Loạn Thế Thần Ma – Chương 93 Linh Hồn và Thể Xác – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Loạn Thế Thần Ma - Chương 93 Linh Hồn và Thể Xác

“Kể cho bọn ta nghe chuyện gì xảy ra với chàng đi!” Tiểu Thanh bám tay Hùng năn nỉ.
Lúc này trong phòng Tiểu Thanh là cả bốn mỹ nhân tuyệt sắc, tất cả các nàng đều ngồi đó và tròn mắt chờ đợi được nghe chuyện của hắn.
Đưa mắt nhìn bốn người, bất giác Hùng thấy hơi lạ với nữ nhân áo hồng xinh đẹp kia thì mới hỏi : ” Ủa vị này là ai?”
Tiếng cười khúc khích của Tiểu Thanh và Tiểu Bạch, Tố Trinh cũng che miệng cười duyên, chỉ có Hồng Tước là mặt đỏ bừng lên vì nóng giận và có hơi chút thất vọng về hắn mà mắng : ” Tên đáng chết! Ngay cả ta cũng không nhận ra nữa, uổng công tỷ tỷ ngày đêm cầu phúc cho ngươi.”
“Ạch! Nóng tính dữ.” Hùng nhìn biểu cảm của từng người, sau đó lục lại trí nhớ thì thấp thoáng hình ảnh một chú chim nhỏ với bộ lông màu phấn tuyệt đẹp.
“Hồng tỷ tỷ!” Hùng tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ chú chim nhỏ khi xưa giờ đã thành một tuyệt đại mỹ nhân nhan sắc khuynh thành. Hắn còn biết là linh thú phải đạt cấp Đế mới có thể chuyển hóa hình người, điều này chứ tỏ Hồng Tước là một Đấu Đế.
“Còn ai nữa! Tên nhóc ngươi trốn biệt tăm mấy năm nay, bộ không nhớ tỷ tỷ sao?” Hồng Tước véo tai Hùng hung hăng nói. Tuy vậy nàng véo rất nhẹ, bởi nàng cũng như ba người còn lại luôn mong hắn trở về dù biết đó là điều không thể.
“Nhớ chứ! Ta nhớ tất cả các nàng.”
“Nếu mọi người đã muốn nghe như vậy thì để ta kể!” Hùng bình thản nói, thoáng chốc hắn còn tưởng đang kể truyện trước khi đi ngủ cho những cô vợ xinh đẹp của hắn.
Tiểu Thanh nằm trên giường tay chống cằm, Tiểu Bạch ngồi dưới đất với Hùng, Tố Trinh và Hồng Tước ngồi trên chiếc ghế dài gần đó. Tất cả đều chăm chú nghe Hùng chém gió, hắn bắt đầu kể.
Quay lại bí cảnh dưới đáy biển 4 năm trước.
Lục Lạp đang ôm cái xác bị cháy đen của Hùng mà đau đớn khóc lóc, tay nàng bị bỏng nhưng nàng không quan tâm. Chợt một cổng không gian trên bầu trời mở ra rồi hút lấy cái xác vào trong.
Lục Lạp cố níu lại nhưng do lực hút quá mạnh khiến nàng vô lực, chỉ biết đau đớn mà nhìn theo. Rồi nàng ngất đi, nữ nhân bịt mặt kia bấy giờ mới đỏ khăn che mặt, nàng có nhan sắc động lòng người và đặc biệt giống một người, một người mà có nằm mơ Hùng cũng không thể tin được rằng có hai người cùng tồn tại. Nàng mang Lục Lạp rời đi theo những người khác, khi đến cổng không gian của bí cảnh thì nàng lại đeo khăn che mặt nhưng đã bị một người phát hiện.
“Công chúa Hà Thành!” Người đó giật mình nói.
Chợt một luồng khí sắc lạnh bay tới chém thẳng vào cổ hắn nhưng hắn kịp né và chỉ để lại một vết rạch trên mặt, nữ nhân che mặt thu kiếm và đe dọa : ” Ta có thể giết ngươi ngay tại đây hoặc bất cứ khi nào. Nhưng hiện tại bổn cô nương đang tích đức nên khôn hồn thì coi như ngươi chưa từng gặp ta, hiểu chứ?”
“Dạ dạ hiểu!” Gã kia xanh mặt gật đầu như bổ củi. Sau đó nhìn nàng vác Lục Lạp rời đi.
Trường Sinh và Tề Thiên đang chiến đấu bất phân thắng bại với Tử Vương, còn Dạ Vương do thương thế quá nặng tạm thời không thể giao chiến.
Đột nhiên có một lực hút kì lạ mạnh mẽ vô cùng hút lấy luồng tử vong khí mà Tử Vương vừa phóng ra nhằm tấn công Trường Sinh và Tề Thiên.
Nàng nhíu mày nhìn về cổng không gian nhìn như hố đen trên trời và mắng : ” Chết tiệt, sao nó lại xảy ra vào lúc này.”
Khi vừa dứt câu, Tử Vương cũng bị hút vào trong. Tề Thiên và Trường Sinh tuy đã bỏ chạy được một đoạn nhưng vẫn bị lực hút kinh khủng kia hút vào trong cánh cổng.
Không khí, vật chất như đất đá cây cỏ cũng theo đó mà bịt hút vào trong một cách từ từ.
“Ủa đây là đâu?” Hùng tự hỏi khi trước mặt hắn là không gian như vũ trụ với hằng hà sa số những ngôi sao sáng lấp lánh giống như bầu trời đêm. Dưới chân hắn là mặt nước xanh trong vắt nhưng sâu không thấy đáy.
Hắn nhớ là mình đang chiến đấu kịch liệt với Bạch Vương và phải dùng toàn lực khống chế cho Trường Sinh công kích. Sau đó một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra và trời đất tối xầm trước mắt hắn.
“Đây là nơi mà ta đã từng nói với ngươi!” Thông Thiên Chủ ngồi xếp bằng lơ lửng trên không khoan thai nói. Trên tay lão là hư ảnh của Thông Thiên Thần Tháp, nó đang phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt.
Hùng liền ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi:
” Chẳng lẽ đây là cánh cổng dẫn đến các Đại lục khác? Sao ta lại ở đây?”
Thông Thiên Chủ gật đầu đáp : ” Phải! Nhưng ngươi không ở đây.”
Thấy Hùng nhíu mày khó hiểu, lão lên tiếng giải thích : ” Ngươi đang nói chuyện với ta ở đây chỉ là linh hồn của ngươi. Còn thể xác của ngươi đã bị thiêu cháy không thể phục hồi. Khi ngươi chết đi thì linh hồn của ngươi sẽ tới đây để làm nhiệm vụ của ta là canh giữ cánh cổng này.”
“Vậy là mình đã chết? Chết thêm lần nữa.” Hùng sững sờ thầm nói, hắn không sợ chết nhưng hắn còn quá nhiều việc chưa làm. Quá nhiều lời hứa chưa được thực hiện, đặc biệt là với nữ nhân của hắn.
Thông Thiên Chủ như thấu hiểu lòng Hùng nghĩ gì, lão tiếp tục lên tiếng : ” Ta biết ngươi hiện tại không đủ thực lực để gánh vác công việc này. Cho nên ta sẽ giúp ngươi quay lại với cuộc sống, bằng cách hồi sinh thân xác của ngươi.
“Hồi sinh, có thể sao?” Hùng nửa vui nửa thất vọng hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào bỗng cất lên trong đầu Hùng, hắn không thể bất ngờ vì đã có quá nhiều bất ngờ xảy ra với hắn.
Rồi từ trên trán Hùng xuất hiện một quả cầu ánh sáng, quả cầu này lớn dần lớn dần đến khi đạt kích thước tối đa thì dừng lại. Từ trong quả cầu bước ra là một mỹ nhân xinh đẹp tựa như tiên giáng trần với bộ y phục màu trắng mỏng manh.
Hùng dụi mắt mấy cái, cảnh này giống với cảnh mà hắn từng mơ về…
“Mẹ!” Hùng run run gọi như không tin vào mắt mình.
Mỹ nhân kia mỉm cười hiền dịu, nàng dang tay ra và nhẹ nhàng nói : ” Con trai của ta!”
Hùng chạy tới nhưng khi gần tới nơi thì dừng lại, hắn không dám chạm vào nàng vì sợ sẽ giống giấc mơ kia. Khi đó nàng sẽ tan biến và hắn không thể gặp nàng nữa.
Nàng bật khóc rồi tiến lại ôm chầm lấy hắn, đầu nàng ngả vào ngực hắn mà nấc lên thủ thỉ : ” Mẹ xin lỗi! Vì không thể ở bên con. Trong suốt thời gian qua chắc con phải chịu khổ nhiều lắm.”
