Tiếng nước chảy tò tò lan đến tai Cửu Huyền, đôi mắt ngây thơ trong sáng của nàng nhìn thấy một thằng nhóc khoảng 7 – 8 tuổi tay cầm đào tiên, tay còn lại kéo quần để lộ con sâu nhỏ xíu đang phun nước xuống hồ.
Mặt nàng đỏ như gấc rồi lấy tay che mặt lại, tuy che nhưng ngón tay thon dài vẫn tách ra để lộ đôi mắt nhìn chằm chằm vào con sâu nhỏ gắn giữa hai chân của thằng bé kia mà quên mất rằng nó đang tiểu xuống cái nơi nàng đang tắm.
Khẽ rùng mình với vẻ mặt thỏa mãn sau khi xả lũ, nhóc Hùng khéo quần lên rồi đi men theo bờ hồ mà không hề biết ở dưới hồ có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú do trên mặt hồ lúc nào cũng thấp thoáng những gợn sương mù như chốn bồng lai tiên cảnh.
“Hứ! Đào ở đây ngon vậy mà mình không biết! Nhân cơ hội trốn được ra đây phải ăn thật no…có bị phát hiện cũng cóc sợ.” Nhóc Hùng vừa đi vừa nói với vẻ mặt vui vẻ. Hắn là Thiên Hùng thực sự chứ không phải linh hồn từ thế giới khác xuyên không đến.
“Ủa! Sao ở đây lại có đồ con gái?” Nhóc Hùng đang đi thì thấy nơi gốc đào có một chiếc áo yếm mỏng manh thơm tho mùi thiếu nữ liền nhặt lên gãi đầu.
Với cái mũi thính bất thường, nhóc Hùng đưa chiếc áo lên ngửi rồi lim dim mắt thầm nói : ” Thơm quá! Không biết của chị nào đánh rơi nữa, mang về giữ giùm chị ấy vậy..hihi!”
Cửu Huyền sau khi thấy tên nhóc kia đi khuất khỏi tầm mắt thì mới giật mình nhận ra khi nãy nó tiểu xuống hồ liền vội lên bờ rồi mắng : ” Nhóc con phá hoại! Con cái nhà ai đi lạc vào đây không biết…làm mất hứng.”
Mắng thế nhưng trong đầu nàng lúc này cứ quanh quẩn hình ảnh con sâu bé xíu ở giữa chân thằng nhóc, rồi nàng nhìn xuống giữa chân mình nơi thấp thoáng một vườn lông tươi tắn gọn gàng mà như ngộ ra chân lý : ” Thì ra con trai có con sâu ở đây! Khác với con sò của con gái!”
Nàng cứ thế phơi bày cơ thể đi tới gốc cây trước đó đã vứt y phục ở đó mà tìm và mặc lại nhưng…
“Ủa! Đâu mất rồi? Rõ ràng mình để ở đây mà!” Cửu Huyền thầm nói.
Đúng lúc đó từ phía bên kia của gốc cây đào tiên, nhóc Hùng đang đút vội chiếc áo yếm vào túi quần với vẻ mặt lén lút rồi định đi hái thêm đào để ăn.
Hắn vội chạy đi mà không để ý trước mặt có người đang tới.
Bịch!
“Ui da!”
Nhóc Hùng vấp vào rễ cây rồi ngã nhào về phía trước, mặt hắn đập vào thứ gì đó mềm mại. Tay hắn chụp vào thứ gì đó tròn tròn.
Đầu óc quay cuồng trong giây lát, nhóc Hùng theo bản năng bóp bóp vào cái thứ mà tay hắn chụp lên. Một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi khiến hắn đê mê mặc dù chẳng hiểu vì sao.
“Á…Biến Thái!”
Bốp!
“Ui da…đau!”
Cửu Huyền nãy giờ đơ ra như tượng khi bị thằng nhóc ngã vào người, còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay nhỏ bé của nó đã đụng vào bầu ngực tròn trĩnh đang phát triển của nàng. Tức giận và xấu hổ, nàng vung tay tát mạnh vào mặt hắn mà không cần biết là trẻ con.
