Sau khi mở toàn bộ phong ấn, Hùng lấy lại thực lực Đấu Linh cấp 1 và thở phào nhẹ nhõm.
Người kim loại sau khi tái tạo cơ thể thì bỗng cất lên tiếng nói, tiếng nói máy móc vô cảm : ” Các Ngươi đều rất nghịch thiên, nhưng các ngươi hôm nay đều phải chết tại đây.”
“Chết ư?” Trường Sinh cười trâm trọc.
Tề Thiên nhướng mày : ” Để xem!”
Hùng một lần nữa Thiên Hóa rồi bay đến vị trí chính giữa ba người rồi nhìn về phía người kim loại lạnh lùng hỏi : ” Kẻ đang điều khiển thứ kim loại vô tri này sao không dám ra mặt?”
Người kim loại giọng máy móc đáp : ” tại vì các ngươi không đủ tư cách để ta ra mặt.”
“Hừ! Vậy tao đánh tới khi mày phải quỳ xuống xin tha.” Hùng hừ lạnh, quanh thân hắn linh lực vặn vẹo biến dạng rồi tụ lại nơi cánh tay phải đang dần bốc cháy lên ngọn đỏ đỏ rực.
“Sát Địa Thiên Hỏa? Mạnh mẽ đấy nhưng…” Tên người kim loại chưa kịp nói hết câu thì Hùng đã phóng tới dùng cánh tay phải đang bốc cháy đánh thẳng vào mặt.
Nhìn thấy Hùng đang thần tốc hướng về phía mình, người kim loại không chút lo lắng mà chỉ hừ lạnh : ” Thiên Hỏa thì sao? Rơi vào tay phế vật thì cũng vô dụng.”
Binh!
Trong chớp mắt, nắm đấm của Hùng đã bị người kim loại chặn lại bằng một tay, một cú đấm đủ sức hạ gục bất cứ kẻ nào trong cấp Đấu Linh lại cộng thêm sức nóng khủng khiếp của Sát Địa Thiên Hỏa tưởng chừng có thể thổi bay tên người kim loại ngạo nạm nhưng không.
“Mày bại!” Người kim loại lạnh lẽo nói, hắn định dùng sức ném Hùng sang một bên thì chợt cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ đang từ nắm đấm của Hùng khiến gã khó mà chống lại.
Hùng nhếch mép, cánh tay hắn bắt đầu xuất hiện những vết nứt do Thiên Hỏa Thiêu Đốt, những vết nứt như dung nham núi lửa chạy dần từ cổ tay xuống bắp tay rồi tới khuỷu tay. Nơi khuỷu tay xuất hiện một ngọn lửa đậm màu máu thịt của Hùng rồi bất ngờ bùng cháy theo hướng ngược lại giống như phản lực cực kì mạnh mẽ, đẩy cánh tay mang sức mạnh khủng khiếp đang bị chặn bởi bàn tay của người kim loại về phía hắn.
“Sức mạnh này từ đâu?” Người kim loại lạnh lẽo hỏi, vô hồn và không cảm xúc. Nhưng hắn phải dùng toàn lực để cản lực đẩy khủng khiếp từ cánh tay Hùng, mặt đất dưới chân hắn lún xuống rồi trượt dài ra sau khoảng vài mét và vẫn đang tăng với tốc độ chậm.
Hùng không đáp, hắn gầm lên rồi dùng toàn lực còn lại từ cánh tay đấm vào tay gã người kim loại : ” Hỏa Thiết Quyền!”
Rầm!
Một tiếng nổ khủng khiếp xảy ra, đánh bay đã người kim loại ra xa hàng chục mét nhưng hắn vẫn đứng yên mà chỉ có phần cánh tay bị tan rã khi bị nắm đấm hủy diệt của Hùng đánh trúng. Cánh tay hắn cũng tê liệt vì tác dụng phụ của chiêu này.
Từ phía trên cao, một bóng hình xinh đẹp đang chăm chú theo dõi bên dưới, gió nhẹ khiến y phục màu đỏ bay phất phơ phủ trên cơ thể quyến rũ cùng mái tóc bồng bềnh . Đôi lông mày khẽ nhíu lại khi Mị Diễm nhìn thấy chiêu thức của Hùng.
