Người của Long Tộc khi đến 14 tuổi sẽ có thể Long Hóa. Long thể cũng phân theo 5 cấp bậc bao gồm :
Long Thể Đấu Sĩ – Long Thể Quyền quý – Long Thể Kim Cang – Long Thể Hoàng Đế – Long Thể Vạn Thần.
Long Thể Vạn Thần là cấp cao nhất, trong lịch sử Long Tộc chỉ duy nhất hai người có Long Thể Vạn Thần, một trong hai là Lạc Long Quân Sùng Lãm .
Hùng chỉ nghĩ thôi mà cả người phấn kích. Ở thế giới cũ hắn từng xem qua một cuốn sách cổ trong thư viện nào đó rằng khi là Long Tộc thuần chủng thì không thể có Long Thể cao quý nhất.
Khi Long Hóa thì toàn bộ cơ thể sẽ biến thành một con rồng thực thụ. Sức mạnh thể chất tăng vọt, khả năng bay lượn tự do cùng với việc có thể thi triển linh lực bằng cách phun trực tiếp ra từ miệng.
Hùng nghĩ ngay đến Minh Thư,một cô nàng lạnh lùng. Khi Long Hóa thì tuyệt đẹp với miệng phun ra băng thuộc tính. Hắn hy vọng có thể gặp nàng thêm lần nữa.
Lang thang dọc khu phố, Hùng kiếm được một phòng trọ tuy nhỏ nhưng sạch sẽ. Đây là nơi hắn nghỉ ngơi chờ ngày bí cảnh khai mở. Khu trọ này được quản lý bởi một bà chủ xinh đẹp quyến rũ, nhưng đấy là Hùng nghe mọi người nói thế chứ cũng chưa được gặp.
Hùng dành hai ngày để chuẩn bị tốt nhất rồi ngày bí cảnh khai mở cũng tới.
Quảng Trường Lạc Long Quân tụ tập rất đông người, khu bí cảnh bị cách ly bởi rất nhiều lính canh. Vì đây là Long Cung lên những người tham gia đều là người Long Tộc, chỉ có số ít là những tộc thủy sinh khác.
Lại nói thêm về Long Tộc, do thể chất khỏe mạnh với chăm chỉ rèn luyện thân thể bẩm sinh. Nam nhân thì to khỏe lực lưỡng, nữ nhân thì vóc dáng mảnh mai lả lướt với những đường cong chết người. Bởi vậy từ lúc Hùng có mặt ở đây đến giờ mắt hắn chỉ dán chặt vào mông với ngực chứ đâu thèm để ý chuyện khác.
Nơi trung tâm quảng trường lúc này xuất hiện một người trung niên, chắp hai tay sau đít gã nén linh lực vào cổ họng rồi giới thiệu : ” Xin chào tất cả mọi người, những tương lai của Long Tộc. Ta là Long Hoàng! là người trực tiếp giám sát ở đây do lệnh của Long Vương ban xuống.”
Long Hoàng tiếp tục nói : ” Bí cảnh ẩn chứa nhiều nguy hiểm! Vậy cho ta hỏi động lực nào giúp mọi người đến đây?”
Có một thanh niên đáp : ” Ta muốn mạnh mẽ hơn.”
Có người lại nói : ” Ta muốn giàu có hơn. Nghe nói bí cảnh thường xuất hiện báu vật”
Một người nữa nói : ” Ta… Ta muốn kiếm vợ!”
Cả đám ồ lên rồi nhìn tên vừa nói khiến tên này xấu hổ gãi đầu. Long Hoàng cũng bật cười : ” Rất thẳng thắn! Các ngươi muốn mạnh mẽ, muốn giàu có , muốn có ý trung nhân. Khi ngươi có mạnh mẽ, thì ngươi sẽ được trọng dụng. Khi ngươi mạnh mẽ, ngươi sẽ bảo vệ được người ngươi yêu thương. Khi ngươi mạnh mẽ ngươi không lo không kiếm được nửa kia vì ai cũng có cảm tình với một người mạnh mẽ. Tất cả dựa vào hai chữ thực lực, các ngươi có thể bỏ mạng trong bí cảnh. Nhưng nếu các ngươi sống sót rời khỏi đó thì các ngươi chính là những mầm mống tương lai giúp trấn hưng Long Tộc, đưa tộc ta lên đỉnh cao vốn có khi xưa.”