Choáng váng một hồi, nhóc Hùng nổ đom đóm mắt rên rỉ rồi mới nhìn khĩ lại người trước mặt, là một chị gái vô cùng xinh đẹp.
Nàng đang khỏa thân trước mặt hắn nhưng vì còn nhỏ quá nên hắn chẳng quan tâm mấy đến cơ thể ngọc ngà ấy mà chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt nàng, tay móc trong túi quần ra chiếc áo yếm đưa lên mũi ngửi lại như để chắc chắn.
Cửu Huyền nhanh tay vơ lấy chiếc áo ngoài đang nằm dưới gốc đào mà phủ lên người che đi những nơi nhạy cảm, vừa xấu hổ vừa tức giận khi bị một thằng nhóc nhìn thấy cơ thể và còn dở trò biến thái với nàng thì liền quát : ” Ranh con! Ai cho nhóc vào đây?”
Hùng mặt ngây thơ vô số tội tròn mắt trả lời : ” Em trốn!”
Sau đó nhóc Hùng đưa chiếc áo ra rồi ngây thơ nói : ” Tỷ Tỷ xinh đẹp! Đồ của tỷ nè, mùi thơm lắm a.”
Cửu Huyền mặt đỏ phừng phừng, không phải vì nàng tức giận mà vì xấu hổ, một thằng nhóc mới gặp lần có chưa đầy một phút đã chiếm quá nhiều tiện nghi trên cơ thể nàng.
“Trả đây!” Cửu Huyền ủy khuất nói, tay đưa ra giật lấy chiếc áo từ nhóc Hùng.
“Sao mặt tỷ đỏ thế? Bị sốt à? Vậy mà còn đi tắm ao? Tỷ có ăn đào không ta hái cho?”
Cửu Huyền mặc lại y phục nhưng không mặc yếm do thằng nhóc kia cứ nhìn chằm chằm vào chiếc áo đó nên nàng thả rông.
Một mớ câu hỏi mà nhóc Hùng thốt ra khiến mặt nàng đơ ra không biết trả lời thế nào thì hắn đã nhanh như sóc trèo cây và hái xuống hai trái đào tiên thơm ngon đưa ra trước mặt nàng cười nói : ” Đây tỷ ăn đi ngon lắm đó! Bự hơn hai trái trên ngực tỷ luôn nha…hihi!”
Trước hoàn cảnh khõ đỡ và một thằng nhóc khó đỡ, nàng chỉ biết cười trừ rồi nhận lấy hai trái đào với suy nghĩ lát nữa sẽ bắt thằng này về dọa một trận vì dám ăn đào tiên.
“A sao tỷ không ăn?” Nhóc Hùng ngồi xuống cạnh nàng rồi nhe răng hỏi.
Vẻ ngây thơ và thân thiện của thằng bé khiến Cửu Huyền có thiện cảm, nàng khẽ nói : ” Ừ! Lát ta ăn.”
Nhóc Hùng đưa trái đào lên miệng cắn rộp một cái rồi thần bí nói : ” Ở đây thích thật! Có đồ ăn ngon.”
“Nhóc! Đệ tên gì? Sao ta chưa từng gặp đệ.” Cửu Huyền hỏi.
“Đệ tên Hùng, mới trốn ra đây nên tỷ không biết là đúng rồi.” Nhận ra mình lỡ miệng, nhóc Hùng thần thần bí bí ghé vào tai nàng nói nhỏ : ” Tỷ Tỷ xinh đẹp đừng báo người ta đến bắt đệ nhé…về đó đệ chán chết mất.”
Cửu Huyền tròn mắt, nàng tuy là công chúa cao quý của Thiên Cung nhưng chẳng mấy khi ra khỏi cung của mình nên có rất nhiều chuyện của Thiên Cung nàng không biết.
“Sao đệ lại bị người ta bắt?”