“Không ngờ chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà đã sử dụng được khả năng đặc biệt của Sát Địa Thiên Hỏa! Thiên phú quả không tầm thường.” Mị Diễm thầm nói, khoanh tay trước ngực khiến đôi đào tiên khẽ đung đưa như muốn rơi ra ngoài sau lớp y phục mỏng manh. Môi nàng thoáng nở nụ cười tuyệt sắc.
Nhìn cánh tay tan rã của mình, người kim loại liếc Hùng rồi nói : ” Sức mạnh khủng đấy!”
Dứt câu, người kim loại đạp đất lao tới phía Hùng, cánh tay còn lại của người kim loại cũng xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ rực. Không khí và linh lực xung quanh cũng vặn vẹo theo cách mà Hùng dùng Hỏa Thiết Quyền.
“Sao chép linh lực?” Ở một góc khuất, Nguyệt Anh lặng lẽ quan sát cuộc chiến thầm nói.
Hùng lúc này cánh tay vừa tung sát chiêu đã tê liệt, hắn không đủ khả năng để né và đưa tay trái ra để cản đòn.
Khi nắm đấm của người kim loại sắp chạm vào Hùng thì một cơn cuồng phong nổi lên, Trường Sinh như một cơn gió phóng tới tóm cổ áo Hùng kéo hắn ra xa.
Cũng lúc đó một bóng người khác là Tề Thiên xuất hiện trước mặt người kim loại và dùng Kim Cô Bổng vung lên đập thẳng vào nắm đấm của gã.
Binh! Rầm!
Một vụ nổ còn kinh khủng hơn vụ nổ ban nãy phát ra khiến nền đất dưới chân nứt vỡ, cả đấu trường rung lên dữ dội. Khói bụi mịt mù.
Hùng được Trường Sinh mang đến góc của đấu trường để dưỡng thương, sau đó Trường Sinh cũng tiến tới chỗ người kim loại.
Hùng vội lục lọi trong nhẫn nhưng không còn viên đan trị thương nào, viên cuối cùng hắn giữa lại thì đã cho Minh Thư uống rồi. Sinh mệnh lực cũng chẳng còn để mà sử dụng, Hùng nghiến răng ngồi vận công khôi phục, được lúc nào hay lúc ấy.
Người kim loại thu tay sau khi bị Tề Thiên một gậy đánh bật hắn ra vài mét rồi lạnh lẽo nói : ” Thần Khí tốt nhưng lại nằm trong tay ngươi thì cũng chỉ là đồ bỏ.”
“Sao kiểu nói chuyện khinh người nghe quen quen!” Tề Thiên nhíu mày nghi hoặc, sau đó hắn thu Kim Cô Bổng vào tai rồi xắn tay áo vừa đáp lời người kim loại : ” Ồ! Vậy để ta cho ngươi thử cái này.”
Tề Thiên dứt câu, toàn bộ cơ thể hắn tỏa ra những tia lôi đình mạnh mẽ, cùng lúc đó cánh tay bị tan rã của người kim loại đã hồi phục, hắn liền lao tới định tóm cổ Tề Thiên mà dày xéo vì chính hắn là kẻ đã phá đám trong lúc Hùng đấu tay đôi với người kim loại.
Nhưng khi hắn tấn công vào người của Tề Thiên thì thân thể Tề Thiên liền tan biến như một làn khói hư ảo.
“Phân thân thuật? ” Người kim loại ngạc nhiên nói, sau đó nhìn dáo dác xung quanh và đề phòng cao độ.
Chợt hắn rùng mình khi cảm thấy nguy hiểm nhưng chẳng biết ở hướng nào mà xác định cho đến khi một bóng người từ trên không lao xuống thần tốc.
Tề Thiên lấy Kim Cô Bổng ra và khiến nó biến lớn, rồi lại lớn. Cho đến khi đầu gậy có thể nghiền nát tên người kim loại thì hắn cũng ngừng và bắt đầu để Kim Cô Bổng rơi tự do xuống phía dưới.
Người kim loại ngước mắt lên trời cũng là lúc Kim Cô Bổng giáng xuống.
RẦM!
Trường Sinh phất tay, làm cuồng phong nổi lên thổi bay khói bụi thì phát hiện người kim loại đã biến mất.