Những người có mặt tại quảng trường, ai lấy đều nổi da gà khi nghe Long Hoàng nói vậy. Không phải vì sợ, mà vì cảm nhận được khí thế hào hùng cùng ý chí khiên cường mà Long Hoàng muốn ám chỉ. Rằng bất cứ ai cũng cần có trách nhiệm dù ít hay nhiều, đưa Long Tộc về thời hoàng kim khi xưa.
“Vào được rồi! Đấu Linh có thể tiến vào.” Một lính canh tuyên bố.
Lần lượt những người cấp Đấu Linh lần lượt tiến vào. Hùng cũng tiến vào, ánh mắt hắn vẫn không rời một cặp mông tròn trĩnh ẩn hiện trong bộ y phục bó sát của một nữa nhân.
Sau vết nứt bí cảnh, xung quanh là một vùng đất bằng phẳng và nứt nẻ. Điều lạ là ngay gần đó có một khe vực rất sâu, sâu không thấy đáy. Mọi người kinh ngạc khi nhìn phía bên kia men theo độ sâu của vực là hàng trăm hàng ngàn những chiếc cộc gỗ nhô ra với đầu bịt kim loại nhưng đã rỉ sét. Cọc gỗ to bằng cả thân cây cũng có cái mục nát theo thời gian.
Mọi người đều hoang mang về khung cảnh trước mắt, họ thắc mắc tại sao lại có ai đó đóng nhiều cọc như vậy vực thẳm.
Chỉ có Hùng, hắn trợn trừng mắt lắp bắp nói thầm : ” Bạch Đằng Giang! Đây là nơi Ngô Quyền cắm cọc đánh bại Hoằng Tháo và đại quân Nam Hán?”
Tiểu Bảo nói : ” Không phải!”
Ặc! Hùng vỗ trán, hắn nhớ ra nơi này khác thế giới cũ của hắn.
Tiểu bảo thấy vậy nói tiếp : ” Trận Bạch Đằng Giang này chính là do Ngô Quyền sai quân cắm cọc để đánh bại quân địch nhưng không phải quân Nam Hán!”
Hùng nhíu mày, xem ra những gì hắn nghĩ có phần đúng. Vậy trận này bày ra để đánh bại ai? Có lẽ đi tìm hiểu sẽ tốt hơn là hỏi Tiểu Bảo. Mà có hỏi thì cũng chưa chắc nó trả lời.
Cùng với Hùng tiến vào là khoảng hơn 50 người cả nam lẫn nữ. Hầu hết đều là người Long Tộc, chỉ có một vài cá nhân lẻ tẻ của những tộc sống dưới biển khác.
Tất cả mọi người đều hoang mang không biết làm gì trước vờ vực. Bỗng một kẻ gan dạ nói : ” Nhìn đi! Vực này rất sâu và hiểm trở. Chúng ta xuống đó thử xem.”
“Mày đi mà xuống! Thằng đần muốn tự tử một mình đi.”
Kẻ gan dạ đáp : ” vậy được thôi! Nếu ở dưới đó có đồ quý hiếm thì thuộc về ta hết.”
Nói xong, gã đạp đất nhảy lên rồi rơi xuống vực. Mọi người tò mò nhìn xem tên liều mạng kia chết chưa nhưng đã thấy hắn đứng ở một cọc gỗ to cắm ngang vách đá.
Tên này tiếp tục nhảy xuống cọc gỗ thấp hơn, chân vừa chạm xuống thì cây cọc kêu rắc một tiếng rồi gãy đôi rơi xuống. Mọi người tưởng tên này chết chắc nhưng hắn đã nhanh chóng xoanh người phóng một sợi với đầu móc nhọn ra gim vào cọc gỗ khác rồi đánh đu sang cọc gỗ khác gần đó.
“Lợi hại!” Ai đó khen.
Sau đó mọi người đều tản ra khắp hướng để truy tìm báu vật, khoáng thạch,…..
Hùng thì vẫn đứng quan sát tên liều mạng kia đang dần biến mất trong làn sương mù nơi vực thẳm.
“Tiểu Bảo! Giờ tính sao?” Hùng hỏi.
Tiểu Bảo đáp : ” Nhảy xuống dưới.”
“Có nguy hiểm không?” Hùng hoang mang hỏi tiếp.
“Có! Thậm chí là mất mạng.”
