“Âm thanh kinh khủng đấy! Nhưng đem so với Độc Khúc Huyền Cầm của thằng Trường Sinh thì chỉ là tôm tép!” Hùng cười lạnh, đôi mắt kì dị nheo lại rồi hai cánh tay tụ Sát Địa Thiên Hỏa thành nắm đấm bao bọc tay hắn như một đôi găng đấm bốc.
“Hỏa Thiết Quyền!” Hùng gào lên mạnh mẽ, lao tới đấm liên hoàn vào đầu con mãng xà khiến nó bật ra sau phòng thủ.
Binh! Binh! Binh!
Mỗi cú đấm giáng xuống, không gian xung quanh trấn động nhẹ nhưng Ngư Lục Lạp vẫn có thể cảm nhận được. Nàng muốn giúp một tay nhưng nhìn tình hình hiện tại thì không còn gì đáng lo.
Đầu mãng xà máu chảy lênh láng, nó liền cuộn người lại để bảo vệ đầu. Sau đó dùng đuôi quật mạnh về phía Hùng, nhưng hắn né được. Sau đó lấy trong nhẫn ra một đôi găng tay kim loại màu đỏ nhìn rất tinh xảo nhưng không kém phần hầm hố bá đạo.
Xích Diệm Thánh Quyền! Là đôi găng tay cấp thánh bảo do Hùng thiết kế và đặt hàng từ Tiết Chế Thánh Sư. Ngoài tác dụng tăng uy lực tấn công thì Xích Diệm Thánh Quyền còn giúp khống chế một phần Thiên Hỏa bộc phát. Điều này rất có lợi cho Hùng vì hiện tại hắn vẫn chưa kiểm soát được Thiên Hỏa hung bạo này.
Đeo đôi Xích Diệm Thánh Quyền xong, Thiên Hỏa bùng phát khiến đôi găng như bốc cháy sáng lên ánh lửa. Hùng lao tới với nắm tay tụ Thiên Hỏa Cầu.
“Hỏa Thiết Quyền!”
RẦM!
Con mãng xà đau đớn gục xuống, Hùng nhanh chóng lấy ra Huyền Thuyết Trọng kiếm rồi nhằm thẳng vào cái đầu thoi thóp. Ánh mắt hắn lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Sụt!
Huyền Thuyết Kiếm đây xuyên vào não, mãng xà tắc thở chết ngay lập tức. Lúc này Ngư Lục Lạp đang hơi hoảng sợ trước vẻ cuồng sát máu lạnh của Hùng, kẻ mà vừa khi nãy còn khóc lóc kêu bị vợ bắt nạt, thế này thì ai bắt nạt nổi hắn.
“Ngươi…ngươi ổn chứ?” Lục Lạp tiến lại hỏi, ba cây thương bay xung quanh chuẩn bị đề phòng Hùng tấn công.
Hùng lúc này vừa thu kiếm về, móc trong miệng con mãng xà ra một viên thú hồn màu xanh lục rồi đưa ánh mắt kì dị nhìn Ngư Lục Lạp.
Hắn tiến lại phía nàng, từng bước chậm rãi nhưng tỏa ra tà khí rất nguy hiểm. Nhưng chỉ đến bước thứ ba thì hắn gục xuống bất tỉnh.
Hùng tỉnh lại nhưng chưa mở mắt, hắn cảm nhận được một bàn tay đang sờ soạng trên ngực hắn. Bàn tay này rất mềm mại, rất mịn màng khiến Hùng phê pha.
Rồi bất thình lình tay hắn chụp lấy tay nàng, mắt hắn mở ra gặp ánh mắt lo sợ của nàng như bị bắt đang làm điều gì đó xấu hổ.
“Á bỏ ra!” Ngư Lục Lạp giật mình la lên định rụt tay lại nhưng không kịp thì vùng vẫy.
“Ngươi thật biến thái nha! Lợi dụng lúc ta bất tỉnh sàm sỡ ta. Chịu trách nhiệm đi huhu.” Hùng lại trả vờ khổ sở khóc lóc, than vãn như cóc chết.
“Ta…ta đâu có sàm sỡ ngươi…chỉ là kiểm tra xem ngươi thế nào thôi mà!” Nàng xấu hổ đáp.
“Thế nào?” Hùng hỏi.
Ngư Lục Lạp cởi bỏ khăn che mặt, nhan sắc động lòng người của nàng khiến Hùng chảy dãi ngay lập tức.
