp thụ luôn Thiên Dương Thần Quang khi Bạch Vương bị nổ chết. Cũng nhờ nó mà Hùng mới trấn áp được Tâm Lãnh Hàn Băng và Sát Địa Thiên Hỏa cắn nhau điên cuồng.
Còn một điều nữa là Tam Thôn Thiên của Hùng đã tăng thêm một bậc lên bậc ba mà hắn chỉ vừa phát hiện. Mà việc nâng cấp công pháp theo như Tiểu Bảo nói chỉ có giao hợp với nữ nhân có trái tim thuần khuyết, điều này có nghĩa là hắn bị chịch mà không biết hay có điều gì đó ẩn ý trong công pháp Tam Thôn Thiên mà Tiểu Bảo không cho hắn biết?
Càng nghĩ lại càng đau đầu, Hùng xua đi ý nghĩ và bắt đầu tìm lối ra. Nhưng tìm mãi mà không thấy nên hắn chán nản lại ngồi xếp bằng vận công.
Vận công được một lúc, chợt có một cảm giác lạnh sống lưng khiến Hùng vội mở mắt và nhảy sang tráng né. Ngay tại vị trí hắn vừa ngồi có một cột băng nhọn mọc lên trong chớp mắt khiến hắn toát hồ hôi, nếu hắn không né kịp thì lỗ hậu đã nở hoa rồi.
Nhìn kĩ lại, kẻ vừa ra tay không ai khác chính là hắn. Là một Thiên Hùng khác với bộ đồ màu trắng trái ngược với bộ đồ đen đang mặc trên người của Hùng.
“Ngươi là ai?” Hùng đề phòng hỏi.
“Ta là ngươi!” Kẻ giống hệt Hùng bình tĩnh đáp với giọng nói y hệt hắn.
“Đệt! Hay mình bị hoa mắt?” Hùng tát vào mặt mấy cái rồi dụi đỏ cả mắt nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn là kẻ giống hệt hắn đang đứng trước mặt hắn, nó không giống như ảo ảnh mà giống như tương lại hoặc có thể là quá khứ.
Sau đó Hùng chiến đấu với kẻ giống hệt mình và phát hiện ra rằng kẻ đó có kĩ năng và sức mạnh y hệt hắn. Khi hắn dùng hỏa linh lực thì kẻ kia cũng dùng hỏa linh lực. Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua mà không ước định được là bao lâu, Hùng khi thì chiến đấu với kẻ kia khi thì ngồi vận công suy nghĩ về quá trình tu luyện, về Sát Địa Thiên Hỏa và Tâm Lãnh Hàn Băng.
Nhưng không chỉ có một Hùng áo trắng mà còn có một Hùng áo đỏ khác xuất hiện và giao chiến với hắn không ít lần. Điều này nổi lên nghi vấn trong lòng Hùng, hắn có rất nhiều câu hỏi mà không có đáp án.
Tâm Lãnh Hàn Băng tuy là dị băng đế vương nhưng Hùng cảm thấy nó khá vô dụng với bản thân. Nhưng sau khi chiến đấu cả trăm trận thì hắn mới ngộ ra chiến đấu cận chiến không phải lợi với băng thuộc tính, nên hắn bắt đầu học thêm một phong cách chiến đấu mới.


Đang phiêu theo câu chuyện, chợt Tiểu Thanh do buồn ngủ quá nên vô tình trượt tay khỏi cằm mà gục vào vai Hùng ngủ ngon lành.
Hùng quay sang nhìn thấy cả Tố Trinh , Hồng Tước và Tiểu Bạch cũng đã khép đôi mắt đẹp từ lúc nào. Có lẽ do hắn kể chuyện dở quá nên làm các nàng chán nản dẫn tới buồn ngủ, hắn mỉm cười rồi đỡ Tiểu Thanh dậy đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, tiếp đó là Tiểu Bạch, Tố Trinh và Hồng Trước đều được Hùng bế đặt lên giường rồi kéo chăn lên cẩn thận.