“Đệ không biết, đang đi câu cá thì bị mấy người mặc giáp cánh chim bắt về đây hai ngày rồi, họ nhốt đệ ở nơi chán phèo a.”
Thấy tỷ tỷ xinh đẹp này rất vừa mắt, nhóc Hùng tròn mắt nói :
” Giọng tỷ hay thật! Mặt lại xinh nữa! Sau này đệ cưới vợ chỉ cần giống tỷ là mãn nguyện rồi”
Cửu Huyền không thể đỡ được thằng nhóc này, nó thả thính còn ghê hơn cả mấy tên theo đuổi nàng mà bất thành. Nhưng vì liên tục khen nàng xinh nên khiến hai má nàng lại đỏ lên.
“Ban nãy ta đánh đệ có đau không? Ta…ta xin lỗi!” Cửu Huyền ấp úng xin lỗi, dù sao hắn cũng chỉ là trẻ con.
“Đau! Nhưng giờ thì hết rồi ạ!”
Hùng cắn tiếp một miếng đào rồi lại hỏi :
” Trái đào trên ngực tỷ nó làm sao ấy? Sao lại có hai cái nụ nhỉ?”
Cửu Huyền mặt xám lại.
“Ủa tỷ sao thế? Hai trái đào đệ hái to hơn hai trái của tỷ nên tỷ buồn à?”
“Im miệng lại!”
“Éc! Tỷ giận rồi sao? Nhìn xinh hơn ban nãy thì phải a.”
“Trời ạ!” Cửu Huyền vỗ trán.
Kí ức tan đi, để lại trên môi Cửu Huyền nụ cười xinh đẹp. Khoảng thời gian ấy tuy ngắn ngủi nhưng cũng khiến nàng ghi nhớ sâu trong lòng.
Tên nhóc ấy giờ đã trưởng thành và đang đi trên con đường trở thành một cường giả, nàng cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều và trọng trách cũng nhiều.
“Ta chờ ngày ngươi mạnh mẽ và thực hiện được mong muốn của mình!” Nàng thầm nói, đôi gò má xinh đẹp thoáng ửng hồng.
“Khà khà khà!” Hùng cười như phản diện rồi lấy từng trong nhẫn ra một vật giống như vòng tay rồi đeo nó lên cổ tay rồi lao đến tấn công người kim loại.
Binh!
Nắm đấm của cả hai va chạm nhưng không có lôi phong hỏa băng bắn ra như ai đó chuẩn bị tưởng tượng. Mà chỉ có hai nắm đấm mang sức mạnh vật lý đơn thuần mà thôi, bởi vì chiếc vòng tay mà Hùng vừa đeo lên là một bảo vật đặc biệt có khả năng phong ấn linh lực ngay lập tức trong một khoảng thời gian.
Bản thân mang khả năng hấp thụ linh lực khủng khiếp nay gặp đối thủ cũng có khả năng tương tự. Cách tốt nhất là không dùng linh lực để đánh với nó một trận.
Binh Binh Binh!
Hùng và người kim loại đánh một trận quyết liệt, không có linh lực nhưng với thể lực của rồng Hùng vẫn ăn miếng trả miếng quyết liệt với người kim loại.
Do có người điều khiển nên người Kim Loại vô tri lại có thể đấu ngang ngửa với kẻ có Long huyết chảy trong người mà không cần dùng linh lực.
Binh Binh Binh!
Đang trong lúc kịch chiến, mặt nước đột nhiên động khủng khiếp. Hai cột nước phóng thẳng lên cao rồi để lại hai thân ảnh.
Tề Thiên cầm vài viên kim loại rồi lần lượt nhét vào lỗ hổng trên vòng cổ. Toàn bộ phong ấn đều được hóa giải trả lại sức mạnh cho hắn, Tề Thiên ném chiếc vòng sang một bên rồi gọi một vật nhỏ như chiếc tăm trong lỗ tai mình ra bay lơ lửng trên tay.
