Tử Vương định giúp một tay nhưng bị Bạch Vương cản lại : ” Không cần phiền đến muội! Thời gian sắp đến rồi.”
Tử Vương gật đầu, sau đó bay xuống rồi mang Dạ Vương đang bất tỉnh rời đi.
“Đừng để bọn chúng đi! Cả ba tên đều phải bị tiêu diệt.” Trường Sinh la lớn, sau đó quay sang nhìn Tề Thiên trừng mắt quát : ” Còn không mau đuổi theo.”
Tề Thiên quát lại : ” Ngươi đi mà đuổi! Ta là thuộc hạ của ngươi chắc.”
Biết mình không thể nói chuyện với hạng cục xúc như Tề Thiên, Trường Sinh quay sang nói với Lục Lạp : ” Ngươi mau đi tìm thằng kia lại đây. Chỉ có hắn mới bắt kịp tốc độ của bọn họ.”
“Cái gì? Xét về tốc độ thì trong các ngươi không ai bằng ta.” Dứt câu Tề Thiên cưỡi Cân Đẩu Vân phóng vút đi. Lão khỉ già liền lên tiếng : ” Con bị tên nhóc kia bơm đểu mà vẫn không biết à?”
Tề Thiên biết, biết rằng Trường Sinh mượn cớ để gián tiếp đuổi hắn đi. Nhưng căn bản một mình hắn cũng không có khả năng đánh bại bất cứ ai trong ba người bọn họ.
Lúc này ngay tại nơi vừa diễn ra cuộc chiến ác liệt, Bạch Vương đứng trên bầu trời đối diện là Trường Sinh. Cả hai đều phát ra khí tức mạnh mẽ, đôi cánh đỏ trên lưng Trường Sinh liền bộc phát một nguồn sức mạnh khủng khiếp khiến cho Bạch Vương có chút e ngại : ” Ngươi có Thần Lực?” trong lúc này hắn chỉ có thể nghĩ ra khả năng đó chứ không có khả năng nào khác giúp một người tăng thực lực đột ngột nhanh như vậy.
“Không phải thần lực.” Trường Sinh điềm tĩnh nói, sau đó xông đến chém vài đường kiếm khí về phía Bạch Vương.
Xoẹt!
Những đường kiếm khí đi qua cơ thể Bạch Vương mà không hề có âm thanh hay dư trấn nào phát ra.
“Ngươi không thể làm ta bị thương nổi đâu!” Bạch Vương khinh bỉ nói.
“Để xem!” Trường Sinh nói, sau đó lại tạo ra hàng trăm cây kiếm hư ảo bằng tiếng đàn rồi phóng thẳng về phía Bạch Vương. Khác là những mũi kiếm hư ảo lần này được gia cố thêm bởi một sắc đỏ trên mũi kiếm.
Bạch Vương vẫn ung dung cho đến khi nhận ra điều bất thường nhưng đã muộn, mũi kiếm cắt một đường qua bả vai khiến máu tuôn ra thấm ướt cả bộ bạch y sạch sẽ của hắn.
Trên mặt có chút nét biểu cảm kinh ngạc xem lẫn nghi hoặc rồi Bạch Vương dùng tốc độ kinh hoàng của mình dễ dàng né sạch những mũi kiếm còn lại rồi dơ tay lên cao tụ một linh thuật đặc biệt.
……………………………………………………………..
Hùng lúc này đang phân vân có lên dung nạp băng linh lực vào người không? Bởi được ăn cả ngã thì về không. Nếu thành công thì thực lực hắn tăng vọt còn nếu thất bại thì băng hỏa cắn nhau nếu không chết thì cũng là tổn thương linh hồn vĩnh viễn không thể khôi phục.
“Hừ! Để sau vậy.” Hùng cất viên tinh thạch vào trong người rồi đi về hướng cuộc chiến đang diễn ra. Chợt một bóng đen to lớn xuất hiện ngay trên đầu khiến tên này hoảng sợ ôm đầu cúi xuống rồi quan sát xem có tên bay đạn lạc rơi xuống không thì khi vừa thấy chủ nhân của cái bóng đen dài kia liền kinh ngạc nói : ” Long Minh Thư?’
