Loạn Thế Thần Ma – Chương 51 Đấu Giá – Botruyen
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 3 năm trước

Loạn Thế Thần Ma - Chương 51 Đấu Giá

“Thông Thiên Tháp? Người muốn con đến đó?” Tề Thiên đang ngồi xếp bằng vận công hỏi.
“Phải! Thông Thiên Tháp là nơi các thiên tài dưới 20 tuổi từ khắp nơi quy tụ. Đây là nơi thời điểm hiếm có để con cọ sát thực lực bản thân.” Lão khỉ già vuốt râu gật đầu.
“Nhiệm vụ cũng xong rồi! Đây là cơ hội tốt!” Tề Thiên mỉm cười thầm nghĩ.
…………………………………………………………….
“Diệp Nhi! Muội chốn đâu rồi?” Trường Sinh nhìn dáo dác xung quanh gọi to, sau khi luyện công thì hắn muốn tìm cô bé để chơi cho khuây khỏa. Ai bè tìm khắp không thấy đâu.
“Muội ở đây!”
Diệp Nhi lon ton chạy lại phía Trường Sinh với khuôn mặt lấm lem, tay chân trắng trẻo toàn là bùn đất.
Thấy vậy Trường Sinh lo lắng hỏi : ” Muội đi đâu mà thành ra thế này? Nói ta nghe.”
“Muội đi bắt cá với Kiều tỷ tỷ! Ở kia kìa.” Diệp Nhi tròn xoe mắt trả lời, chỉ tay về phía con suối cạn cách đó không xa.
“Hóa ra vậy! Để ta giúp một tay.” Trường Sinh thở phào, cùng Diệp Nhi tiến đến chỗ con suối nơi mà Tiểu Kiều với bộ đồ mỏng manh đang ngụp lặn bắt cá.
“Huynh không phải luyện công sao?” Diệp Nhi lắc tay Trường Sinh hỏi, cô bé bĩu môi nũng nịu.
“Không! Hôm nay ta chơi với Diệp Nhi cả ngày. Chịu không?” Trường Sinh lấy khăn lau đi vết lấm lem trên gò má bầu bĩnh trắng hồng của Diệp nhi ân cần nói.
“Hay quá! Hihi”
“Oái!” Trường Sinh bất ngờ khi Diệp Nhi nhảy lên ôm chầm lấy đầu hắn khiến hắn té ào xuống suối.
Cả hai cười khoái trí, Tiểu Kiều vừa bắt được con cá bự. Quay sang nhìn hai người đang cười đùa thì cũng nở nụ cười dịu dàng.
Trường Sinh kiệu Diệp Nhi lên vai, lội nước tiến đến chỗ Tiểu Kiều phụ nàng bắt cá. Tiếng cười vui đùa rôm rả vang khắp con suối cạn.
Trên bờ, Trúc Phu nhân ngồi uống trà cách đó không xa nở nụ cười hiền hậu. Một thị vệ tiến đến cúi đầu bẩm báo : ” Thông Thiên Tháp sắp khai mở thưa phu nhân! Người định chọn ai đi lần này?”
“Nó!” Trúc phu nhân liếc nhìn Trường Sinh rồi đáp.
……………………………………………………………..
“Cháu không đi đâu! Ở đây với Thiên An thích hơn.”
“Nhóc con! Dám cãi cả bố vợ à?” Thành chủ Chương Đại Hoàng quát.
“Ấy! Ngài tự nhận nhé. Haha” Hùng hí hửng bắt bẻ khiến thành chủ Đại Hoàng muốn rút lại lời nói sơ ý xuất ra nhưng thẹn không được.
“Phải! Thông Thiên Tháp 10 năm khai mở một lần. Tất cả Thiên Tài đều thi nhau tới đó tranh đoạt sức mạnh. Thật lạ nếu ngươi không tham gia.”
“Ủa! Còn có vụ thiên tài hội tụ à? Chắc hai thằng kia cũng tham gia.” Hùng tự nói với bản thân, trong lòng hắn bỗng phấn khích.
“Nghe nói còn có nhiều vật quý giá khi vượt Tháp. Chẳng phải ngươi luôn kêu ca mình ít bảo vật sao? Vào đó tha hồ mà chọn.” Chương Đại Hoàng dụ dỗ.
“Đù thơm!” quả thật ngoài hai món bảo vật Huyền Thiết kiếm và lò luyện đan ra thì Hùng không có cái con mẹ gì là báu vật nữa. Xem ra vụ này hắn phải đi một chuyến rồi.
