Ghi Chú : Hiện tại đã viết xong chương 50. Dự định sẽ ra từ từ tùy theo lượt view nhiều hay ít. Cảm ơn đã ghé qua!
……………………………………………………………..
“Chàng đâu rồi?” Tiểu Thanh tỉnh lại sau đêm hoan lạc ngất ngây, lần mò một hồi thì bừng tỉnh khi không thấy Hùng đâu.
“Chẳng lẽ chàng…chàng….!!” Tiểu Thanh uất ức nói, sau đó mặc lại quần áo đi đến chỗ mẹ nàng.
“Mẹ! Người bắt Thiên Hùng của con đi đâu rồi?” Nàng chu môi nói.
Tố Trinh đang ngồi đọc sách thì liếc nhìn con gái : ” Tên dâm tặc đó! Ta bắt làm gì?”
Tiểu Thanh không tin, xấn tới cúi đầu nói nhỏ : ” Hắn là con rể mẹ đó! Mẹ mà làm gì hắn con đi chết cho mẹ vừa lòng.”
Tố Trinh mặt biến sắc, nàng không thể tin rằng con gái nàng lại làm chuyện hồ đồ như vậy. Trừng mắt nói : ” Con dám đe dọa ta? Một đứa chưa đủ khiến ta đau khổ hay sao?…Tốt! Tốt lắm….hãy cút khuất mắt ta!”
Nàng lém cuốn sách xuống đất rồi bỏ về phòng, để lại Tiểu Thanh đứng ngây người. Nàng xụ xuống, cảm thấy mình hơi quá đáng khi nói vậy với mẹ. Liếc mắt nhìn cuốn sách dưới đất, Tiểu Thanh nhặt nó lên mở ra xem thì thấy bao nhiêu là công thức bào chế thuốc, lại còn có cả cách dùng máu làm thuốc để tăng hiệu quả. Nàng rưng rưng nước mắt khi hiểu ra mẹ nàng vì sao bị thành ra như vậy. Với Xà Tộc, máu trong cơ thể vô cùng quan trọng, khi mất máu quá nhiều cơ thể sẽ trở lên mệt mỏi, trí nhớ giảm sút nghiêm trọng.
“Mẹ vì tỷ tỷ mà thành ra như vậy sao?” Tiểu Thanh lấc lên nghẹn ngào. Hóa ra trước giờ nàng toàn hiểu lầm mẹ mình, người lạnh lùng vô cảm vì ảnh hưởng của việc mất quá nhiều máu để bào chế thuốc với mục đích cứu sống Tiểu Bạch.
Nàng không biết tìm ai khác ngoài Hùng lúc này nhưng trong lòng nàng đặt ra một câu hỏi lớn : “Hắn đang ở đâu?”
……………………………………………………………..
Hùng mở mắt, cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu như có gì đó đang bò trên mình, hắn hoảng hốt khi mình đang nằm trong một đống lá khô chỉ duy nhất cái đầu hắn nhô lên.
“Cái quái gì thế này? Đang đệm ấm chăn êm với Tiểu Thanh mà?” Hùng gào lên rồi nhanh chóng vùng dậy thì lại phát hiện mình đang khỏa thân. Hùng thầm nghiền rủa đứa mấy dạy nào làm trò này với mình.
Theo Tiểu Bảo cho biết, nơi này là Sài Thành. Kẻ đưa hắn đến không ai khác mà chính là Lực Cường.
“Bà mẹ tên Lực Cường! Sẽ có ngày ta đá tung đít ngươi lên.” Hùng chửi thề. Tức tối khi đang định gạ Tiểu Thanh làm thêm vài hiệp để nâng Tam Thôn Thiên lên tầng hai.
Hùng không dám ra khỏi đống lá, chờ đến khi trời tối mới lò dò đi tìm quần áo mặc. Cái nhẫn trên tay chỉ chứa được Huyền Thuyết Khiếm và Linh đan. Lên hắn phải đi trộm quần áo để mặc tạm, đang lén lút dùng gậy khều khều cái quần treo ngoài hiên của một gia đình gần đó. Chợt hắn bị bắt quả tang, một phụ nữ trung niên béo ú la toáng lên : “A…DÂM TẶC KHÔNG MẶC ĐỒ ĐẾN HIẾP DÂM GÁI NHÀ LÀNH…. CHẾT ĐI TÊN KIM LA KHỐN KHIẾP!!!”
Ách!!! Hùng mặc nhanh cái quần rồi Thiên hóa phóng vút đi ngay khi người dân kéo nhau đến hiện trường lo lắng hỏi han :
“Đâu? Hiếp dâm đâu?”
Mụ trung niên béo ú ưỡn ẹo : “May mà ta la lên kịp không thì đã bị hắn lấy mất cái ngàn vàng rồi…hihi”.
Mọi người có mặt nhất là đám đàn ông, quay mặt đi nôn ọe không thành tiếng. Mấy lão thầm tự hỏi không biết kẻ nào dũng cảm như vậy? Dám đến hiếp dâm mụ ta nữa.
Về phía Hùng, sau khi thoát khỏi chỗ đó hắn bay đến một tiệm bán quần áo mua tạm mấy bộ để mặc. Mọi người săm soi nhìn một kẻ không mặc áo lượn vượn chọn đồ. Hùng thì cũng ngại bỏ mẹ, mau chóng thay đồ rồi rời đi.
Buổi đêm yên tĩnh, một bóng đen đang lang thang trên phố vắng. Chính là Hùng, hắn không tìm được phòng trọ vì đã quá khuya, đang ôm cái bụng đói meo lững thững bước đi thì chợt nghe tiếng trẻ con khóc.
Hùng vẩy tai lên nghe, không phải tiếng trẻ sơ sinh mà là tiếng khóc thê lương có vẻ đau khổ. Hùng lần theo tiếng khóc đến một quán bán đồ nhỏ. Bên trong là một gã giang hồ đang đạp chân lên mặt một ông lão nằm bất động dưới sàn. Tay hắn nắm chặt cánh tay một bé gái khoảng 5 – 6 tuổi, cô bé khóc lóc van xin.
Hùng không trần trừ, lao đến một đập vào gáy khiến tên giang hồ chỉ kịp quay đầu lại rồi gục xuống. Cô bé vùng khỏi tay gã chạy đến lay lay người ông lão đang nằm bất động khóc nức nở : ” Ông ơi! Ông tỉnh lại đi!”
Hùng tiến lại xem xét thì thấy một con dao đâm xuyên ngực ông lão. Máu chảy đã khô lại, chứng tỏ ông đã bị đâm chết vài giờ rồi. Hùng ngồi xuống an ủi đứa bé :” Em à! Đừng khóc nữa! Ông em đã đến một nơi hạnh phúc rồi!”
Cô bé lấc lên nói : “Anh nói bậy! Ông em bị người ta đâm chết rồi! Huhu!”
Ách!!! Hùng định dỗ ngọt nó ai dè nó hiểu biết hơn Hùng tưởng.
“Em còn người thân nào không? Sao họ không hay biết việc này?”
“Em với ông chỉ có một mình! Cha mẹ em mất rồi….” Cô bé lau nước mắt nói.
Hùng thở dài, hắn đề nghị một vấn đề mà hắn chỉ vừa mới nghĩ đến : ” Cô bé tội nghiệp! Nếu em không phiền…anh sẽ dẫn em đi! Được chứ?”
Cô bé vẫn nức nở, tay dụi dụi đôi mắt đỏ hoe khẽ gật đầu.
Sau khi chôn cất thi thể ông lão. Hùng cúi đầu trước mộ nói : ” Ông hãy yên nghỉ! Mặc dù chúng ta mới vừa gặp nhau trong hoàn cảnh bi đát này. Cháu xin hứa sẽ bảo vệ cô bé !”
Nói xong Hùng bồng Diệp Nhi lên rồi bước đi trong đêm tối. Cô bé mau chóng buồn ngủ gục trên vai hắn thở đều, không tìm được nhà trọ. Hùng đành gõ cửa nhà dân xin tá túc qua đêm nhưng không ai chịu mở cửa.
Bí quá Hùng đành vào một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang để qua đêm. Nhóm một đống lửa để sưởi ấm, Hùng dọn sạch một góc rồi trải mấy bộ quần áo vừa mua còn chưa mặc ra làm chỗ ngủ cho Diệp Nhi. Cô bé vẫn ngủ say không biết gì. Hùng cũng thiếp đi nhanh chóng.
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời rọi qua khe cửa cũ nát chiếu thẳng vào mặt Hùng. Hắn bỗng cảm thấy có thứ gì nhỏ nhắn mềm mềm đang đặt trên mặt mình. Thì ra là Diệp Nhi đang đạp chân lên mặt Hùng ngủ ngon lành. Nhìn điệu bộ ngủ không thể nghịch ngợm hơn của Diệp Nhi, Hùng phì cười rồi bật dậy ngồi tu luyện. Khoảng một giờ sau thì Diệp Nhi tỉnh dậy, khuôn mặt ngái ngủ phúng phính đáng yêu nhìn Hùng.
“Dậy rồi à? Chúng ta đi ăn chút gì thôi!” Hùng nói, sau đó đứng dậy rời khỏi ngôi miếu hoang. Diệp Nhi lon ton chạy theo, Hùng theo bản đồ trong đầu mà Tiểu Bảo chỉ điểm, sau khi ăn xong liền đến nơi bí cảnh chuẩn bị khai mở.
Cổng bí cảnh nằm ở trung tâm của Sài Thành. 10 năm một lần, bí cảnh mở ra rồi khép lại trong vòng 7 ngày. Nghe đồn trong bí cảnh có nhiều báu vật, khoáng thạch, linh thú mạnh mẽ, vì vậy mặc dù nguy hiểm đến cả tính mạng nhưng vẫn không ít kẻ đâm đầu vào. Một trong số đó có Hùng.
Hùng đang đứng ngay tại nơi mà bí cảnh chuẩn bị mở, một quảng trường rộng lớn đông ngịt người. Diệp Nhi đang được Hùng bế trên tay, cô bé thích thú nhìn xung quanh. Tay không ngừng chỉ trỏ rồi réo lên : “A! Có nhiều người quá!”
Đang tìm nơi để gửi Diệp Nhi thì Hùng bỗng phát hiện người quen. Là Đại Vũ, tên này đang đứng buôn chuyện với mấy người khác. Hùng tiến đến è hèm.
Đại Vũ nhìn xuống thấy thằng nhóc khoảng 13-14 tuổi nhìn khá quen, khoanh tay nói : “Cậu bé! Chúng ta quen nhau sao?”
“Không những quen! Mà còn biết nữa!” Hùng cười nhếch nói, sau đó hỏi tiếp : ” Đại Vũ huynh không nhớ ta sao? Cát Bà Đảo!”
Đại Vũ hiên ngang đứng trước mặt Hùng, nghi hoặc nhìn hắn rồi cố nhớ lại : “Ta nhớ mình có đến Cát Bà Đảo!….mà khoan! Chẳng lẽ cậu bé là….là….là….” Đại Vũ lắp bắp.
“Thiên Hùng đây!” Hùng nói tiếp câu Đại Vũ bỏ dở, vuốt lại mái tóc cho đẹp trai.
Đại Vũ tự dưng tuôn trào nước mắt, nước mũi giàn dụa nói : ” Vậy là đệ vẫn còn sống? Ta tưởng đệ chết khi còn trên Cát Bà Đảo rồi.’
Thấy biểu cảm của Đại Vũ, Hùng cũng hơi ngạc nhiên. Không ngờ tên này lại mau nước mắt đến vậy? Mà nhắc mới nhớ, Hùng giao Diệp Nhi cho Đại Vũ rồi đến chỗ đăng kí.
Xong xuôi! Hùng quay trở lại rồi dặn dò Đại Vũ phải trông Diệp Nhi cẩn thận, Diệp Nhi khóc lóc một hồi rồi cũng nghe lời, Đại Vũ hỏi : ” Trong quãng thời gian qua đệ mạnh lên rất nhiều! Không lẽ đệ định báo thù vụ ám toán năm xưa?”
Hùng gãi đầu bốc phét : ” Ây! Thù oán gì đâu! Chẳng qua vô tình phát hiện ra mình là thiên tài lên rèn luyện cho đỡ phí thôi!”
“Ách!! Thằng này chém gió kinh hơn mình!” Đại Vũ thầm cảm thán.
Hùng hỏi thêm : ” Mà sao huynh lại không đi cùng Tiểu Vũ? Nàng đâu rồi?”
“Hazzz!” Đại Vũ thở dài rồi nói tiếp : ” Thực ra ta không phải anh của Tiểu Vũ! Chỉ nhận nhiệm vụ đưa cô bé đến Cát Bà Đảo tìm cách chữa bệnh câm của cô bé thôi!”
Hùng gật đầu, hắn cũng ngờ ngờ khi nếu Tố Trinh sinh ra cả Đại Vũ nữa thì đúng là loạn.
Chợt có người la lớn : ” Bí Cảnh khai mở rồi”
Mấy người cấp đấu sư bắt đầu bước vào, Hùng xoa đầu Diệp Nhi rồi tiến vào cánh cổng.
Tề Thiên cũng bước đến nhưng không phát hiện sự có mặt của Hùng, hắn nhìn Diệp Nhi nghi hoặc hỏi sư phụ hắn : ” Kia có phải là….!”
“Không phải đâu! Chỉ người giống người mà thôi!” Lão sư phụ chặn lời Tề Thiên. Sau đó hắn cũng bước vào cánh cổng, người vào chỉ có vài chục nhưng người đứng ngoài hóng thì vài nghìn người. Rồi lần lượt mấy chục người cấp Đấu Sư tiến vào, có một vài kẻ Hùng quen biết.
Bên trong bí cảnh, một hoang mạc cằn cỗi nơi tất cả những người tiến vào đang túm tụm lại thành nhóm. Hùng muốn vào đây để thực chiến với nhiều đối thủ mạnh, nhưng những người tiến vào đều là Đấu Sư lên hắn không mấy bận tâm. Chỉ có Đấu Linh trở lên thì hắn mới e ngại, đang đứng bỗng hắn ngửi thấy mùi hương vừa lạ vừa quen thoảng qua. Hùng quay lại nhìn thì thấy một cô gái tóc ngắn ngang vai, mặc Hắc Y toàn thân lại còn che mặt, Hùng khinh nghi : ” Rõ ràng mình nhớ có ngửi qua mùi hương này rồi! Mà không nhớ rõ là ai!”
Cô gái bước đến lướt qua Hùng, trao cho hắn ánh mắt lạnh lùng. Chả cần bỏ khăn che mặt ra cũng biết, đây là một tuyệt thế mỹ nhân. Ngoài cái cổ trắng ngần thon thả ra với đôi mắt tuyệt đẹp ra thì không một chỗ nào không được vải đen bao bọc.
Bỗng từ dưới đất, một miệng hố mở to dần ngay dưới chân Hùng, miệng hố to dần rồi cuốn tất cả mọi thứ trên đó vào trong. Hùng nhanh chân thoát ra nhưng có vài kẻ không may nắm bị miệng hố quỷ dị kia nuốt trọn, kêu gào thảm thiết. Rồi một vệt máu lớn bắn lên không trung, mọi người kinh hãi lùi ra xa khỏi miệng hố thì một con giun khổng lồ chui lên khiến tất cả sợ hãi. Con run đen thui đầy nhớt trơn tuột, há cái miệng chi chít răng đầy máu ra rầm gừ, một vài kẻ tinh mắt trong đó có Hùng nhìn thấy một cái đầu người đang treo lơ lửng trong miệng con giun. Đó là một trong những người vừa bị rơi xuống hố hay đúng hơn là miệng của con quái vật.
Con giun khổng lồ quan sát xung quanh rồi nhằm chỗ đông người nhất lao tới, miệng há ra trực chờ nuốt ai đó vào.
“Mẹ nó! Vào đây để thí mạng rồi!” Một người la to rồi bỏ chạy, cả đám người kia cũng chạy theo phàn nàn :” Biết nguy hiểm nhưng cái giá nó mang lại không nhỏ đâu!”
“Cóc quan tâm! Chạy trước đã, đợi bọn Đấu Linh tiến vào xử đẹp bọn này.”
Thế là cả đám người bỏ chạy mà không chút do dự, họ không biết rằng phía trước còn nguy hiểm gấp bội đang chờ.
Lúc này tại nơi con giun khổng lồ, Hùng đã biến đâu mất. Cô gái mặc Hắc Y vừa nãy gặp mặt hắn đang chiến đấu với con quái vật đó, thân thủ nhanh nhẹn, di chuyển linh hoạt cộng với đôi song kiếm là tiên bảo trên tay. Cô gái nhanh chóng chém con giun khổng lồ thành nhiều khúc mà không tốn nhiều sức.
Sau khi hạ con giun khổng lồ, cô gái thu kiếm rồi nhanh chóng rời đi vì biết nơi này không an toàn.
Hùng đang bay trên trời thầm cười trong bụng : “Ta ở trên này thì đám giun đó làm gì được ta chứ?haha”. Vừa mới đắc ý được một lúc, hắn cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng đang tiến về phía mình rất nhanh.
“Hắc Lôi Ưng – Đấu Linh cấp 3 – lôi hệ.”
Hùng hoảng hồn quay lại rồi kịp thời né tránh bộ móng sắc nhọn của con Hắc Ưng vừa chộp hụt người hắn. Con chim to lớn chẳng kém Hồng Tước của Hùng là mấy, chụp hụt con mồi thì tức giận quay lại. Hùng vội lao phép cánh lao vút xuống dưới.
“Sao mình toàn gặp quái khủng thế này? Đen tận mạng!” Hùng tự sự, dùng hết sức để lao xuống. Con Hắc Ưng vẫn điên cuồng đuổi theo.
Trường Sinh lúc bước qua cánh cổng thì bị đưa tới một khu vực toàn là rừng rậm, đang lọ mọ dò đường chợt phát hiện một thiếu nữ dáng hình mảnh mai lướt qua rất nhanh trước mặt như đang rất vội vã.
Hắn biết có thứ đang đuổi theo cô ta! Là kẻ hắn đụng độ vài hôm trước sau khi bị thành chủ Sài Thành ngăn cản.
Tề Thiên vì chứng kiến sức mạnh đáng nể của cô gái lên đã thách đấu nàng và bị nàng từ chối, vậy là hắn ra tay nhưng nàng không đáp trả.
“Ê!” Trường Sinh gọi.
“Gì?” Tề Thiên bực mình trả lời khi bị Trường Sinh chặn đường làm mất dấu cô gái đó.
“Ngươi chui vào đây bắt con gái nhà người ta à? Cũng ra gì phết nhở!” Trường Sinh trọc khoáy.
“Vớ vẩn! Ta vào rèn luyện. Còn ngươi?” Tề Thiên hất hàm hỏi.
“Cũng như ngươi thôi! Nâng cao khả năng thực chiến của bản thân.” Trường Sinh vuốt lại mái tóc cho đẹp rồi nói.
Bỗng từ trên trời có tiếng la thất thanh với tiếng chim kêu inh ỏi. Cả hai tên này ngước lên nhìn thì phát hiện khẻ gây ra tiếng ồn không ai khác chính là Hùng, hắn quần áo te tua tiếp đất bằng đầu khiến cây cối rung nhẹ.
Trường Sinh tiến lại đỡ Hùng dậy hỏi han : ” Thật không ngờ ngươi cũng ở đây? Đã lâu không gặp!”
Hùng nhè đất trong miệng ra chào lại : “ừ…ờ! Chào…ngươi.” Rồi Hùng ré lên khi bóng chim to lớn đang lao xuống : ” MAU NÉ RA!”
Cả ba vội nhảy lên né tránh cú vồ bằng móng sắc nhọn của Hắc Ưng lôi. Con chim kêu một tiếng chói tay rồi lao về phía cả ba vung đôi cánh to khỏe tấn công. Tề Thiên và Trường Sinh cản được đòn đánh chỉ lùi lại vài bước còn Hùng do mất nhiều sức để Thiên hóa lên bị đánh bay.
“Con ác điểu này! Ta sẽ nướng chín ngươi!” Tề Thiên hét lên xông vào giao chiến. Nhưng bị một đòn đánh bật ra nhưng vẫn giữ được thăng bằng.
“Xúc xinh Đấu Linh cấp 3! Khó nhằn rồi.” Lão sư phụ nói.
Trường Sinh nói vọng tới : ” Có cần ta giúp một tay không?” sau đó rút cây đàn ra ngồi xuống.
Hùng ngóc đầu lên thở hồng hộc : ” Hai tên này cũng Đấu Sư cấp 5 như mình mà sao ta cảm giác chúng mạnh dữ vậy? Không hề nao núng trước một Đấu Linh.”
“Không cần! Mình ta là đủ.” Tề Thiên rút Định Hải Thần Châm ra vung lên khiến nó bay lơ lửng quanh người hắn, tay tóe ra tia lôi màu ánh nắng buổi trưa.
Hắc Ưng cũng mang lôi hệ, toàn thân tỏa ra những chùm lôi màu trắng hung hăng lao xuống dương móc vuốt sắc nhọn ra.
Hai bên lao vào nhau giao chiến ác liệt, nhưng chênh lệch tới 5 cấp Sư và 3 cấp Linh. Khoảng cách quá lớn lên mặc dù có Định Hải Thần Châm trợ lực thì Tề Thiên vẫn nhanh chóng yếu thế còn bị trúng một đòn từ bộ vuốt sắc nhọn của Hắc Ưng rồi lùi lại ôm ngực đau đớn.
Lúc này, một khúc nhạc du dương vang lên khiến Hắc Ưng chú ý đến Trường Sinh đang ngồi tiêu sái khảy từng khúc nhạc.
Trường Sinh nhìn sang Tề Thiên khinh bỉ mắng : ” Đã yếu lại còn đòi ra gió!”
“Ách! Câu này quen quen!” Lão sư phụ trong đầu Tề Thiên hốt nói.
Hắc Ưng lao tới Trường Sinh rồi bắn về phía hắn những chùm lôi hình lông vũ.
Trường Sinh lướt đều hai tay trên cây đàn, một kết giới lập ra chặn đứng cuộc tấn công của Hắc Ưng khiến con quái điểu tức giận lao vào cào cấu bằng bộ móng của mình.
Hùng bấy giờ đứng ở ngoài, xem xét tình hình rồi thừa cơ lao tới. Rút Huyền Thuyết trọng kiếm ra bổ về phía Hắc Điểu. Con ác điểu đang hung hăng tấn công lớp phòng ngự kết giới của Trường Sinh khiến nó xuất hiện vết nứt.
Trường Sinh khảy một nốt cao thì ngay lập tức một thanh kiếm hư ảo hiện ra lao vút về phía Hắc Điểu. Hùng cũng vừa lao tới chém xuống nhưng Hắc Điểu đã phát hiện lập tức né thánh. Cây kiếm hư ảo lao thẳng về phía Hùng khiến hắn phải dùng kiếm của mình để đỡ lại rồi văng ra.
Hắc Điểu thấy thế lao theo Hùng chĩa cái mỏ sắc nhọn vào đầu hắn.
“Con mẹ! Thằng bóp dái đồng đội!” Hùng chửi thầm trong khi chật vật né đòn để tránh bị mổ lỗ đầu.
Tề Thiên gượng đứng dậy, thấy hai tên kia đang chật vật vẫn không thắng con Hắc Ưng liền lao tới quát :” Hai thằng trời đánh! Hợp tác mà không rủ ta à? Khốn khiếp!”
Cả Trường Sinh và Hùng cùng quát lại một câu giống nhau : ” BÀ MẸ THẰNG NÀO VỪA BẢO MÌNH TA LÀ ĐỦ! KHỐN KHIẾP!”
Lão Sư phụ của Tề Thiên chỉ biết vuốt râu thở dài rồi mỉm cười : ” Đúng là tuổi trