Sau một hồi mệt mỏi, Tiểu Thanh và Hồng Tước mới chịu buông tha cho Hùng. Hai nàng không ưu gì đối phương nhưng chịu vì Hùng mà nể mặt người còn lại.
Hùng thầm nghĩ : “Hồng Tước cũng là nữ! chẳng qua chưa tu luyện đến hình người. Nếu thành hình người chắc phải tuyệt thế mỹ nhân…chẳng phải ta số quá hưởng rồi sao? Hahahaha…”.
Đang tưng tửng trên mây thì Hùng bị Hổ Phách kéo xuống đất : ” Giờ chúng ta đến Cát Bà Đảo kiểu gì đây?”
Ách! Xe ngựa bị Hùng phá nát, cả người đánh xe ngựa cũng chạy mất tiêu. Giờ di chuyển khó khăn đây, chả nhẽ lại đi bộ? Nhưng Tiểu Thanh đang bị thương…
Nghĩ đến đây, Hùng ra đàm phán với Hồng Tước để nhờ nàng chở đi cho nhanh. Vùng vằng một hồi thì Hồng Tước cũng đồng ý, Tiểu Thanh thì không có ý kiến gì bởi nàng đang chịu ơn cứu mạng của Hồng Tước cộng với việc Hồng Tước là thiên địch của xà nhân lên nàng lại càng không dám phản đối.
Biết Tiểu Thanh không muốn nhưng đây là cách cuối cùng nên Hùng thuyết phục nàng chui vào áo hắn nghỉ ngơi.
Hổ Phách thấy vậy chơi khăm Hùng một vố, liền nghĩ cách nán lại cùng Tuấn Tú vì lý do khẩn cấp : ” Cậu và Tiểu Thanh cứ về trước! Ta và Tuấn Tú còn việc quan trọng hơn phải thực hiện ngay!”
Nói xong hắn và Tuấn Tú vội rời đi, để lại Hùng cùng Hồng Tước và Tiểu Thanh.
Tưởng bị một phen cãi nhau làm cho nhức đầu ai ngờ cả Hồng Tước và Tiểu Thanh đều ngoan ngoãn nghe lời mà không hề phản đối.
Vậy là Hồng Tước cõng Hùng trên lưng, vỗ cánh bay lên trời thẳng tiến về phía Cát Bà đảo, Tiểu Thanh thiu thiu ngủ trong ngực áo Hùng, cảm giác an toàn mà Hùng mang lại khiến nàng hạnh phúc không thôi. Lại nghĩ đến vụ Hồng Tước có ác cảm với mình khi nàng gần gũi Hùng thì Tiểu Thanh hiểu ra xung quanh Hùng không chỉ có nàng mà còn có nhiều nữ nhân khác, một cảm giác khó chịu kì lạ hiện ra trong lòng nàng mà chả hiểu vì sao.
Hùng muốn hai nàng mau chóng giải quyết mâu thuẫn, hắn nhẹ giọng nói với hai nàng : “Ta còn việc quan trọng phải làm! Có rất nhiều người ta muốn bảo vệ, trong đó có hai nàng nên ta mong hai nàng hiểu lòng ta!”
Không ai trong hai nàng có phản ứng gì, nhưng cả hai đều biết điều và Hùng cũng biết điều đó lên nhanh chóng đổi chủ đề, kể chuyện vui cho hai nàng nghe.
Lệ Tuôn đang ôm ngực trị thương, suy nghĩ lại về lời đề nghị của Hùng trước lúc rời đi.
10 phút trước khi rời đi, Hùng tiến lại phía Lệ Tuôn trấn an : ” Ta nói này! Cái chết của Lệ Rơi là do ta! Nhưng lúc đó là do ta không phải là ta, ta đang mất kiểm soát
Lệ Tuôn nhướng mày khinh bỉ : ” Nói tới nói lui rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?”
