“Liệt dương ư? Cuộc đời này đủ bất hạnh với ta rồi, hãy tha cho thằng em của ta chứ.” Hùng tái mặt khi Tiểu Bảo nói.
Cất linh đan vào người, Hùng quay lưng đi vào trong nhà. Một bóng đen đứng chân cành cây đang theo dõi hắn, thấy Hùng quay lưng về phía mình bóng đen đó lao đến phía Hùng với tốc độ bàn thờ. Hùng biết có người theo dõi mình nhờ Tiểu Bảo nhắc nhở, hắn nhảy lên né cú đá trời giáng của kẻ áo đen kia rồi vung tay giật lấy tấm vải đen che mặt nhưng vì trời quá tối cộng với thân thủ nhanh nhẹn, kẻ kia vội quay mặt bỏ chạy vào màn đêm. Hùng cũng toát hết mồ hôi hột khi bị ám toán, nhưng vẫn chỉ tay về phía bóng đen đang chạy khiêu khích:
“Có giỏi quay lại chúng ta đấu một trận”.
Nhưng bóng đen đá mất tích trong đêm tối, nếu xét về thể lực thì Hùng tuy 8 tuổi nhưng nhờ thể chất của rồng mà nên không thua kém bất kì một tràng trai khỏe mạnh nào, thậm trí có phần vượt trội hơn. Đây là lý do mà Tiểu Bảo bắt Hùng rèn luyện cơ thể, vì long thể không giống cơ thể người bình thường. Phải hoạt động với cường độ cao thì cơ thể mới phát triển một cách hoàn thiện, nếu lười biếng thì cơ thể có thể chậm phát triển hoặc béo phì, còi cọc. Chính vì vậy đàn ông của long tộc vô cùng cường tráng, phụ nữ thì vô cùng gợi cảm sexy.
Hùng biết đó là một cô gái nhờ Tiểu Bảo.
“Sao cô ta lại muốn ám toán ta?”
“Ta không rõ về cô gái đó nhưng ta nghĩ ngươi lên cẩn thận, cô ta không có ý kết giao bằng hữu đâu”.
Hùng nghĩ thầm: ” trông dáng người thế kia chắc cũng là mĩ nhân rồi. Đợi ta lớn thêm chút nếu có cơ hội gặp lại nhất định nàng sẽ không thoát gỏi tay ta đâu”.
Cô áo đen đó chạy vào sâu trong rừng rồi thở phào vì Hùng không nhìn thấy mặt mình. Một người phụ nữ xinh đẹp ngoài sức tưởng tượng của thằng tác giả ml bay đến trước mặt cô gái rồi nói với giọng mà có lẽ mật ong cũng phải xin nhường vì độ ngọt của nàng.
“Hạ Vân sao con lại tha cho hắn? Nên nhớ chỉ cần hắn chết thì con sẽ không phải thực hiện lời hứa hôn ngớ ngẩn kia”
Cô gái kia nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp kia nói với giọng nhí nhảnh:
“Con muốn chơi đùa với hắn một chút sau đó giết hắn cũng chưa muộn”.
Đứng ngoài tầm 10 phút trầm tư suy nghĩ rồi Hùng đi vào nhà phi lên giường ngáy một chập đến sáng.
Hùng đang bay trên bầu trời, thân hình hắn cao lớn, người mặc một bộ áo giáp có vẻ sịn sò đen tuyền, tay cầm một đại kiếm to như gúc gỗ. Phía dưới Hùng là hàng nghìn người mặc đồ đen khí thế hừng hực như sắp chuẩn bị cho một trận chiến sống còn, bên kia là hàng nghìn người mặc y phục trắng hình cánh thiên thần cũng đằng đằng sát khí nhìn về phía hắn chỉ chực chờ lao đến. Trên trời phía đối diện hắn không xa là một thanh niên khuân mặt tuấn tú, cơ thể cường tráng trên lưng một đôi cánh lớn màu trắng vàng kim đang vỗ tạo ra một luồng gió cực mạnh.
“Thiên Hùng! Tên tạp chủng nhà ngươi, chính ngươi đã gây ra xung đột này giờ lại kéo quân đến đây làm loạn sao”.
“Đừng nói nhiều, hãy thả Minh Thư ra nếu cô ấy có một vết xước thì ngươi và cả cái Thiên Cung này không xong với ta đâu”.
Hùng vẻ mặt lạnh lùng boy nói.
“Đừng nói nhiều! Đến đi”
Kẻ có đôi cánh hoàng kim và Hùng lao về phía nhau, binh khí va chạm tiếng kim loại như xé gió linh lực khủng khiếp bùm phát làm rung chuyển cả vùng vùng trời, phía dưới 2 bên lao vào nhau ác chiến. Linh lực và khói bụi phủ kín cả chiến trường khốc liệt. Chợt có một giọng nữ rất quen thuộc nói vọng tới:
“Thiên Hùng ta đến giúp chàng đây”. Hùng đang chiến đấu điên cuồng, nghe thấy tiếng nói liền quay lại quát lớn khi thấy một quả cầu lửa đỏ rực khổng lồ lao về phía cô gái đang bay đến:
“Nương tử mau rời khỏi đây” đánh bay kẻ có đôi cánh vàng kim ra xa rồi lao về phía quả cầu lửa để cản phá nhưng đã quá muộn. Quả cầu lửa khổng lồ nuốt trọn cô gái đó, Hùng đau đớn gào lên:
KHÔNGGG!
Hùng giật mình tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa.
“Phù! Hóa ra là mơ, mà Minh Thư là ai? Tại sao cô ta lại suất hiện trong giấc mơ của mình.”
Hùng mơ hồ về giấc mơ của mình, hắn chỉ nhớ hắn có vẻ rất bá và cái tên Minh Thư cứ lảng vảng trong đầu hắncòn cả cô gái mà hắn gọi là nương tử nữa. Đúng là giấc mơ khó hiểu.
Ngọc Lan đang ngồi bên cạnh lau mồ hôi. Thấy Hùng tỉnh dậy nàng hỏi với vẻ mặt lo lắng.
“Đệ mơ thấy ác mộng à? Lúc ngủ mà tay chân cứ dơ lên đấm đá loạn xạ làm ta tưởng ma nhập”.
Nàng nắm tay của Hùng vừa xoa vừa nắn rồi lại sờ lên trán hắn với vẻ mặt lo lắng. Thấy điệu bộ lo lắng với cử chỉ ân cần, Hùng bất giác nhớ đến mẹ mình. Đây là cảm giác được mẹ chăm sóc ư? Hùng ôm chầm lấy Ngọc Lan dụi dụi mặt vào bầu ngực trắng nõn căng mọng của nàng, nước mắt từ đôi mắt trẻ thơ của hắn tuôn ra không ngừng. Hơi bất ngờ vì được Hùng ôm, ngoài sức khỏe hơn người với tính cách hơi trưởng thành ra thì còn lại ở Hùng chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi không hơn không kém, vẫn cần sự chăm sóc của người mẹ. Ngọc Lan đưa tay xoa đầu Hùng rồi nâng khuôn mặt hắn lên, ngón tay thon thả mềm mại của nàng đưa lên lau đi giọt nước mắt của hắn.
“Sao đệ lại khóc? có chuyện gì nói với ta, có phải Đại vũ lại bắt nạt đệ không?” lại nói về Đại Vũ, hắn không có thiện cảm với Hùng vì thường hay phá đám hắn mỗi khi hắn có dịp gần Ngọc Lan, nên đã dắt Tiểu Vũ sang để đánh lạc hướng Hùng.
“Không phải! Tại đệ nhớ mẹ, Nhưng đệ không biết mẹ mình là ai.” Hùng vừa nói vừa khóc.Ngọc Lan ôm Hùng gọn vào lòng như an ủi, nước mắt nàng long lanh nơi khóe mắt.
“Một đứa bé tội nghiệp, hãy để tỷ tỷ chăm sóc cho đệ thay cho người mẹ mà đệ không biết là ai.”
“Đệ không đồng ý”.Hùng đang khóc liền nín hẳn khi nghe ngọc lan nói.
Thấy Hùng phản đối, trong lòng nàng chút buồn nhẹ nhàng xoa đầu Hùng. Thấy vẻ mặt của Ngọc Lan cười buồn bã, Hùng kéo cổ Ngọc lan xuống như muốn thủ thỉ với nàng điều gì. Ngọc Lan cúi đầu xuống ghé tai lắng ghe rồi trợn mắt ngạc nhiên với điều mà Hùng vừa nói:
“Đệ không muốn tỷ làm mẹ đệ, đệ muốn tỷ làm nương tử của đệ”. Hùng vừa nói vừa ngước lên dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn Ngọc Lan.
Ngọc Lan dùng ngón tay chí lên trán của Hùng mấy cái rồi mắng yêu:
“Tiểu tử! Câu này đệ nói 2 lần rồi, đệ mới 8 tuổi còn chưa dậy thì nữa. Đợi đệ lớn hơn chút nữa rồi tính.” rồi nàng lại đưa tay xoa đầu Hùng. Giọng nói ngọt nàng cùng cử chỉ ân cần ấm áp của nàng làm Hùng thích thú cứ ôm lấy nàng mãi không buông
“Thật không? Vậy là tỷ tỷ đồng ý rồi nhé.” Hùng vui sướng dụi mặt vào ngực nàng, tuy thường bị Hùng lợi dụng ôm để được chạm vào ngực nàng nhưng không hiểu sao mỗi lần như vậy nàng không những không ngăn cản mà lại còn thích thú để Hùng muốn làm gì thì làm. Nàng chỉ nghĩ rằng Hùng là một thằng nhóc làm sao có thể nghĩ ra những truyện bậy bạ được.
“Ừ, khi nào đệ lớn rồi ta sẽ xem xét. Nhưng bây giờ đệ phải làm một đứa trẻ ngoan đã.”
Hùng cười tít cả mắt, nước mắt đã hết từ lúc nào. “Đệ lúc nào chả ngoan”.
Đang ôm ấp nhau thì chợt Hùng phát hiện có người đến, vừa nhảy ra khỏi lòng Ngọc Lan thì cánh cửa mở ra.
“Ngọc Lan , Tiểu Hùng, để ta dẫn 2 người đi gặp già làng.” người đến là Đại Vũ.
“Gặp bọn ta?” Ngọc lan hỏi rồi ngơ ngác nhìn Hùng.
“Phải. Tất cả những người mới đến đều phải ra mắt già làng, nhưng đã rất lâu không có người mới đến, khi biết có 2 người đến già làng đã bảo ta đích thân mời 2 người đến gặp trực tiếp ngài.”
“Cũng hay, kể từ lúc đến thế giới này đã hơn một tuần mà ngoài huynh muội Đại Vũ ra thì Hùng không quen một ai trong làng. Nhân cơ hội này làm quen với mọi người, có khi lại còn kiếm thêm được mấy em khoai tây ngon nghẻ.” Hùng nghĩ thầm. Tiểu Bảo không ngờ rằng kẻ mà hắn trọn lại biến thái đến vậy chỉ biết thở dài rồi lo cho tương lai của những cô nương sắp bị Hùng dụ dỗ.
Ngôi làng đẹp hơn Hùng tưởng tượng, Hùng và Ngọc Lan theo Đại Vũ đi đến chỗ già làng. Mắt thì liên tục đảo như rang lạc để soi gái xinh. Chợt có một người đứng trước mặt của 3 người chừng mắt nhìn về phía Ngọc Lan.
“Nữ tử xinh đẹp này là người mới à? Có muốn về làm vợ anh không?” gã đứng sừng sững trước mặt 3 người khoanh tay trước ngực hống hách. Sau lưng hắn có 2 tên cũng to không kém hình như là đàn em. Cả 3 đều có gương mặt xúc phạm người nhìn.
CÒN TIẾP………..