Ngắm nhìn những mỹ nhân tuyệt sắc ngủ ngoan bên cạnh, Hùng không khỏi thổn thức mà cúi xuống hôn lên trán từng người một rồi cẩn thận ra khỏi phòng tránh làm phiền giấc ngủ của các nàng.
Sau khi đi hết hành lang, Hùng vội đổi hướng và tăng tốc nhanh bay về hướng cuối hành lang nơi mà hắn phát hiện có sự xuất hiện của kẻ lạ mặt trong lúc đang ngắm nhìn những mỹ nhân của hắn ngủ.
“Hắn nhanh quá!” Hùng nghiến răng mắng thầm, dựa theo thông tin của Tiểu Bảo thì kẻ lạ mặt kia là một Đấu Linh cấp 7. Hơn hắn hẳn 7 cấp Linh, lại còn tự do ra vào Xà Thành như trốn không người.
Kẻ lạ mặt kia cũng kinh ngạc khi thấy một kẻ chỉ ngang Đấu Linh cấp một mà vẫn duy trì được khoảng cách với mình, hắn liền dùng lực đạp tung bức tường bên cạnh rồi nhảy ra ngoài định bỏ trốn, miệng không ngừng lầm bầm : ” Từ khi nào Xà Thành lại có cao thủ làm bảo vệ thế không biết!”
Trong đêm tối, hai bóng người nhanh thoăn thoắt nhảy từ bức tường thànhnày sang bức tường thành khác. Hùng chưa định tung chiêu bởi sẽ làm kinh động đến nhiều người, kẻ lạ mặt kia cũng sợ mình bị phát hiện nên chỉ duy trì tốc độ chứ không dám tấn công.
“Địu mẹ sao nó bám dai như đỉa vậy?” Kẻ lạ mặt sau một hồi lạng lách đánh võng các kiểu tưởng rằng cắt đuôi được Hùng thì liền quay đầu lại quan sát, ai ngờ Hùng vẫn ở ngay đằng sau và còn đang áp sát hắn với tốc độ cực nhanh thì liền mắng thầm.
“Có thể lẻn vào Xà Thành trong đêm tối mà không bị ai phát hiện, xem ra tên này không phải dạng tầm thường. Bằng mọi giá phải tóm được hắn.” Nghĩ là làm, Hùng vận Thiên Hóa lao vút về phía trước tóm cổ áo kẻ lạ mặt mà lôi lên cao.
Xoẹt!
Hùng vội buông tay khi trên tay kẻ lạ mặt bỗng xuất hiện một con dao sắc bén và chém vào cổ tay hắn khiến máu tứa ra không ít.
Kẻ lạ mặt theo đà rơi xuống đạp chân vào một vách tường mà cắm đầu chạy tiếp, Hùng liền lao theo tung chưởng về phía lưng hắn.
Rầm!
Một vụ nổ nhỏ xảy ra và kết quả là cả hai đều bị đánh văng ra xa. Hùng nhanh chóng lấy lại thăng bằng trên không và nhìn xuống bên dưới nơi kẻ lạ mặt đang lồm cồm bò dậy sau khi ăn chọn một đòn của Hùng mà chỉ thương nhẹ.
“Ngươi là ai?” Hùng lạnh lùng hỏi.
“Ha…ta là ai liên quan gì đến ngươi, dám cản đường ta xem như ngươi chán sống rồi.” Kẻ lạ mặt vênh váo nói, từ sau lưng hắn lấy ra một thanh kiếm dài với bề mặt lớn màu sắc sáng bóng rồi chĩa về phía Hùng đe dọa.
: ” Một tên Đấu Linh cấp 1 dám chặn Đường một Đấu Linh cấp 7? Xem ta dạy dỗ ngươi thế nào đây.”
Dứt câu, kẻ kia lao tới vung một đường kiếm chém về phía Hùng. Đường kiếm mang uy lực khủng khiếp khiến Hùng ngay lập tức phải né sang bên nhưng vai áo cũng bị chém mất một góc, máu từ vai chảy xuống.
“Tốc độ kinh khủng quá!” Hùng thầm nói, vết thương tuy không đáng lo nhưng điều đáng lo là kẻ lạ mặt kia thực sự mạnh và mới xuất có một chiêu. Nếu đánh thêm vài chiêu nữa thì không biết cục diện sẽ ra sao?
“Sao phế vật vậy? Ta chỉ mới đánh một đường kiếm thôi mà!” Kẻ lạ mặt cười trâm trọc rồi chỉ mũi kiếm về phía Hùng và chuẩn bị tung thêm một đường kiếm nữa thì đột nhiên hắn cảm giác như tốc độ của mình bị giảm đi đáng kể.
“Chết tiệt!” Hắn nghiến răng mắng rồi phát hiện thêm xung quanh hắn đang bị bao phủ bởi làn khí âm hàn lạnh lẽo đến tận xương tủy. Nguồn phát ra làn khí lạnh này là Hùng với dị đế thuộc tính Tâm Lãnh Hàn Băng.
“Giảm tốc!” Hùng nhếch miệng nói thầm, sau đó đạp đất phóng tới tung một cú đấm được bao phủ bởi Tâm Lãnh Hàn Băng thẳng vào mặt kẻ lạ mặt khiến tên này văng ra xa.
Hàn Băng Khí là chiêu thức giúp làm giảm tốc độ di chuyển của đối phương trong một phạm vi nhất định cho dù có chênh thực lực vài cấp đi chăng nữa, tuy nhiên chiêu này cũng có nhược điểm là Hùng phải đứng yên một chỗ và cần thời gian để thi triển chiêu thức, nếu đối thủ tinh ý và thoát ra thì coi như chiêu này vô dụng.
Khi Hùng bị trúng đòn và hạ cánh xuống đất cũng là lúc hắn thi triển chiêu thức này, kẻ kia còn tưởng Hùng bị trọng thương không thể dậy nổi nên đắc ý và hắn đã mắc sai lầm.
Kẻ kia bị một đấm toàn lực của Hùng đánh bay, tuy không trọng thương nhưng phòng ngự đã vỡ và điều này khiến hắn kinh ngạc.
“Một tên Đấu Linh cấp 1 lấy đâu ra sức mạnh để một chiêu đánh bay phòng ngự của Đấu Linh cấp 7? Tên này không bình thường chút nào.” kẻ lạ mặt nghiến răng nói.
Ngay sau đó, cả người hắn bùng phát lôi điện mạnh mẽ. Nhìn những chùm lôi màu xanh lục bắn ra từ cơ thể kẻ lạ mặt, cả thanh kiếm dài trong tay hắn cũng được bao phủ bởi lôi điện thì Hùng không khỏi giật mình : ” Dị Lôi thật mạnh! Gây sự nhầm người rồi…hay là chạy?”
Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong đầu Hùng, hắn nhìn những tia lôi đình kia không chút nao núng. Tay phải hắn bùng cháy trong Sát Địa Thiên Hỏa, tay trái hóa băng trong Tâm Lãnh Hàn Băng.
Kẻ lạ mặt há hốc mồm : ” Ẹc! Vừa có dị băng vừa có dị hỏa? Thằng này thánh con mẹ nó rồi.”
Hùng nhún chân nhảy tới tung đấm vào đầu kẻ lạ mặt, kẻ này kịp đưa thanh kiếm ra đỡ trước tốc độ kinh hoàng của Hùng.
Rầm!
Cú đấm mang sức phá hoại cấp thượng Linh nên kẻ kia không chịu nổi mà bật ra sau, thanh kiếm trên tay run lên bần bật cho dù hắn dùng cả hai tay nắm chặt kiếm.
Xoẹt!
Kẻ kia nhanh như chớp vung một đường kiếm mạnh mẽ mang theo dị lôi chém thẳng về phía Hùng đang lao tới.
Hùng nghiêng đầu né trong gang tấc khi đường kiếm cắt phăng vài ngọn tóc mái của hắn. Có hơi giật mình, Hùng trợn mắt lao tới tóm được cổ tay kẻ lạ mặt rồi vặn mạnh một cái khiến tên này đau đớn gào lên.
“NÓNG! NÓNG!…BỎ TAY RA!” kẻ lạ mặt gào lên khi bàn tay bốc cháy của Hùng đang siết chặt tay hắn như muốn thiêu cháy nó.
Hùng không quan tâm, tay trái đưa lên cao tụ thành một khối băng khổng lồ như cây trùy chuẩn bị vung xuống thì có tiếng cất lên từ phía xa ngăn hắn lại.
“Dừng tay! Thế là đủ rồi.” giọng của Tố Trinh, nàng đứng trên cao nhìn xuống với vẻ mặt hài lòng.
“Chuyện này…?” Hùng buông kẻ lạ mặt ra rồi nghi hoặc nói.
Kẻ kia cũng bỏ khăn che mặt, là một thanh niên khoảng 24 đến 25 tuổi khá anh tuấn với nét mặt mệt mỏi, hắn giải thích :
“Ta là cận vệ của Nữ Vương, nói ra thì hơi mất mặt nhưng ta được Nữ Vương cứu một mạng khi sắp chết nên nguyện đi theo bảo vệ người.”
Gã nhìn Hùng bằng ánh mắt khâm phục rồi nói tiếp : ” Ngươi quả là xuất trúng, lại còn có song hệ băng hỏa.”
Tố Trinh từ trên không hạ xuống, bước đến đứng cạnh Hùng rồi nói : ” Đây là Lục Tinh! Là người chúng ta có thể tin tưởng.”
Hùng thu linh lực vào cơ thể, sau đó gật đầu giới thiệu : ” Ta là…!”
Chưa kịp nói thì Lục Tinh ngắt lời : ” Không cần giới thiệu, ta biết ngươi là ai. Nữ Vương có nói trước với ta rồi, chỉ là hơi bất ngờ về ngươi thôi.”
Hùng liếc thanh kiếm trên tay Lục Tinh và hỏi : ” Xem ra kiếm của ngươi rất lợi hại! Có thể cho ta mượn xem thử?”
“Đây!”
Nhận kiếm từ tay Lục Tinh, Hùng ngắm nghía đôi chút rồi đưa ra trước mặt vận linh lực vào kiếm kiếm nó biến thành một thanh hỏa kiếm nóng rực.
Chớp mắt một cái, Hùng vung mạnh kiếm về phía trước khiến mọi thứ trên đường đi như bị cắt ra làm đôi ngay lập tức cùng với cháy rụi. Cú chém mang uy lực còn kinh khủng hơn cả đòn tấn công của Lục Tinh, trả kiếm lại cho hắn Hùng nói :
“Thánh bảo hạ cấp Lôi Đình Thánh Kiếm! Kiếm tốt kiếm tốt.”
Lục Tinh nhận lại kiếm mà cằm muốn rớt xuống, thầm chửi rủa không biết thằng ôn này có bật hack không?
Hùng trả kiếm cho Lục Tinh rồi vui vẻ cùng Tố Trinh rời đi. Miệng không ngừng hỏi : ” Chẳng phải nàng đang ngủ sao? Hóa ra là giả vờ.”
Tố Trinh cười duyên đáp : ” Ta ngủ thật! Nhưng khi chàng và Lục Tinh giao chiến thì làm ta tỉnh giấc.”
“Ừ…ờ! Vậy giờ vào ngủ tiếp thôi ta cũng buồn ngủ quá.” Hùng nói, ánh mắt hắn ngắm nhìn nhan sắc mỹ miều của Tố Trinh trong lòng nổi lên dâm ý.
“Đừng hòng nha!” Tố Trinh biết Hùng nghĩ gì liền bay đi bỏ lại hắn. Nhìn bóng hình mỹ nhân bay đi, Hùng cười khổ rồi trở về phòng.
Sáng hôm sau, Hùng đang ngủ khò khò thì bất ngờ có một cơ thể mềm mại chui vào trong chăn và ôm chặt lấy hắn. Nghĩ là Tiểu Thanh lại dở trò nghịch ngợm nên hắn cũng tìm cách trêu lại, tay đưa lên ôm trọn lấy trái đào tiên trước ngực nàng mà nắn bóp.
“Có gì đó không đúng! Sao lại to thế nhỉ?” Hùng nghi hoặc, hắn mở mắt thì ngạc nhiên. Không phải Tiểu Thanh mà người đang ôm chặt hắn là Hồng Tước, nói về nhan sắc nàng không hề thua kém bất cứ ai trong ba mẹ con Xà Vương, lại có bộ ngực rất khủng nên Hùng cứ nắn bóp mãi không thôi mà quên rằng mình đang giả vờ ngủ.
Hồng Tước nhìn thẳng vào mắt Hùng, đôi mắt đẹp long lanh hỏi nhẹ : ” Có thích không?”
Hùng nhẹ lắc đầu, nhưng tay hắn vẫn xoa nắn bộ ngực đẫy đà qua lớp y phục mỏng của nàng.
“Ngươi!” Hồng Tước vùng dậy đè lên người Hùng, tay nàng khống chế tay hắn rồi vặn mạnh. Linh lực cấp đế bùng phát khiến Hùng dù muốn cũng không thể kháng cự, nàng nhíu mày hỏi lại : ” Có thích không?”
“Có…có!Tỷ tỷ tha cho ta. Ặc” Hùng mếu máo đáp khi tay hắn sắp bị nàng bẻ gãy.
“Ngoan! Thật thà như vậy ngay từ đầu thì đã không bị ăn đòn.” Hồng Tước chu môi, sau đó buông tay ra rồi trở lại bình thường và ôm lấy Hùng.
“Ặc!” Hùng toát mồ hôi hột, bà này nóng tính như vậy nếu sau này hắn có vô ý đắc tội thì đúng là thảm.
Nhìn nét mặt đã hạ hỏa và thay vào nét mặt thư thái của Hồng Tước, Hùng hỏi :
“Sao sáng sớm tỷ đã sang đây tìm ta vậy? Có chuyện gì à?”
Hồng Tước mắt vẫn nhắm nghiền đáp :
” Nữ Vương bảo ta đi kiểm tra suối nguồn sinh mệnh.”
“Ủa vậy sao tỷ không đi đi.”
“Tính qua đây rủ ngươi đi cùng nhưng thấy ngươi đang ngủ. Mà ngươi hư quá! Ngủ mà tay chân cứ đụng chạm lung tung.” Hồng Tước véo tay Hùng mắng.
“A vậy chúng ta cùng đi nào!” Hùng dục, hắn vùng dậy nhưng lại bị Hồng Tước hung hăng đề xuống.
“Lại gì nữa vậy tỷ tỷ?” Hùng hỏi.
“Ôm ngươi thích thật! Cho tỷ tỷ đây ôm thêm chút nữa đã.” Hồng Tước mặt tỉnh bơ nói, sau đó ôm hắn chặt hơn.
Nửa Tiếng sau, hắn cùng Hồng Tước ra khỏi phòng tiến thẳng đến vị trí của Suối nguồn sinh mệnh.
Hùng vừa đi vừa hỏi : ” Suối nguồn bị làm sao ạ?”
Hồng Tước đáp : ” Không biết! Chỉ là đến thời gian kiểm tra thì kiểm tra thôi!”
“Ặc!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.