“Chẳng lẽ hắn bị nghiền nát rồi! Sao có thể đơn giản như vậy được?” Trường Sinh nhíu mày quan sát rồi thầm nói.
Tề Thiên thu Kim Cô Bổng về, phía dưới mặt đất là một hố sâu đường kính khoảng 5 mét do Kim Cô Bổng để lại. Đáy hố không có chút dấu vết nào của người kim loại sau khi Tề Thiên nhìn xuống.
“Hỏng rồi!” Tề Thiên nghiêm trọng nói, sau đó bất chợt người kim loại xuất hiện phía sau lưng hắn rồi dùng cánh tay đấm xuyên qua lồng ngực của hắn.
Nguyệt Anh chết chân khi nhìn cảnh Tề Thiên bị đấm xuyên lồng ngực, nàng bất chấp rời khỏi nơi ẩn nấp định nhảy xuống nhưng mắt nàng kịp quan sát một điều rằng lồng ngực Tề Thiên không hề có máu chảy ra.
Người kim loại trong chớp mắt đã sao chép được thuật phân thân của Tề Thiên và dùng nó để ẩn thân khi Kim Cô Bổng đánh xuống. Sau đó hắn xuất hiện sau lưng Tề Thiên nhằm một đòn hủy diệt nhưng nào ngờ Tề Thiên đã nhanh hơn hắn một bước, cũng dùng phân thân thuật để tạo ra ảo ảnh đánh lừa thị giác của người kim loại.
Cánh tay xuyên qua lồng ngực cũng là lúc ảo ảnh của Tề Thiên nhếch mép cười rồi tan biến, cũng cùng lúc đó Tề Thiên thật xuất hiện rồi tung chưởng vào đầu người kim loại một cách thần tốc khiến đầu hắn tan rã rơi rụng xuống đất kèm theo dư chấn đánh bay cơ thể gã văng ra xa rồi vụn vỡ theo.
Trường Sinh lấy đàn ra ngồi xuống gảy một khúc nhạc tiêu sái, tuy người nghe rất dễ chịu nhưng những viên kim loại của Kim Tinh Vạn Hình dường như bị ngăn cản với người điều khiển nên không thể tái tạo như cũ.
Kết giới bị phá bỏ, trả lại tự do cho cả bọn. Hùng chợt tái mặt khi nghe Tiểu Bảo thông báo về một việc quan trọng sắp xảy ra khiến hắn nghiến răng mắng thầm : ” Đậu mé sao giờ mới chịu nói!”.
Mắng xong Hùng vỗ cánh rời đi không lời từ biệt, còn Tề Thiên sau khi kết giới bị phá vỡ cũng đã bay đến chỗ nấp của Nguyệt Anh vì cảm nhận được linh lực quen thuộc. Hai mắt chạm nhau cùng với dòng lệ chảy dài nơi khóe mi nàng khi gặp được hắn, Tề Thiên mang Nguyệt Anh rời đi.
Lúc này chỉ còn lại Trường Sinh, hắn đi tới đống Kim Tinh Vạn Hình quan sát một lúc rồi nhặt một viên đem cất vào nhẫn sau đó cũng rời đi.
Sau khi mọi người đều đi hết, từ mặt đất lại chồi lên một hộp kim loại màu đen khác có kích thước tương đương chiếc hộp dùng để chứa Kim Tinh Vạn Hình. Từ trong chiếc hộp một người đầu tóc bù xù ăn mặc như tiến sĩ điên với cặp kính cận 7 độ, hắn bước ra khỏi chiếc hộp nhìn giống như buồng điều khiển rồi tiến đến chỗ Kim Tinh Vạn Hình nay chỉ còn đống tàn rồi cười sảng khoái : ” Haha! Thành quả bao năm nghiên cứu cuối cùng cũng sắp có kết quả rồi…haha.”
Đảo Cát Bà, nơi một lễ cưới long trọng đang chuẩn bị được tổ chức. Trong ánh mắt ngưỡng mộ và chúc mừng của mọi người đang háo hứng trang trí khung cảnh cho con đường lớn dẫn thẳng tới khuê phòng của một người.