“Cũng khá lâu rồi không dùng đến ngươi!” Tề Thiên nói, Kim Cô Bổng từ từ biến lớn rồi rơi vào tay hắn.
Trường Sinh cũng đã lấy lại toàn bộ thực lực, hắn không bay được như Tề Thiên nên phải tìm một cọc gỗ để đứng.
Cả hai nhìn Hùng và người kim loại đánh nhau túi bụi thì tròn mắt : ” Sao nó có thể đánh ngang cơ…?”
Ban nãy cả hai tên đều bị ngộ đòn của người kim loại mà rơi xuống nước choáng váng nên cả hai đều biết tên người kim loại kia mạnh cỡ nào, vậy mà giờ thấy Hùng có thể đánh ngang cơ trong khi tên này còn chưa mở thêm được tầng phong ấn nào.
“Ha hóa ra là vậy!” Tề Thiên sau một hồi quan sát thì nhận ra cả Hùng và người kim loại đều không dùng linh lực.
Cay cú vụ ban nãy bị ngộ đòn, Tề Thiên lao đến vung Kim Cô Bổng qua đầu rồi bổ xuống người kim loại. Không dùng linh lực thì lãnh một gậy này chỉ có nước tan xác.
Hùng chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, hắn ngoảnh đầu lên thì cũng là lúc Tề Thiên như Hung Thần bổ gậy xuống.
RẦM!!
Cả đấu trường rung chuyển, mặt đất xụp xuống một mảng lớn. Nước theo những vết nứt thầm dần vào và cạn dần, trả lại mặt đất với đầy rẫy xác cá trắng phơi cùng xương sống của chúng bị lôi ra ngoài.
Hùng bị dư chấn đánh văng đi nhưng đã kịp tháo vòng tay và dùng linh lực phòng ngự nên chỉ bị thương ngoài da, còn người kim loại kia…
“Không!” Hùng thầm cay cú, sau đó gượng dậy rồi quan sát điều kì lạ sắp xảy ra. Kì lạ là với người khác còn với hắn thì lại là bình thường.
Tề Thiên đứng giữa miệng hố sụp xuống, xung quanh là hàng trăm hàng ngàn viên kim loại nhỏ văng tứ phía. Người kim loại kia do không dùng linh lực nên đã bị một gậy tan xác.
Nhưng ngay cả Tề Thiên vẻ mặt cũng chẳng đắc ý gì, hắn biết điều này là quá dễ dàng và cái gì càng dễ dàng lại khiến người ta chủ quan.
Nguyệt Anh đứng trên góc khuất của khán đài chứng kiến Tề Thiên một đòn hạ đối thủ thì ngưỡng mộ càng thêm ngưỡng mộ.
Đột nhiên những viên kim loại động đậy rồi lăn tròn về thành một đống, đống này nhanh chóng hình thành người kim loại như ban đầu không một vết xước.
“Sao có thể?” Nguyệt Anh khó tin nói thầm.
Phía dưới đấu trường, không ai trong ba người Hùng, Tề Thiên hay Trường Sinh tỏ ra bất ngờ mà đã đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho một cuộc đại chiến.
Trường Sinh đứng khoanh tay tên cọc gỗ liếc nhìn Hùng bên dưới đang đau đớn sau thì nói : ” Bọn cá chết hết rồi!”
“Ặc!”
Hùng trợn mắt, nếu đúng như Trường Sinh nói thì hắn sẽ không thể phá thêm bất kì tầng phong ấn nào nữa và phải ở đây cho đến khi phong ấn được phá. Còn một điều nữa là phong ấn phải tự mình phá giải, ngoại lực đều vô hiệu.
“Mà chắc gì đã phải vậy! Có khi thằng này lừa mình.” Hùng nghi hoặc nhìn Trường Sinh khiến tên này khoái trá cười rồi ném vài viên kim loại cho Hùng.
Mừng rỡ, Hùng nhanh chóng phá giải phong ấn và lấy lại thực lực bản thân.