Thành chủ Đại Hoàng nói thêm : ” nhưng với sức mạnh hiện tại của ngươi thì…ta không biết liệu có qua nổi vòng gửi xe không nữa?”
“Ách! Ngài không tin cháu còn gạ cháu đi làm gì?” Hùng nghi hoặc hỏi.
“Vì lần này lứa tuổi tham gia là 20 tuổi trở xuống. Ngươi chỉ mới 14, còn quá non kém với phần còn lại. Theo ta đến một nơi, nơi này giúp ngươi rèn luyện trong thời gian chờ Thông Thiên Tháp khai mở!”
“Cháu có thời gian bao lâu?”
“3 tháng! Không hơn không kém.”
…………………………………………………………….
Tại một hòn đảo bay lơ lửng trên không trung, hai người đàn ông đang ngồi chơi cờ trên một bàn đá khổng lồ.
“Đã bao lâu rồi chúng ta không ngồi đánh cờ với nhau ha?” Một người bắt chuyện trước.
“Chắc cũng ngàn năm nay rồi! Thời gian trôi nhanh thật.” Người đối diện trả lời.
“Thượng! Ngươi nghĩ sao nếu một ngày chúng ta chết đi?”
“Sống chết là lẽ dĩ nhiên. Chỉ là khi chết đi rồi liệu còn ai có đủ trọng trách gánh vác nổi thứ chúng ta đang bảo vệ” Thiên Thượng hạ một con cờ xuống bàn cờ thở dài.
“Haha… Ta cũng nghĩ giống ngươi vậy đó! Chỉ có điều ta biết được vài kẻ đủ khả năng làm được việc này.”
“Vô Thần! Đừng úp mở nữa.”
“Ngươi xem đi!” Tuyệt Vô Thần phất tay một cái, một nàm hình lớn hiện ra. Trên đó chiếu hình của ba tên nhóc, phía dưới ghi tên tuổi. Cấp bậc và hình thức tu luyện.
“Chúng sao? Ta biết tên này.” Thiên Thượng chỉ tay vào người tên Ngô Thiên Hùng nói.
Sau đó nhìn sang Tề Thiên và hỏi Tuyệt Vô Thần : ” Ngươi nhìn tên này có thấy giống một người không? Ta thì thấy giống lắm.”
Vô Thần gật đầu : ” Phải! Rất giống kẻ đã từng quẩy banh cái Thiên Cung của ngươi.”
“Hừ! Hồi đó ta mới là đứa nhóc chưa hiểu chuyện. Thiên Cung hồi đó chưa thuộc về ta.” Thiên Thượng căng mặt nói.
“Ủa còn thằng này? Ta thấy hắn không có gì đặc biệt.” Thiên Thượng chỉ ta vào Trường Sinh nói.
“Đúng! Hắn là kẻ bình thường nhất trong ba người họ. Nhưng hắn lại mang một thứ sức mạnh mà hai kẻ kia không có.” Vô Thần gạt tay sang một bên, một đống thông tin hiện ra khiến Thiên Thượng trầm trồ : ” cũng kinh khủng đó. Nhưng phải một thời gian nữa hắn mới bộc lộ được để đuổi kịp hai kẻ còn lại.”
“Phải! Ta đang kiếm người phù hợp xuống dạy bảo hắn đây.”
“Chư Thần không được can thiệp vào việc của người phàm. Đó là luật lệ không thể phá vỡ.”
“Ta biết chứ! Ta chỉ kiếm người dạy dỗ hắn thôi mà. Còn phát triển hay không lại phải phụ thuộc vào thiên phú của hắn.” Vô Thần thản nhiên nói.
Thiên Thượng vỗ tay lên trán : ” Hết cách với ngươi! Còn về phía cô gái kia sao rồi.”
“Ý ngươi là Ngọc Lan? Cô ta tạm thời được ta nhốt trong Kim Hồ Định Thế rồi” Vô Thần trả lời.
“Ngươi muốn giữa mạng sống cho cô ta sao? Sau khi sử dụng cấm lệnh?” Thiên Thượng biết việc Vô Thần ra tay cứu giúp Hùng trong đấu trường Vũ Văn phủ.
“Ta không nỡ để nàng ta chết! Nàng ta đã trải qua ngàn năm đau khổ rồi. Ta giữ lại mạng cho nàng ta để chờ đến ngày đó.”
“Phải rồi….ngày đó!” Thiên Thượng chốt hạ nước cờ cuối cùng rồi đứng dậy : ” Ngươi thua rồi! Mau giữ lời hứa của mình.”
“Hazzzz! Ngươi hơn 2000 tuổi rồi đó! Vẫn cái trò đó nữa à?” Vô Thần cười khổ nói.
…………………………………………………………….
“Ôn con! Được voi đòi tiên à? Biết Giả Kim Thuật Sư mời khó thế nào không?”
“Ngài chỉ cần mời được họ đến! Còn mọi việc giao cho cháu.” Hùng quả quyết, ánh mắt đầy kiên định nói.
Thành chủ Đại Hoàng cũng đành gật đầu đồng ý : ” Được! Ta sẽ mời một vị Tông Sư về cho ngươi!”
“Thánh Sư còn tạm chứ Tông Sư thì cháu tự làm cũng được!” Hùng chề môi.
“Hắc! Ngươi nghĩ Thánh Sư là người thế nào mà muốn mời là mời?” Thành Chủ Đại Hoàng quát.
“Vậy để cháu tự tìm! Họ hay tụ tập ở đâu ạ?”
“Họ đâu có tụ tập lại như bọn trẻ trâu ngồi soi gái như các ngươi. Họ sống rải rác khắp nơi trên đại lục nhưng rất khó gặp họ. Ngươi định đi đâu mà tìm?” Thành chủ Đại Hoàng nhíu mày nói.
“Thiên cơ bất khả lộ!” Hùng nói rồi chào thành chủ Đại Hoàng rồi rời khỏi gian phòng. Định nói với Thiên An biết cho nàng đỡ lo lắng nhưng lại sợ nàng sẽ đòi đi theo nên Hùng lại một thân một mình rời khỏi Hà Thành trong đêm vắng. Cũng may là có Hồng Tước lúc nào cũng ở bên cạnh hắn. Bầu bạn với hắn lúc buồn chán.
Theo bản đồ trong đầu, Hùng đã đến một thị trấn sầm uất sau ba ngày đi đường. Hùng đến đây bởi vì theo như Tiểu Bảo cho biết. Nơi này có một trường đấu giá nổi tiếng tổ chức vào cuối tuần. Sẽ có rất nhiều bảo vật được đem ra đấu giá và việc xuất hiện giả kim thuật sư là chuyện bình thường.
Hải Thành là một nơi sầm uất, dân cư chủ yếu là nông dân làm ăn nhỏ lẻ. Nhưng khu trung tâm lại là nơi các thương gia, những kẻ lắm tiền nhiều của tập trung.
Hùng chọn một nhà nghỉ cách xa trung tâm vì hắn thích yên tĩnh, không khí trong lành với những ruộng lúa xanh mướt
Đang ngủ trong phòng, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa rồi một giọng nam cất lên : ” Đồ ăn của quan khách đã lên đây!”
Hùng mở cửa lấy đồ rồi nhanh chóng đóng cửa lại, vừa ăn vừa ngồi gãi gãi cái bụng béo ú của Hồng Tước trong hình dạng chim sẻ.
Hai ngày sau, cũng là cuối tuần. Hùng đến Tử Kim Lầu, là nơi trường đấu giá được tổ chức với quy mô lớn.
Muốn vào trong phải xếp hàng, nhưng đó là những người vào xem. Còn Hùng vào với tư cách người bán hàng.
Sau khi giải quyết một số giấy tờ, Hùng đi một lối đặc biệt vào trong một căn phòng nhỏ nhưng ngăn lắp. Có một chiếc bàn lớn cùng với hai chiếc ghế đối diện nhau.
“Mời ngồi!” Một giọng nữ trong trẻo mê đắm lòng người cất lên khiến Hùng bủn rủn. Một cô gái xinh đẹp thướt tha với bộ y phục vàng bó sát đầy khiêu gợi.
“Cậu bé! Ngươi muốn đấu giá thứ gì nào?” Giọng cô gái cất lên hỏi, nàng ngồi xuống ghế đối diện vắt chéo đôi chân thon dài lên nhau. Bộ váy xẻ cao khiến đôi chân ấy càng thêm mỹ miều.
“Thập Tam Nương! 30 tuổi – Đấu Sư cấp 1 – linh lực hệ hỏa. Lâu chủ Tử Kim lâu cũng là chủ phòng đấu giá Tử Kim.”
Hùng chỉnh lại cảm xúc, chỉnh lại quần cho thằng em đỡ lộ rồi ngồi xuống thương lượng.
“Ta có một món bảo vật! Nhưng không biết giá trị của nó.” Hùng lấy trong nhẫn ra một vòng tay trắng tinh xảo đến từng chi tiết để ra giữa bàn.
Tam Nương đeo găng tay bông vào rồi cầm chiếc vòng lên xem xét : ” Tiên Bảo trung cấp! Loại này rất hiếm xuất hiện trên trường đấu giá nha!”
Hùng cũng gật gù, hắn biết trừ những tên nợ lần chồng chất với lô đề cờ bạc phá sản ra thì không có tên đần nào mang Tiên bảo trung cấp đi cắm cả.
Hùng hỏi : ” Vậy giá trị của nó thế nào?” Riêng việc mệnh giá tiền của bảo vật thì Tiểu Bảo không hề cung cấp cho Hùng nên hắn đành hỏi người khác.
“Còn tùy thuộc vào người trả giá cao nhất! Ngươi mau theo ta.” Tam Nương nói rồi dẫn Hùng đi một lối tắt đến khu đấu giá. Là một quảng trường rộng lớn ở ngay giữa trung tâm của Tử Kim lâu. Xung quanh là những hàng ghế được chia thành từng tầng khác nhau không đồng đều. Hùng ngồi một mình một khu đặc biệt do Tam Nương sắp xếp.
Cố gắng lắm Hùng mới rời mắt khỏi bờ mông căng tròn của Thập Tam Nương, nhìn bộ mông mà chỉ muốn cắn một miếng.
Một lát sau, mọi người tiến vào các hàng ghế theo số vé mua được từ trước. Có khoảng 100 người tham gia, đa phần toàn là người lắm tiền nhiều của. Cũng có người là Giả kim thuật gia nhưng không nhiều.
Tất cả đều hướng mắt về phía trung tâm khi bóng dáng thướt tha của lâu chủ Thập Tam Nương. Nàng đứng trên một bục cao nổi bật tay cầm míc cất giọng trong trẻo :
” Chào mừng tất cả mọi người đến với buổi đấu giá thường niên của Tử Kim lầu. Hôm nay Tử Kim Lầu chúng tôi có một bảo vật muốn cho quý vị mở mang tầm mắt.”
Tiếng bàn tán bắt đầu vang lên : ” Tuần Trước mới đem đến một Tiên Đan ngũ phẩm! Lần này lại là bảo vật lợi hại gì đây?”
“Nè! Ngươi trông rách rưới như này vào đây làm gì? Có mua nổi bảo vật không?” Một người nhìn về phía một thanh niên rách nát khinh bỉ hỏi.
“Không có tiền! Vào đây ngắm gái là chính.” Gã thanh niên rách nát nói, mắt không rời khỏi nhất cử nhất động của lâu chủ Thập Tam Nương.
Hùng ngồi đưa mắt quan sát những người xung quanh rồi đánh giá : ” Kẻ mạnh nhất ở đây cũng chỉ là Đấu Linh cấp 1. Không đáng lo!”
COONG!
tiếng gõ phát ra từ một quả chuông bị gõ rung lên bởi Thập Tam Nương. Từ dưới mặt sàn, một cột gỗ mọc lên từ từ đến khi cao ngang ngực Thập Tam Nương thì dừng lại. Sau đó từ từ mở ra để lộ vật được đấu giá khiến mọi người đều ồ lên kinh ngạc : ” Tiên Bảo Trung Cấp! Thằng ngu nào mang thứ giá trị này đi cắm. Hốt nó ngay.”
Thập Tam Nương cầm chiếc vòng đưa lên cao làm nó lấp lánh dưới ánh đèn, nàng nói : ” Phải! Tiên Bảo phòng ngự trung cấp. Các vị ở đây đều biết nó giá trị cỡ nào vậy nên ta sẽ đưa ra giá khởi điểm luôn! 20 triệu.”
“Ta trả 30 triệu!” Một thanh niên ăn mặc bảnh bao dơ số ghế mình lên rồi hô to.
Phía xa xa, một gã trung niên béo ú cũng lên tiếng : ” Ta trả 40 triệu! Đùa với bố hả con trai.”
“Bọn ngu học! Không nhìn ra giá trị thực sự của thứ mà chúng đang tranh đoạt.” Gã thanh niên ăn mặc rách rưới cười nhạt nói.
Một người ngồi số ghế 49 vỗ bàn lên tiếng : ” Ta trả 53 triệu! Làm gì có ai đủ khả năng trả cao hơn. Haha.”
Chợt gã thanh niên rách rới đứng dậy quát to : ” Ta trả 100 triệu! Còn thằng nào to mồm!”
Hàng loạt các con mắt đều nhìn về phía tên rách rưới vừa nói nhìn khinh bỉ : ” Bà mẹ đã xem ké còn to mồm!”
Riêng Hùng thì khác, bởi hắn đã có thông tin của kẻ này trong đầu, mặt liền hớn hở : ” Người cần tìm đây rồi!”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.