Nàng không đáp, chỉ mỉm cười xinh đẹp rồi đứng dậy nói : ” Ngươi muốn đi cùng ta phải không? Vậy cùng đi thôi.”
“Ủa vậy là đồng ý rồi hả?” Hùng hỏi lại như trêu ghẹo.
“Hứ! Bổn cô nương thấy ngươi trẻ người non dạ nên quyết định dắt theo làm đầy tớ.” Ngư Lục Lạp chu môi nói, nhìn nàng lúc này rất đáng yêu không thua gì Tiểu Thanh.
“Ặc! Vậy cũng được.” Hùng đứng dậy đáp, cánh tay trái của hắn vẫn hóa đá như cũ nhưng màu sắc tối hơn trước. Hùng lo lắng hỏi Tiểu Bảo : ” Hiện Tượng này là sao?”
Tiểu Bảo nghiêm trọng đáp : ” màu sắc càng tối thì mức độ tế bào bị chết ngày một nhiều. Đến khi hoàn toàn chuyển thành màu đen thì coi như tàn phế.
“Định mệnh ta không muốn làm Dương Quá!” Hùng cay đắng hét trong cổ họng.
Sau khi diệt xong con mãng xà, Hùng mới sực nhớ ra khi hắn trong trạng thái Ma Vương thì cánh tay hóa đá của hắn trở lại bình thường. Hùng nhíu mày khó hiểu thầm nói : ” Chẳng lẽ là vì Tâm Ma?”
Ngư Lục Lạp và Hùng tiếp tục đi thẳng. Cả hai mỗi người một mục đích khác nhau nhưng cả hai đều không biết rằng họ cùng vì một thứ mà đến đây.
Lúc này trên miệng hố Hùng đào trước đó, có thêm một bóng người khác nhảy xuống hố. Rồi sau đó lại có thêm hai bóng người nhảy xuống đuổi theo kẻ trước đó.
Lúc này tại bờ vực sâu thẳm đầy cọc gỗ, thanh niên duy nhất nhảy xuống đây đang vắt chân lên cổ mà chạy. Bởi đằng sau hắn là một con bọ cạp khổng lồ đang điên cuồng đuổi đánh. Đôi càng sắc nhọn to lớn liên tục tấn công về phía trước.
“Chơi ngu rồi! Định gom tý kho báu ai ngờ bị con quái này đuổi giết.” Hắn than vãn.
Trong ngôi đền, Hùng và Ngư Lục Lạp đã chạm trán một con chuột. Vâng chính xác là một con chuột nhỏ cỡ nắm tay.
Binh!
Hự! Hùng bị đánh văng ra xa với cảm giác đau nhói ở ngực. Hắn gượng dậy rồi nghiến răng : ” Con này cấp bao nhiêu! Sao nhỏ mà đánh dữ vậy?”
Binh!
Ngư Lục Lạp cũng bị đánh văng rồi đập vào vách tường, ba cây giáo cũng rơi xuống đất không nhúc nhích. Nàng khó khăn đáp : ” Nó mạnh quá! Không hề có sơ hở. Nó cấp Vương.”
Cấp Vương? Hơn cả hai chục cấp mà lại trong tình trạng một cánh tay bị tàn phế. Hùng bất lực hỏi Tiểu Bảo : ” Có cách nào đánh bại nó không?”
Tiểu Bảo đáp : ” Thực lực cùng cấp hoặc hơn.”
“Đệt! Nói thừa.” Hùng nghiến răng, sau đó kịp nhảy lên tránh né một đòn đánh xuống của con chuột. Tuy nhỏ bé nhưng mỗi cú đánh của con chuột tung ra đều làm vỡ đá sập tường, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Lục Lạp cũng lao lên, ba cây giáo cũng bay theo rồi ghép lại thành một cây thương dài hầm hố. Nhằm con chuột đâm tới.
Binh!
Mũi thương không thể phá lớp phòng ngự mà còn bị đánh bật ra. Lục Lạp cũng bị chịu tác động rồi văng ra xa nhưng Hùng đã kịp thời đón lấy nàng khi nàng còn đang chới với.
“Mau thả ta ra.” Ngư Lục Lạp đẩy Hùng ra mắng, mặt nàng hơi ửng đỏ vì bị tay hắn ôm eo mình.
Hùng buông tay, hương thơm trên cơ thể nàng thật dễ chịu khiến hắn ngây người trong giây lát. Sau đó lấy lại bình tĩnh rồi nhìn con chuột nói với Lục Lạp : ” Nếu đơn đấu thì cả hai ta không phải đối thủ của nó.”
Lục Lạp hiểu vấn đề, liền đáp : ” Vậy thì hợp sức lại. Đừng có làm vướng chân ta.”
“Ok!” Hùng gật đầu, sau đó lấy ra một chiếc Xích Diệm Thánh Quyền đeo lên tay rồi lao lên tấn công con chuột, Ngư Lục Lạp cũng xông tới với ba ngọn giáo bay xung quanh.
Binh!
Khi Hùng và con chuột lao vào nhau, nắm đấm được cường hóa của Hùng va chạm với cú đánh của con chuột. Tuy nhỏ bé nhưng thể lực của nó không phải dạng vừa, Hùng bị đẩy lùi vài chục mét nhưng không ngã.
Ngay sau khi Hùng bị đẩy lùi, con chuột nhanh chóng nhảy sang một bên né những ngọn giáo đang bay tới. Tốc độ của thú cấp Vương rất nhanh, dễ dàng né đòn tấn công của một Đấu Linh nhỏ nhoi.
Con chuột rít lên rồi lao về hướng Lục Lạp tấn công. Nhưng khi vừa tung đòn thì Hùng đã xuất hiện với chiếc khiên trên tay đưa ra cản đòn.
Binh!
Hùng bị đẩy lùi cùng Lục Lạp phía sau, Lục Lạp lúc này chắp tay lại rồi nhắm mắt thi triển linh thuật.
Hùng nhìn thấy ba ngọn giáo của Lục Lạp đang cắm ở ba vị trí xung quanh con chuột tạo thành hình tam giác đều. Sau đó một luồng sét bắn ra từ cả ba ngọn giáo rồi liên kết với nhau.
Con chuột thấy nguy hiểm liền nhảy lên hòng thoát, nhưng từ một trong ba ngọn giáo bắn ra một tia bạch lôi về phía con chuột.
Ngư Lục Lạp quát : ” Đừng để nó ra khỏi đó.”
“Hiểu!” Hùng vận Thiên Hóa lao tới tung đấm cản không cho con chuột rời khỏi.
Con chuột tức giận rít lên, sau đó nhảy sang hướng khác thì bị một tia bạch lôi nữa phóng ra tấn công. Luồng bạch lôi này rất hung bạo, giật cho con chuột tê dại cả người. Bên ngoài, Hùng liên tục chặn đầu rồi đánh bật con chuột trở lại khiến nó vô cùng tức giận. Đương nhiên Hùng không đủ sức cản nó, chẳng qua là vì khi bị những tia bạch lôi kia vây hãm thì thực lực của con chuột bị giảm đi một phần. Lại bị giật bởi lôi điện nên càng lúc càng đuối sức.
Ngư Lục Lạp nhíu mày, sau đó mở mắt ra nói : ” kết thúc đi!” đôi mắt nàng lóe sáng trói lóa, sau đó hai tay dang rộng rồi lại chập vào nhau khiến không gian như bị kéo vào nhau gần hơn.
Cùng lúc đó, tia bạch lôi thứ ba bắn ra trói lấy con chuột. Cả ba tia bạch lôi cùng khống chế khiến con chuột cấp Vương bất lực giãy giụa ở giữa. Hùng chớp thời cơ, lao tới gầm lên : ” Hỏa Thiết Quyền!”
Rầm!
Vụ nổ lớn làm cho mọi thứ xung quanh dung chuyển. Những tia bạch lôi từ từ tiêu tán, Hùng dần hiện ra trong khói bụi với xác con chuột nằm đó. Ngư Lục Lạp thu hồi linh thuật rồi ôm ngực thở dốc vì mệt mỏi. Linh thuật này tiêu tốn gần như toàn bộ linh lực của nàng và cần thời gian hồi phục.
Hùng chạy lại đỡ lấy Ngư Lục Lạp đang yếu ớt, lấy ra một viên đan giúp hồi phục linh lực rồi đưa cho nàng uống.
Ngư Lục Lạp không chút nghi ngờ liền há miệng nhận lấy viên đan rồi nuốt ực vào bụng. Hùng hơi ngạc nhiên hỏi : ” Không sợ ta cho ngươi uống thuốc độc sao?”