Trong dạng LongHóa, Minh Thư mang một thân thể thuôn dài uốn lượn với bộ vảy trắng lấp lánh. Đôi mắt với con ngươi hẹp đặc trưng của Long Tộc nhìn Hùng rồi nói : ” Mau rời khỏi đây! Nơi này sắp đóng lại vĩnh viễn rồi.”
“Đóng lại vĩnh viễn? Ta phải báo cho họ.” Hùng hoảng khi nghe những lời của Minh Thư. Sau đó liền quay lưng chạy nhanh về phía trước thì bị Minh Thư dùng đầu hất lên cao, sau đó nàng lượn một vòng khiến hắn rơi xuống đúng vị trí trên nàng rồi bay về hướng xa cuộc chiến.
“Ngươi lo mà giữ mạng đi! Ở đó là lo chuyện bao đồng.” Minh Thư mắng, nàng và hắn đang lao vút đi rất nhanh. Từ hành động của nàng Hùng biết việc nàng nói kinh khủng tới mức nào. Ở vĩnh viễn trong một bí cảnh mà trong khi không biết có ai còn sống để mà bầu bạn với duy trì nòi giống không nữa.
Chợt Hùng nhảy khỏi lưng nàng rồi lao thẳng xuống đất rồi nói : ” Ta không để bất cứ ai chết trong này đâu.”
“Đáng ghét! ” Minh Thư cuộn mình lao xuống theo rồi dùng chân tóm được cơ thể hắn đang rơi tự do rồi bay thẳng về phía cuộc chiến đang diễn ra.
Một tiếng gầm rền vang như sấm dồn vang lên khiến muông thú khựng lại mà quỳ xuống trong giây lát tưởng vua của chúng đi vi hành.
Hùng cưỡi trên lưng rồng tay cầm thục phong kiếm dương lên cao, tay còn lại cầm Thánh Thuẫn. Bản thân trong dạng Thiên Hóa với đôi cánh đen tuyền trên lưng.
……………………………………………………………..
Ngày 15 tháng 11 năm 2019.
Tại một gốc cây cao gấp đôi đầu người, tuy chiều cao khiêm tốn nhưng hình dáng lại giống như một gốc đại thụ ngàn tuổi.
Trên cành câu có vài trái nhỏ như quả nho và mang sắc xanh mơn mởn của sinh mệnh. Một mỹ nữ đứng dưới tán cây nhìn về phía biển xanh, xa tít tắp không thấy bến bờ. Cũng giống như miền hi vọng của nàng dành cho một người.
Nàng là Tiểu Thanh tiểu công chúa của Xà Tộc. Nàng không còn là thiếu nữ 14 tuổi ngày nào với tính cách hoạt bát nhí nhảnh, giờ nàng đã 18 tuổi với dung mạo động lòng người. Cơ thể cũng phát triển thành thục với ba vòng chuẩn không tỳ vết.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy thanh khiết lạ thường, cộng thêm nét trưởng thành lại càng làm sắc đẹp ấy thêm phần hoàn mỹ. Nhưng đôi mắt to tròn long lanh như mặt hồ ấy cứ mang nặng một nét u buồn sâu thẳm, khẽ chớp chớp đôi mi để ngăn nước mắt tràn ra theo cảm xúc trong lòng.
Một người khác xuất hiện phía sau nàng không xa, chậm rãi bước đến rồi hỏi :
” Suốt mấy năm qua, ngày nào nàng cũng đến đây ngóng chờ một người mãi mãi không quay về ư?”
Người vừa nói là một thanh niên tuấn tú phi phàm, thân mặc hắc y. Hắn vừa nói vừa tiến đến đứng song song với nàng rồi cũng đưa mắt ra phía biển.
Tiểu Thanh chưa đáp lại, nàng cũng chẳng để ý đến người vừa đến. Đưa tay ngắt một trái trên cây rồi nhẹ nhàng quay lưng rời đi.