Tiểu Thanh xinh đẹp trong bộ đồ cô dâu lộng lẫy, nhưng nét mặt lại buồn thăm thẳm. Nàng đang ngồi trước bàn trang điểm với đủ loại son phấn các loại, bức tượng gỗ tạc hình một người với đôi cánh lớn sau lưng đang được nàng giữ chặt trên tay.
Tiểu Bạch xinh đẹp chẳng kém, nàng mặc y phục màu trắng thướt tha đứng phía sau chảy tóc cho em gái mình, thấy nét mặt đượm buồn của Tiểu Thanh, nàng an ủi : ” Thôi nào! Bỏ cái bản mặt buồn bã đó đi, chẳng phải muội sắp được làm cô dâu rồi còn gì?”
Tiểu Thanh không đáp, vẫn nét mặt u buồn đó, một giọt nước mắt trong vắt chảy xuống và rơi vào bức tượng nhỏ trên tay nàng, vật mà nàng xem như bảo bối.
Tiểu Bạch biết trong lòng em gái mình không thể nào quên được hình ảnh của Thiên Hùng, cho dù hắn đã chết từ lâu nhưng đó chỉ là lời thiên hạ nói. Ngay bản thân nàng cũng hy vọng hắn còn sống dù rất mong manh.
“Mẹ đâu rồi?” Tiểu Thanh chợt hỏi với giọng vô cảm.
“Mẹ nói có chuyện gấp nên đi rồi, không biết lúc nào về!” Tiểu Bạch đáp, từng ngón tay thon ngà ngọc vẫn đều đều lướt trên mái tóc mượt như nhung lụa của em gái.
Nhìn bó hoa còn tươi ở trên bàn, Tiểu Bạch đảo mắt rồi nói : ” Hóa ra muội đã nhận hoa của hắn đồng nghĩa với việc muội chấp nhận tình cảm của hắn, thảo nào tên Long Kiêu đó bằng mọi giá phải tổ chức hôn lễ vào hôm nay. Hình như hắn cũng rất yêu muội.”
“Yêu ư?” Tiểu Thanh nhạt nhẽo hỏi lại, trong lòng xuất hiện những câu nói của Long Kiêu vào tối hôm qua khi tới tận phòng tặng hoa cho nàng.
“Tương lai của Xà tộc phụ thuộc vào suy nghĩ của nàng. Ta cho nàng thời gian để suy nghĩ.” Lời nói của Long Kiêu văng vẳng trong tâm trí nàng lúc này, kìm nén không cho thêm giọt nước mắt nào chảy thêm, Tiểu Thanh lạnh lẽo nói : ” Quên hắn cũng tốt, người chết rồi sao có thể quay về.”
Tiểu Bạch gật đầu, sau khi hoàn trang điểm cho em gái xong nàng cũng rời khỏi phòng để đi chuẩn bị việc khác.
Hồng Tước xinh đẹp động lòng người đang đứng trên vị trí cao nhất của Xà thành, mắt nhìn xuống khung cảnh đám cưới linh đình chuẩn bị diễn ra thì nét mặt có chút không vui mắng : ” Đê tiện!”
Rồi từ bờ biển tiến vào là một đoàn người ăn mặc sang trọng cùng với một chiếc kiệu hoa dành riêng cho cô dâu. Long Kiêu mặc đồ chú rể lịch lãm cưỡi một con tuấn mã oai phong tiến vào Xà Thành với sự đón tiếp cùng pháo hoa nở đỏ.
Nhìn mọi người chào đón mình, Long Kiêu vui vẻ cười nhưng trong lòng thầm khinh bỉ : ” Một đám mọi rợ! Đợi khi tao cưới được nàng rồi thì chúng bay cũng sớm bị Long tộc bọn ta trà đạp thôi.”
Đám cưỡi diễn ra theo đúng kế hoạch, cả buổi lễ Tiểu Thanh giữ nguyên nét mặt lạnh lẽo dưới lớp vải chùm. Còn Long Kiêu thì cười đắc ý rằng cuối cùng hắn cũng chuẩn bị có được nàng.
Tiệc linh đình đến tận nửa đêm, cuối cùng Tiểu Thanh bước lên kiệu hoa rồi theo đoàn người Long Kiêu rời đi.