“Ta biết ngươi muốn giết ta báo thù! Ta đồng ý nhưng với điều kiện!” Hùng đề nghị.
“Ta không chấp nhận!” Lệ Tuôn căm phẫn nói, trong mắt hắn lúc này chỉ muốn đem Hùng ra giết bỏ để thỏa cơn tức giận.
Hùng vẫn bình tĩnh thuyết phục :” Ta sẽ nộp mạng cho ngươi sau khi ta xong việc! Nhưng với thực lực của ngươi hiện giờ không phải đối thủ của ta đâu!”
Hùng xoa cằm nói tiếp, vừa nói vừa đưa cho Lệ Tuôn một mẩu giấy nhỏ : ” Hãy đến nơi trong địa chỉ này! Đây là ta đề nghị ngươi đấy! Đến đó rồi đợi ta trở về sẽ tự động nạp mạng cho ngươi!”
Lệ Tuôn vẫn khó hiểu, trong lòng ngập tràn câu hỏi lẫn phẫn nộ thì Hùng đã bỏ đi mất. Nhìn địa chỉ trong mẩu giấy đã ghi, Lệ Tuôn nhìn lại sức mạnh nhỏ nhoi của mình. Hắn đứng dậy, mặc kệ thương tích chưa khỏi, cất bước đi cô độc tiến về phía trước.
Sau một khoảng thời gian thì Hùng đã tới Cát Bà Đảo, nơi đây vẫn vậy chỉ có điều cảnh sắc tươi đẹp hơn nhiều. Nhìn tòa thành nguy nga mà chính mình góp công sức không nhỏ để xây dựng mà trong lòng Hùng không khỏi tự hào khi thiết kế nó.
Hùng đoán Hồng Tước sẽ không được chào đón ở đây nếu giữ nguyên hình dạng này, bèn đề nghị : ” Hồng Tỷ Tỷ! Nàng có thể biến nhỏ lại được không?”
Hồng Tước lắc đầu buồn bã, cứ rúc rúc vào người Hùng như muốn nói phải dẫn nó đi cùng, làm tên này suy nghĩ một hồi mà chưa nghĩ ra cách nào thì Tiểu Thanh lưỡng lự đề nghị : ” Ta sẽ dẫn hai người đi lối khác!”
Hùng mừng rỡ : ” Có lối khác sao? Vậy phiền nàng dẫn đường!”.
Bước theo bóng lưng của Tiểu Thanh đi sâu vào trong rừng, vòng eo thon gọn với bờ mông căng tròn của nàng khiến Hùng không khỏi xuýt xoa miệng chảy dãi. Nhưng lại quay sang nhìn Hồng Tước đang uyển chuyển đi bên cạnh, mắt phượng săm soi nhìn Hùng đầy ẩn ý kiến tên này bất chợt hiện lên một nỗi sợ không rõ nguyên nhân.
Khi đến một khoảng đất trống trong rừng, Tiểu Thanh tiến đến một hòn đá nhỏ rồi dẫm chân lên nó ba cái. Từ phía vách núi gần đó mở ra một cửa hang nhỏ khiến Hùng không khỏi gật gù : ” Mật thất ư? Cái này xem phim hoài à!”
Cửa hang nhỏ chỉ đủ một người tiến vào, Tiểu Thanh đi trước sau đó đến Hồng Tước nhưng nàng quá lớn so với cửa hang nên vẫn chưa tiến vào. Hùng đang định bảo nàng ở lại canh trừng vì theo Hùng biết thì Hồng Tước đang là Đấu Linh thượng cấp, và điều khiến Hùng thắc mắc là sao Hồng Tước lại mạnh lên nhanh như vậy? Lại nghĩ đến lời của thành chủ Chương Đại Hoàng rằng Nữ Vương xà tộc Bạch Tố Trinh khi xưa đã đạt cấp Đấu Đế nhưng giờ lại chỉ là Đấu Sư cấp cao.