Chợt thanh niên kia cũng đưa tay lên định hái quả thì bắt gặp một ánh mắt sắc lẹm từ phía Tiểu Thanh, nàng liền nói : ” Ngươi không có tư cách đụng vào thứ quả đó.”
Gã thanh niên mừng rỡ : ” Cuối cùng nàng cũng đã chịu mở lời với ta.”
Đáp lại lời nói của gã thanh niên bằng ánh nhìn lạnh nhạt, nàng liền rời đi mà không ngoái lại một lần nào.
Gã thanh niên kia đứng đó một mình, tay siết chặt rồi nói : ” Sẽ đến một ngày nàng phải yêu ta..haha.”
Tiểu Thanh trở về phòng, chợt Tiểu Bạch chạy đến gấp gáp nói : ” Ta tìm ra một kẻ biết tung tích hắn ở đâu rồi.”
“Thật không?” Tiểu Thanh lạnh lẽo hỏi, đây là lần thứ N nàng nhận được những tin tức mong manh về hắn và khi tìm hiểu kĩ thì chỉ toàn là không chút manh mối.
“Thật! Kẻ này nói đã từng gặp mặt hắn dưới đáy biển Đông Hải.” Tiểu Bạch nói, sau đó nắm tay Tiểu Thanh kéo đi vô cùng vội vã.
“Đáy biển Đông Hải ư? Sao…” Tiểu Thanh chưa kịp hỏi hết câu thì Tiểu Bạch cắt ngang lời nàng : ” đừng hỏi nữa! Chúng ta phải nhanh lên.”
Tiểu Thanh trong lòng không khỏi suy nghĩ, có điều gì khiến tỷ tỷ của nàng lại gấp gáp vậy chứ?
Hồng Tước đang sưởi nắng trên nóc thành, đôi cánh hồng phấn tuyệt đẹp giang rộng rủ xuống tận hưởng cảm giác thư thái. Chợt phía dưới xuất hiện hai bóng người là Tiểu Thanh và Tiểu Bạch, hai nàng có vẻ vội vã điều gì đó.
Tiểu Bạch ngước lên gọi lớn : ” Hồng tỷ tỷ! Ta nhờ tỷ chút được không?”
“Hai con bé phiền phức!” Hồng Tước cau mày rồi vỗ cánh bay xà xuống chỗ vị trí của Tiểu Thanh và Tiểu Bạch.
“Đưa chúng ta tới đất liền! Vừa đi ta vừa giải thích.” Tiểu Bạch nói, sau đó cùng Tiểu Thanh leo lên lưng Hồng Tước. Cả ba theo những cú đập cánh lả lướt mà mạnh mẽ của nàng mà bay lên cao hướng thẳng đất liền.
Lúc này tại Huyết Linh Giáo, Huyết Khải giáo chủ đang ngồi tại vị trong đại điện của bổn giáo, từ phía ngoài tiến vào một dáng hình thiếu nữ nhìn cực kì xinh đẹp.
Nguyệt Anh tiến đến cúi đầu hành lễ, sau đó lên tiếng : ” Con đã hoàn thành nhiệm vụ người giao! Giết chết tên tham quan đó rồi ạ.”
“Con làm tốt lắm! Ta gọi con đến đây để giao nhiệm vụ mới đây.” Huyết Khải chậm rãi nói, sau đó lấy trong người ra một cuộn giấy nhỏ rồi đưa cho nàng.
“Đây là….” Nguyệt Anh tò mò, nàng từ từ mở cuộn giấy ra. Bên trong là dòng chữ ghi địa điểm và thời gian của một cuộc gặp mặt.
“Không phải đi ám sát sao ạ?” Nàng hỏi.
“Không! Nhiệm vụ lần này là tìm manh mối, Manh mối của Tề Thiên.” Huyết Khải đáp, trong mắt hắn có chút nét hoài niệm. Nhìn xuống Nguyệt Anh lại càng thập phần lộ rõ nét cảm xúc lẫn lộn. Nàng cúi đầu chào rồi nhanh chóng thực thi nhiệm vụ được giao.