Hương thơm thoang thoảng từ cơ thể nàng tan vào mũi Hùng, hắn đưa tay ôm lấy cơ thể mềm mại của mẹ mình rồi nói :
” Con không trách mẹ! “
Nàng ngước mặt lên nhìn Hùng, khuôn mặt giống hệt cha hắn lúc trẻ. Trong ánh mắt hắn nàng có thể thấy hỗn tạp cảm xúc nhưng sự tò mò là hơn cả.
Không đợi hắn mở lời, nàng chủ động nói trước : ” Ta hiện tại đã mất thể xác và không thể quay lại thế gian, chỉ có thể tạm thời nhờ sự trợ giúp của Thông Thiên Thần Tháp mà lưu lại nơi này một khoảng thời gian.”
“Vì sao mẹ lại bị như vậy, có cách nào để giúp mẹ sống lại không? Chỉ cho con con sẽ cứu mẹ.” Hùng vội vã nói, nhưng sau đó chợt nhận ra bản thân cũng chỉ là linh hồn thì bất lực nhìn nàng.
“Con trai ngoan, hiện tại mẹ vẫn ổn, vẫn có thể hồi sinh được. Nhưng còn con, con phải rời khỏi đây bằng mọi giá vì tương lai của gia đình ta.”
“Mẹ! Con chưa hiểu.”
“Rồi con sẽ hiểu!” Nàng nói, sau đó quay sang hướng Thông Thiên Chủ : ” Ngài hãy giúp nó hồi sinh lại thể xác, dùng thứ kia mà ngài đã cất giữ bấy lâu nay.”
Thông Thiên Chủ nãy giờ không lên tiếng, lão vuốt râu nói : ” Tất nhiên ta sẽ cứu hắn, nhưng phải đánh đổi. Đánh đổi bằng thời linh hồn ngươi bị giam cầm lâu hơn, ngươi đồng ý không?”
“Ta không đồng ý!” Hùng nắm chặt tay mẹ hắn và nói.
“Ngươi không có quyền quyết định.” Thông Thiên Chủ phớt lờ lời nói của Hùng rồi lão bắt đầu dùng sức mạnh của bản thân khiến Thần Tháp Thông Thiên biến lớn. Cùng lúc đó linh hồn của Hùng bị hút vào trong mặc cho hắn cố níu tay mẹ mình nhưng không thể ở lại.
Bên trong không gian của Thần Tháp Thông Thiên, là một đại sảnh rộng lớn như khách sạn mà Hùng đã từng nhìn qua khi trong lần leo tháp cùng Tề Thiên và Hồng Nghi Huyên. Khung cảnh hết sức bình thường với người ra kẻ vào tấp nập, Hùng nhanh chóng nhận ra đây chỉ là ảo giác nhưng lại vô cùng chân thật.
“Ông chủ, cho tôi gặp Tháp chủ.” một gã thanh niên bảnh trai lịch lãm lên tiếng, sau lưng hắn là biết bao ánh mắt hâm mộ của nữ nhân.
“Người đi vắng rồi!”
Gã thanh niên ra vẻ tiếc nuối nói : ” Buồn thực sự, đang định tìm lão ta đổi món hàng.”
Hùng đứng đó như người vô hình chứng kiến tất cả. Nhưng trái lại không ai nhìn thấy hắn tồn tại.
Lúc này từ phía cầu thang bước xuống là một mỹ nhân tuyệt sắc, mỹ nhân này vẻ ngoài chỉ vừa 18 tuổi mặc bộ bạch y thuần khuyết không vướng bụi trần. Mỹ nhân này tiến tới trước mặt gã thanh niên khiến ai lấy đều há hốc mồm vì nhan sắc của nàng. Hùng cũng không ngoại lệ, cằm hắn muốt rơi xuống đất nhưng không phải vì sắc đẹp của nàng. Mà là vì mỹ nhân ấy chính là mẹ hắn, mẹ hắn hồi còn trẻ.
“Bảo sao mình đẹp trai vãi lều!” Hùng tự sướng khen thầm, bởi vì mẹ hắn là tuyệt đại mỹ nhân.
Nàng bước đến đứng đối diện gã thanh niên rồi nói : ” Ta thay mặt Tháp chủ, ngươi có thể trao đổi với ta.”
Giọng nói ngọt ngào tựa đường mật khiến trái tim gã thanh niên rung động, hắn gật đầu lia lịa : ” Đành vậy thôi! Mời.”
Vậy là hai người cùng lên cầu thang rồi biến mất, để lại nhiều tiếng bàn tán xôn xao.
“Hắn là ai mà được đích thân Tháp phó Thiên Nhược Tuyết mời trao đổi vậy?”
“Nghe nói hắn đến từ Thiên Cung, tên là Thiên Hào cái gì đó.”
“Bà mẹ nó số hưởng vờ lờ, tao hóng ở đây cả tháng nay mới có dịp gặp nàng lần đầu. Thế mà thằng đó lại cùng nàng ấy trao đổi, con mẹ bà nó công bằng ở đâu?” một tên cay cú chửi rủa.
Hùng ngồi đó suy xét mọi chuyện sau đó lồng ghép lại rồi nói : ” Hóa ra lần đầu gặp gỡ của cha và mẹ lại chính là ở đây, thật bất ngờ.”
“Vậy đây là điều đặc biệt của Thần Tháp mà Thông Thiên Chủ nói, có thể nhìn rõ quá khứ, hiện tại và tương lai!” Hùng suy đoán, bởi chính bản thân hắn đang quan sát quá khứ của gia đình hắn.
Rồi từ bên ngoài một mỹ nhân khác với mái tóc đỏ rực hung hăng tiến vào hỏi :
“Có thấy một tên đẹp trai vào đây không?”
Không đợi trả lời, nàng nhanh chóng bước lên cầu thang rồi biến mất. Hùng trợn mắt phán : ” Á đù! Cha mình ngày xưa cũng ghê dữ.”
Đang suy đoán, bỗng khung cảnh xung quanh biến mất vào hư vô. Chỉ còn lại hắn ngồi đó với khoảng không vô tận, từ không gian vô tận ấy xuất hiện một đốm sáng nhỏ rồi bay xung quanh hắn.
“Đây là…?” Hùng còn chưa kịp hỏi thì từ đốm sáng phát ra tiếng nói : ” Đố ngươi bắt được ta, không bắt được làm chó.”
“Đệt! Láo toét.” Hùng nghiến răng tức giận mắng rồi lao tới bắt cho bằng được đốm sáng đó. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng bắt được đốm sáng đó.
Đốm sáng trong tay Hùng dần lan tỏa khắp linh hồn hắn, thân xác của hắn quay trở lại nguyên vẹn không một vết cháy xém.
“Bản thể còn lại? Mình có hai bản thể.” Đây là điều điên rồ lóe lên trong suy nghĩ đầu tiên của Hùng. Hắn nhớ đến lúc vượt Quỷ Môn Quan để tìm bản thể còn lại của Nhược Linh, hoàn toàn giống với lúc này. Điều này dẫn đến một khả năng rằng hắn thực sự là người của Ma tộc.
Nhưng sau khi có lại thể xác, cảm giác đau nhức bỗng ập tới. Nóng rát của Thiên Hỏa, lạnh lẽo của Hàn Băng, đôi lúc còn có chút ánh sáng tỏa ra vô cùng ấm áp tuy rất mơ hồ.
Băng Hỏa cắn nhau hỗn loạn trong linh hồn hắn, Hùng cật lực áp chế và cũng nhờ một phần thứ ánh sáng kia khiến hắn đỡ vất vả một chút.
Cứ thế hắn trấn áp cả băng và hỏa, không biết thời gian đã trôi qua lao lâu. Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng tu luyện, phía đối diện hắn là một người lửa với ngoại hình giống hắn cũng đang ngồi xếp bằng. Bên trái là một người băng còn bên phải là một người ánh sáng. Cả bốn ngồi thành bốn góc hình vuông mà quay mặt vào nhau.
Hùng mở mắt, cầm viên đá nhỏ bên cạnh lên rồi ném mạnh sang người lửa ngồi diện. Người lửa nhanh như chớp gạt tay sang bên đánh bật viên đá sang phía người băng, người băng dùng đầu hất mạnh về phía trước khiến viên đá bay sang người ánh sáng. Người ánh sáng lập tức đưa tay ra trước tạo thành một vết cắt mạnh và sắc bén cắt đôi viên đá trong giây lát.
Hùng nhếch mép cười, hắn dang hai tay ra trước rồi vận công thu cả băng, hỏa và ánh sáng vào cơ thể mình rồi đứng dậy hài lòng với thành quả mình đạt được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.