Những suy nghĩ rối rắm cứ lảng vảng trong đầu Hùng. Tiểu Bảo liền giải đáp :
” Phong ấn linh lực! Linh lực phong ấn hệ băng.”
“Phong ấn? Hệ băng? Vậy có cách phá giải không?” Hùng thắc mắc, nếu là hệ băng thì đơn giản rồi, cách giải ấn là dùng linh lực hệ đối nghịch phá giải. Hắn lại đang có trong người Sát Địa Thiên Hỏa, loại dị hỏa mạnh mẽ nhất thế gian.
Tiểu Bảo dập tắt ngay ý định của Hùng :
” Muốn giải phong ấn cần phải có linh lực mạnh hơn kẻ phong ấn!”
“Ách!! Ai mà biết kẻ phong ấn mạnh cỡ nào? Tên này hại não vờ lờ!” Hùng mắng thầm, với sức mạnh hiện tại của mình, Hùng chỉ là con tép trong thế giới đầy rẫy cao thủ này nên kẻ phong ấn có thể là bất kì ai nhưng chắc chắn hắn sẽ tìm ra, nhưng việc đầu tiên là phải mạnh mẽ lên thật nhanh.
Trở lại với chuyện cửa hang nhỏ, Hùng nghĩ với sức mạnh như vậy thì không ai trên Cát Bà Đảo có thể gây nguy hiểm cho nàng nên định kêu nàng ở lại thì hắn sững người khi thấy Hồng Tước lắc mình một cái rồi biến thành một chú chim nhỏ béo ú vẫn màu lông hồng phấn đáng yêu.
Tiểu Thanh thấy dáng vẻ đáng yêu của Hồng Tước thì sáng mắt, tiến lại định nựng nịu nhưng bất giác nhớ đến tính cách hung hăng của cô ta thì thu tay lại lưỡng lự.
Bỗng Hồng Tước bay lên vai của Tiểu Thanh rồi hót líu lo khiến Nàng không khỏi ngạc nhiên. Sau đó cả ba men theo lối đi chật hẹp ẩm ướt tiến sâu vào trong. Hùng thì không khỏi hài lòng với cách cư xử của Hồng Tước khi nàng hiểu chuyện và không gây cho Hùng áp lực với Tiểu Thanh.
Khi đến một khoảng hang rộng hơn thì có ánh lửa, Hùng vội chen lên đi trước che trở cho Tiểu Thanh và Hồng tước, không quên nhắc nhở : ” Cẩn thận có nguy hiểm!”
Tiểu Thanh mỉm cười lắc đầu : ” Đây là địa bàn của ta! Chàng lo cái gì?”
“Ừ nhỉ…Ta quên!” Hùng gãi đầu chữa thẹn, hóa ra ánh lửa khi là do một lính canh thắp sáng. Thấy Tiểu Thanh và Hùng thì vội cúi mình chào hỏi, sau đó cùng họ đi tiếp vào sâu trong mật thất. Tuy thường xuyên ra vào mật thất, biết mật thất được trang bị nhiều cạm bẫy chết người nhưng cả Tiểu Thanh và tên lính canh không khỏi thán phục Hùng khi thấy tên này phá từng cái một như kiểu chính hắn đã đặt bẫy vậy. Đó là dựa vào đống kiến thức mà Tiểu Bảo nhồi vào đầu hắn, chẳng mấy chốc cả nhóm đã tới một ngõ cụt. Tiểu Thanh bước tới một vòng tròn được khắc bằng đá ngay dưới chân, sau đó chạm tay vào mặt đá trước mặt thì một cách cửa lớn bằng đá mở ra. Khi cả bọn bước qua thì cánh cổng đóng lại như ban đầu không để lại chút dấu vết.
Qua Tiểu Thanh tâm sự thì Hùng được biết đây là mật đạo bí mật mà rất ít người biết, là do Hổ Phách thiết kế đề phòng trường hợp không hay.
“Tên Hổ Phách này! Cũng có đầu óc đấy chứ…!” Hùng gật gù tán thưởng.
Chuyện cứu Tiểu Bạch không thể chậm trễ, sau khi được Tiểu Thanh dẫn về phòng mình, Hùng ngồi lấy ra một đống toàn là đan dược và linh thảo, một phần do hắn mua một phần do hắn hái được.
Hồng Tước hót lên mấy tiếng rồi xà xuống đậu trên vai Hùng như muốn nói điều gì, thấy vậy Hùng liền nói : ” Hồng Tỷ Tỷ muốn luyện đan sao? Để khi khác nhé bây giờ ta rất bận!”
Đang bào chế thuốc bằng tiên bảo lò luyện đan được bố vợ tương lai tặng, cộng với việc có thể điều khiển Thiên Hỏa lên thời gian khá nhanh, chỉ một tiếng đồng hồ hắn đã luyện xong một viên Sinh mệnh đan. Lại nói về dùng hỏa luyện dược, hỏa linh lực càng mạnh thì cấp độ linh đan càng cao, tất nhiên cộng thêm cả chất lượng linh thảo phải cao.
Trong tay có Sát Địa Thiên Hỏa, dù chỉ dùng linh thảo bình thường cũng cho ra một Sinh Mệnh đan cấp 8. Đủ để hồi phục linh hồn suy nhược của một Đấu Sư đỉnh phong trong tích tắc.
Ngay lúc đó, Tiểu Thanh từ ngoài bước vào thông báo : ” Mẹ ta đang canh trừng Bạch tỷ tỷ! Không dễ dàng mà vào trong!”
“Vậy để ta đi nói chuyện với mẹ nàng!” Hùng kéo tay Tiểu Thanh định cùng nàng đến nói phải trái với Tố Trinh thì bị nàng ngăn lại, nàng nói : ” Không được đâu! Mẹ hiện tại không cho ai lại gần Bạch tỷ. Ngay cả ta cũng không được đến quá gần. Mẹ nói hơi thở của Bạch tỷ ngày càng yếu, vô phương cứu chữa.
Hùng chững lại một lúc rồi nói : “Nàng giúp ta lấy một thứ được không?”
“Thứ gì? Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Bạch tỷ thì cho dù khó khăn mấy ta cũng giúp chàng!” Tiểu Thanh rưng rưng nói, Hùng nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng rồi thì thầm vào tai : ” Đơn giải thôi! Nàng hãy lấy một miếng vảy của Tiểu Bạch về đây là được!”
“Vảy?” Tiểu Thanh tròn xoe mắt hỏi lại, nhìn ánh mắt đầy chân thành của Hùng rồi khẽ gật đầu : ” Ta giúp chàng!”
Hùng hôn lên má Tiểu Thanh một cái làm mặt nàng đỏ bừng rồi chạy biến ra ngoài. Cảm giác được gần gũi Hùng khiến nàng vơi đi phần nào nỗi đau trong lòng.
Nhìn điệu bộ đáng yêu của Tiểu Thanh, Hùng phì cười rồi tiếp tục bào chế đan được. Hồng Tước đậu trên hiên cửa sổ nhìn hai người họ âu yếm nhau thì vỗ cánh bay ra ngoài.
Sau khi lấy được vảy của Tiểu Bạch. Hùng cầm trên tay miếng vảy nhỏ như đầu đũa ngắn nghía một lúc rồi bỏ vào trong một lọ thủy tinh nhỏ có chứa dung dịch trong suốt. Thấy vậy Tiểu Thanh thắc mắc : “Chàng tính bào chế đan dược dựa vào sự chuẩn đoán của nước suốt nguồn sao?”
Hùng xoa đầu Tiểu Thanh khen : “Thông minh lắm! Dựa vào sự chuyển màu của nước lấy từ suối nguồn Sinh mệnh nàng đưa cho ta, sẽ có ba trạng thái màu là vàng, đỏ và đen. Màu vàng thì ta hoàn toàn có khả năng chữa được, màu đỏ thì cần phải có Thánh Thảo mới cứu được còn màu đen thì….” nói đến đây thì Hùng ngưng lại, Tiểu Thanh hiểu ra ngay màu đen thì chỉ có con đường chết, không cách cứu chữa.
Đêm đó, sau khi Tiểu Thanh đã ngủ say. Hùng nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi người hắn rồi đắp chăn lại cẩn thận cho nàng. Mở cửa sổ vận Thiên hóa hắn lao vút ra ngoài. Bay đến đỉnh ngọn núi cao nhất tại Cát Bà Đảo, bên cạnh hắn là Hồng Tước vẫn trong dạng chim nhỏ béo ú, vẫy đôi cánh nhỏ xíu bay theo Hùng.
“Ngươi nói hình dáng thảo dược nó thế nào?” Hùng hỏi Tiểu Bảo, theo lời Tiểu Bảo chỉ dạy thì Hùng phải hái một loại thảo dược quý giá chỉ duy nhất mọc trên Cát Bà Đảo mà không nơi nào có, loại thảo dược này ban đêm phát sáng màu ngọc bích dân gian gọi nó một cái tên Thần Chi Thảo.
Sau khi đến ngọn núi hùng vĩ, Hùng kiệt sức khi Thiên hóa quá lâu. Vội ngồi xuống vận công hồi phục, thời gian qua nhiều chuyện ập lên đầu khiến Hùng không có thời gian tu luyện để gia tăng cấp độ. Giờ hắn mới cảm nhận được khả năng hấp thụ của hắn ngày càng ra tăng cả về phạm vi và trữ lượng xung quanh.
Sau khi hồi phục, Hùng men theo con đường mòn hiểm trở đến một hang động lớn sâu trong khe núi. Dùng đuốc thắp sáng, Hùng tiến vào trong với Hồng Tước trên vai, vừa đi hắn vừa hỏi Tiểu Bảo : ” tối thui thế bày! Ngươi tính ta chôn xác ở nơi nguy hiểm này sao?”
“Thần Chi Thảo! Suy yếu vào ban đêm!” Tiểu Bảo giải thích, lại khiến Hùng khó hiểu hơn. Chẳng lẽ Thần Chi Thảo này có linh tính sao?
Một lúc sau, một tia sáng phát ra phía sâu trong hang khiến Hùng khinh nghi, vội dập cây đuốc rồi thận trọng tiến lại gần. Càng lại gần ánh sáng màu ngọc bích càng rõ rệt hơn. Trước mặt Hùng là một cây linh chi khổng lồ to bằng cả cánh tay hắn, toàn thân tỏa sáng lấp lánh màu diệp lục. Đoán chắc là Thần Chi Thảo thì Hùng hớn hở tiến lại gần định nhổ nó lên, bỗng mặt đất dưới chân dung chuyển sau đó một con gì đó chui lên khỏi mặt đất. Trên lưng nó là Thần Chi Thảo, Hùng kinh hãi lùi lại phòng thủ. Con vật to lớn như con voi châu phi gầm gừ ra những tiếng ghê gợn.
Hóa ra là vậy! Bây giờ Hùng mới biết Thần Chi Thảo mọc trên lưng quái thú, vì vậy Tiểu Bảo mới nói ban đêm Thần Chi Thảo sẽ suy yếu.
Nhìn lại con quái thú, Ngoại hình giống như heo rừng nhưng lại to như voi, toàn thân đen thui không biết là do ban đêm bay lông màu đen. Cái mũi to lớn hếch lên chảy dãi kinh dị, bằng giác quan của rồng thì Hùng có thể quan sát nó một cách tương đối dù là trong bóng đêm, cộng thêm Thần Chi Thảo phát sáng trên lưng nó như giúp Hùng thêm rõ nét.
Nhận ra sự xuất hiện của Hùng, con quá. Thú gầm lên rồi lao về phía hắn như một chiếc xe tăng, chĩa cặp răng nanh to đùng nhọn hoắt về phía hắn.
“Thổ Dạ Trư, linh thú hình lợn hiếm có. Linh lực hệ bóng tối, Đấu Sư cấp 7!”
“Đấu Sư cấp 7? Bỏ mẹ quên không mang linh đan cường hóa theo rồi!” Hùng than vãn rồi nhảy lên né cú tấn công của Thổ Dạ Trư trong gang tấc.
Cú húc mạnh mẽ khiến cả hang động rung chuyển, Hùng chới với còn chưa kịp đứng vững thì con heo to lớn lại hung hăng lao tới, răng nanh nó tụ một quả cầu bóng tối bắn về phía Hùng.
“Không ngờ nó có thể phóng xuất linh lực!” Hùng chỉ kịp né mà chưa tấn công, hắn biết linh thú tu luyện thì khả năng lĩnh ngộ cảnh giới thua xa con người. Vậy mà con heo xấu xí này lại lĩnh ngộ được phóng xuất thành thục như vậy mặc dù chỉ hơn Hùng có hai cấp.
Lúc này Hồng Tước đang lượn lờ phía trên, dùng lửa của mình để thắp sáng hang động tối om cho Hùng tiện chiến đấu.
Hùng ngẩng cổ lên : ” Cảm ơn Hồng Tỷ Tỷ!” nói xong hắn lấy Huyền Thuyết Trọng Kiếm ra lao tới va chạm với Thổ Dạ Trư.
Với sức khỏe kinh người, Thổ Dạ Trư đầy lùi Hùng về phía vách góc hang mặc dù Hùng đã cố hết sức nhưng không bì lại được sức trâu bò của con heo.
“Dùng sức không được thì dùng tốc độ!” Hùng vận Thiên hóa rồi bay vòng quanh Thổ Dạ Trư, càng bay càng nhanh khiến con heo to lớn bối rối một lúc không biết làm gì. Thấy có sơ hở Hùng nhằm Thần Chi Thảo ở trên lưng nó phóng tới, chắc như đinh đóng cột là sẽ lấy được Thần Chi Thảo.
Binh!
Hùng bị răng nanh của nó đánh bay ra xa, thật không ngờ với thân hình đồ xộ như vậy mà tốc độ của nó không thua kém thậm chí nhỉnh hơn Hùng.
Không để Hùng chiến ưu thế, Thổ Dạ Trư tụ thêm một quả cầu bóng tối ngay trước mõm, rồi hung hăng lao tới.
Hùng đứng dậy sau cú gạt từ răng nanh của Thổ Dạ Trư, hơi đau một chút vì dù gì nó cũng hơn Hùng hai cấp. Nếu là người thường đã trọng thương rồi, hắn cười mham hiểm rồi móc trong nhẫn ra một tấm vải màu đỏ : ” Tới đây nào heo con! Chúng cha chơi đùa một chút!”. Vừa khiêu khích Hùng vừa dang rộng tấm vải ra mức tối đa rồi khua múa như lên đồng.
Thổ Dạ Trư nhìn thấy tấm vải đỏ thì nóng máu, chân trước cào cào xuống đất mũi phì phì ra những đám khói hắc ám. Đôi mắt long lên giận dữ rồi dùng toàn bộ sức mạnh lao về phía Hùng. Miệng khêu eng éc ghê rợn.
“Nó phát điên rồi! Cuối cùng cũng được thử cảm giác đấu lợn tót!” Hùng hớn hở, phất tay một cái làm tấm vải đỏ bay sang bên tay phải hắn. Tay còn lại đã nắm chặt đòn Thiên Linh Cầu, tuy nhiên tay hắn còn ẩn hiện thêm tia Thiên Hỏa.