Tại một quán nhậu đông khách, nơi mà những cuộc nói chuyện về tin tức luôn là tâm điểm của mọi người đặc biệt là những người thuộc nhiều thế lực khác nhau.
Uống cạn một chén đầy, tên râu ria xồm xoàm ngồi nói với những kẻ còn lại trên bàn nhậu : ” Các ngươi còn nhớ vụ đáy biển Đông Hải trấn động chứ? Nhắc đến là ta lại nổi cả gai sống lưng.”
“Tất nhiên rồi! Vụ đó nổi đến mức lan truyền khắp đại lục không ai không biết. Ta quá may mắn khi thoát ra kịp thời nha, không thì bây giờ đã về với đất và ăn 4 cái giỗ rồi.” Một tên với vết sẹo lớn trên mặt nói, trên mặt hắn hiện rõ những cảm giác lúc còn trong bí cảnh nơi Đông Hải.
“Phải! Nghe nói sau vụ đó cánh cổng duy nhất tiến vào bí cảnh bị đánh hỏng. Còn một số người không thể thoát ra khỏi, chắc giờ họ đã chết.”
“Chết là chắc chắn, không sống nổi đâu. Nghe đâu trong đó có ba kẻ sở hữu ba đế thuộc tính gồm quang , ám và tử vong.”
Mọi người đang bàn tán xôn xao, chợt có một sức mạnh kì lạ khiến họ chú ý. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về ba mỹ nữ nhan sắc chim sa cá lặn đứng trước cửa quán.
Gã tiểu nhị liền chạy lại mời chào : ” Ba vị cô nương mời vào trong.”
“Không cần! Bọn ta đến tìm người rồi đi ngay.” mỹ nhân đứng chính giữa lên tiếng, thân thể ngọc ngà của nàng khoáng lên bộ y phục màu hồng nhạt. Nhìn nàng có vẻ lớn tuổi hơn hai vị còn lại nhưng nhan sắc không hề kém cạnh.
Tiểu Bạch đưa mắt nhìn về đám người phía trong rồi chỉ tay vào tên mặt xẹo :
“Là hắn!”
Gã mặt sẹo như đã biết mình là mục tiêu của bọn họ từ trước, liền đứng đậy hất tung chiếc bàn lên rồi bỏ chạy.
Tiểu Thanh liền nói : ” Đừng để hắn thoát.”
Chợt từ phía nữ nhân áo hồng phát ra một luồng sức mạnh khủng khiếp khiến tất cả mọi người đều khó chịu mà gục xuống, tên mặt sẹo cũng không ngoại lệ liền quay mặt lại kinh hô : ” Đấu Đế! Ả là Đấu Đế!”
Trong chớp mắt, nữ nhân áo hồng đã xuất hiện trước mặt hắn rồi tóm áo lôi đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
“Tha cho ta…” tên mặt sẹo kêu la lăn nỉ.
“Yên tâm Hồng tỷ không giết ngươi đâu là lo.” Tiểu Bạch nói, sau đó cả ba nàng cùng tên mặt sẹo đều rời đi.
Tìm một nơi vắng vẻ, Hồng Tước ném tên mặt sẹo vào góc rồi đe dọa : ” Ngươi! Nói ra tất cả những gì mình biết nếu không đừng trách bà đây nặng tay.”
“Ta không biết gì hết a…”
Thấy tên mặt sẹo đang khổ sở với Hồng Tước, Tiểu Thanh liền nói : ” Ngươi chỉ cần trả lời những câu hỏi của ta, số tiền này sẽ là của ngươi.” nàng lấy ra một bọc tiền dụ dỗ.
Thấy tiền là sáng mắt, tên mặt sẹo liền đồng ý với đề nghị của Tiểu Thanh.
Nàng hỏi : ” Ngươi từng xuống Đông Hải khoảng 4 năm trước đúng không?”
“Đúng!”
“Kể ta nghe về việc xảy ra trong bí cảnh đó.” Tiểu Thanh nghiêm trọng nói.