“Ặc! Thôi bỏ đi. Ta tìm đường khác.” Hùng nói rồi rời khỏi bờ vực tiến thẳng đến một khu rừng chết ở phía tây.
Gọi là rừng chết vì toàn bộ cây cối đã khô héo, chỉ còn những thân cây rỗng, nhưng cành cây khẳng khiu trơ chụi.
Hùng vừa đi vừa quan sát xung quanh, cái nắng gay gắt hiến hắn dần mệt lả vì khát. Liền tìm một gốc cây đổ rỗng ruột mà rúc vào để tránh nắng.
Lấy bình nước ra tu một hơi dài thỏa mãn cơn khát, Hùng lau miệng rồi ngỉ ngơi khoảng một tiếng sau đó tiếp tục lên đường đi sâu vào khu rừng.
Cây cối mỗi lúc một cao hơn, tất cả đều chết khô có lẽ từ rất lâu về trước. Còn về lý do khiến nơi này có diện mạo như vậy thì Tiểu Bảo không nói cho Hùng biết.
Hùng tiếp tục đi, giờ hắn mới nhận ra không chỉ cây cối mà ngay cả bóng dáng bất kì loài vật nào. Có lẽ đây đúng thật là một vùng đất chết, Hùng đang đi bỗng dừng lại.
Hắn lấy trong nhẫn ra một cây xẻng rồi bắt đầu đào xuống mặt đất khô cằn nơi hắn đang dẫm lên.
Cái hỗ mỗi lúc một to, kèm theo đó là số đất hắn đào lên cũng nhanh chóng chất thành đống lớn. Hùng cứ mỗi lúc một thấp dần rồi biến mất theo độ sâu của hố.
Keng!
Khi cái hố sâu đến khoảng vài mét, chợt cây xẻng trong tay Hùng đâm vào một thứ gì đó bằng kim loại.
“Đây rồi!” Hùng mừng rỡ, nhanh chóng đào ra xung quanh khiến thứ kim loại kia dần lộ diện.
“Là một mật đạo!” Hùng hơi ngạc nhiên, hắn đào cái hố này theo lời Tiểu Bảo nói dưới này có thứ hắn cần tìm. Không nghĩ thêm Hùng lần tìm chỗ để mở. Tìm một hồi thì hắn cũng đã chạm được vào nơi đặt khóa mật đạo. Chỉ vẽ vài đường cơ bản, Hùng dễ dàng mở khóa mật đạo rồi lập tức đáy hố sụp xuống.
Bịch!
Hùng rơi xuống một khoảng trống lớn, xoa xoa cái mông ê ẩm rồi nhìn xung quanh tối om. hùng mang đèn ra soi sáng rồi đi theo một hướng.
Hùng tiếp tục đi thẳng, đi thêm lúc nữa thì hắn đặt chân đến một ngôi đền khổng lồ. Hầu như xây bằng đá tảng giống như kim tự tháp ở thế giới cũ của hắn.
Hùng nhìn ngôi đền với độ cổ kính cũng khoảng hơn nghìn năm. Với những hoa văn cùng kiến trúc đậm chất phong kiến. Độ lớn của nó thì cực khủng, cỡ khoảng hai sân bóng đá.
“Dưới lòng đất lại có một ngôi đền bự như vậy? Không lẽ thật sự có người tồn tại dưới lòng đất?” Hùng băn khoăn, dựa vào những kiến thức Tiểu Bảo cung cấp thì Hùng không ngoại trừ khả năng có một giống loài khác sống ngay dưới lòng đất mà không ai hay biết. Hoặc là biết nhưng rất ít.
Trên mặt đất khô cằn, một bóng người bước đến cạnh miệng hố. Đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại một lúc rồi nhảy xuống.
Hùng đi đến gần ngôi đền, thấy một hình thù kì lạ phía bệ đá gần đó thì tò mò tiến lại xem xét. Là hình một con rắn đang cuộn mình nằm như ngủ, trong miệng nó vẫn ngậm một viên tròn tròn như pha lê phát sáng.
Cảm thấy hơi lạ, Hùng nhận ra hắn đang đứng ở một góc ngôi đền. Sau đó vận Thiên Hóa bay sang góc khác của ngôi đền thì phát hiện một bệ đá tương tự.
Chỉ khác là hình vẽ trên đá, một sinh vật có cánh đang dùng bộ móng của nó vồ tới một con rồng. Cảm thấy có chút nghi ngờ, Hùng bay tiếp sang hai bên góc còn lại để tìm hiểu.