Ngư Lục Lạp mệt mỏi hỏi lại : ” Ngươi dám sao?”
Ặc! hùng không đáp, thầm nghĩ xem lần sau nếu trong hoàn cảnh này có nên cho nàng uống thuốc kích dục không? Sau đó hắn đỡ nàng đứng dậy rồi lấy ra một viên ngọc phát sáng đưa cho Lục Lạp : ” Đây là Vô Vị thú hồn cấp Vương ta lấy từ con chuột kia. Ngươi giữ lấy mà dùng.”
“Không cần! Ngươi giữ đi.” Ngư Lục Lạp lắc đầu xua tay. Sau đó bước lên trước vài bước nhìn khung cảnh nền đất xung quanh bị Hùng đánh sụp một mảng lớn rồi hỏi : ” Ngươi phá hoại cũng ghê nhỉ? Mà ngươi là người Thiên Tộc à?
Hùng không phủ nhận bèn đáp : ” Hazzz! Không hẳn là người Thiên Tộc.”
Ngư Lục Lạp hỏi thêm : ” Mà ngươi vào đây làm gì?”
Hùng đáp : ” Ta tìm một thứ! Rất quan trọng.”
Ngư Lục Lạp tò mò : ” Thứ gì? Có phải ngươi đang tìm Long châu không?”
“Long Châu? Thứ đó ở đây sao?” Hùng ngạc nhiên hỏi lại.
Ngư Lục Lạp lắc đầu : ” Thôi bỏ đi. Nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp. Ta thấy ngôi đền này chúng ta mới khám phá được một phần nhỏ thôi.”
Hùng cũng đồng tình, sau đó cả hai ngồi xếp bằng vận công. Khi hai người đang nghỉ ngơi, phía bên ngoài ngôi đền xuất hiện vài bóng người tiến đến. Một trong những người đó là Long Minh Thư.
Nàng đang bị nhóm người kia truy sát, nhóm kia gồm ba tên to con ăn mặc bặm trợn. Chỉ vì nàng che mặt nên bọn chúng không biết nàng là công chúa chứ nếu không có chết chúng cũng không dám động đến nàng.
Minh Thư chạy về phía ngôi đền rồi bước qua , ba tên kia cũng đuổi theo rồi cùng nhau bước qua.
Khi cả ba bước qua thì dẫm vào những đồng xu vàng ở dưới đất rồi giày của chúng lập tức hóa đá. Một tên hoảng hốt la lên : ” Đậu mé! Thằng nào chơi kì cục vậy? Vàng nhiều thế này mà chỉ để cho đẹp chứ éo lấy được.”
Sau đó một tên quan sát xung quanh rồi nhìn lên trần nhà chỉ tay : ” Nó kìa! Đừng cho nó thoát.”
Minh Thư với đôi chân trần trắng nõn đang ngồi trên một xà ngang của nóc nhà, bản thân nàng cũng dẫm lên những đồng tiền vào rồi giày bị hóa đá khiến nàng phải phá đá rồi nhảy lên đây.
Sau đó nàng tung chưởng xuống đống vàng bên dưới làm những đồng xu văng tung tóe rồi cả ba tên kia ngay lập tức bị hóa đá khi vàng chạm vào cơ thể.
Minh Thư nhìn quanh rồi phát hiện một lối đi bí mật ngay chỗ nàng ngồi. Một cái mật đạo nhỏ mở ra rồi nàng cúi người bò vào trong.
Hùng đã khôi phục gần như hoàn toàn, chỉ còn cánh tay hóa đá vô dụng đang dần chuyển sang màu đen. Nhìn cánh tay của Hùng, Ngư Lục Lạp hơi lo lắng : ” Phải mau chóng rời khỏi đây để chữa cánh tay cho ngươi.”
Hùng ngạc nhiên hỏi : ” Ngươi biết cách chữa sao?”
Ngự Lục Lạp lắc đầu : ” Ta không biết nhưng ông nội ta biết. Sau khi ra khỏi đây ta sẽ đưa ngươi về chỗ ta để chữa trị coi như là báo đáp ơn cứu mạng. Đến lúc đó không ai nợ ai.”
Hùng gật gù : ” Thế cũng được! Nhưng không biết ta có thể sống đến lúc đó không?”
Ngư Lục lạp tròn xoe mắt : ” Ủa sao vậy?”
Hùng lắc đầu : ” Không có gì. Chúng ta lên đường thôi.”