Một bệ đá vẽ hình hai con quái thú đang cắn xé nhau hung bạo, có lẽ đang chiến đấu bảo vệ thứ gì đó.
Còn bệ đá cuối cùng, Hùng sững sờ một lúc vì hình một quả cầu. Trong quả cầu là một thiếu nữ khá xinh đẹp, hào quang tỏa ra xung quanh.
Hùng sững sờ vì hình đó rất giống với hình ảnh mẹ hắn mà hắn gặp trong mơ, không lẽ những hình ảnh này là điềm báo gì đó? Hùng không biết.
“Đây là gì?” Hùng thắc mắc.
Tiểu Bảo đáp : ” Đây là những bước vẽ có tuổi đời hơn ngàn năm do người sống ở đây vẽ lên nhằm báo hiệu tương lai sẽ xảy ra.”
“Tương lai sẽ xảy ra?” Hùng hỏi lại.
Tiểu Bảo nói tiếp : ” Những tương lai hoặc là đem lại sự tốt đẹp, hoặc là đem lại tai họa.”
“Vậy hình này ám chỉ điều gì?” Hùng bay đến bệ đá có vẽ hình sinh vật có cánh đang tấn công con rồng rồi hỏi.
“Hình này ám chỉ tương lai của Long Tộc sẽ sớm lụi tàn.”
“Vì sinh vật đó sao?” Hùng chỉ tay vào sinh vật có cánh.
“Phải!” Tiểu Bảo đáp cộc lốc. Sau đó nói thêm : ” Có người đang tới mau núp.
“Adu!” Hùng nghe vậy, liền bay đi tìm nơi kín đáo.
Một lúc sau, có một người từ hướng mà Hùng vừa đi từ từ tiến lại ngôi đền. Người này mặc áo choàng đen dài, mũ chùm đầu cùng khăn che mặt nhưng qua đôi mắt lộ ra, Hùng khẳng định đây là một cô gái.
“Thơm! Có khi ra hiếp chơi chơi.” Hùng bỡn cợt nói thầm.
Cô gái không hề nhận ra sự có mặt của Hùng, nhẹ nhàng tiến lại rồi ngước nhìn bệ đá cổ có hình quả cầu cùng mỹ nữ bên trong.
Sau đó lấy trong người ra một vật hình cầu nhỏ như quả trứng gà. Trong thoáng chốc hình cầu đó phát sáng rồi bắn lên không trung tụ thành hình một người đàn ông cao lớn hư ảo.
“Ông nội! Cháu tìm thấy rồi!” Cô gái cúi mình nói với hình ảnh hư ảo.
Hình ảnh hư ảo kia gật đầu, sau đó bay sát đến bệ đá vuốt râu trầm ngâm nói với giọng cũng hư ảo chẳng kém : ” xem ra đúng là chỗ này! Mau tìm thứ kia đi.”
“Dạ!” cô gái gật đầu, thu hình ảnh hư ảo đó vào khối cầu rồi cất đi. Sau đó bước lên bậc thang tiến vào ngôi đền.
Bấy giờ Hùng vẫn đang núp ở đó quan sát, thấy món bảo bối kì lạ kia liền hỏi : ” Cô ta là ai? Người ở đâu?bao nhiêu tuổi?”
“Ngư Lục Lạc! 20 tuổi đến từ Tây Hải Long Cung.” Tiểu Bảo đáp.
Hùng nhíu mày, hắn đang tự hỏi tại sao cô gái này lại đến tận Đông Hải xa xôi để làm gì? Chắc hẳn có bí mật.
Không nghĩ nhiều, Hùng bí mật tiến vào ngôi đền theo sau cô gái lạ mặt. Khi bước vào ngôi đền, Hùng như lạc vào thế giới khác. Hắn kinh ngạc bước quay trở lại ra ngoài, vẫn là hình ảnh cũ mà hắn nhìn thấy từ lúc tiến vào đến giờ. Tát mấy cái vào mặt để tỉnh táo hơn, Hùng lần nữa bước qua cánh cửa ngôi đền rồi lại bất ngờ lần nữa.
Hắn đang đứng trong một cung điện nguy nga tráng lệ, xung quanh bao phủ bởi sắc vàng rực rỡ của châu báu và đá quý.
“Giàu to rồi!” Hùng ngước nhìn đống của cải cao như quả đồi rồi thốt lên.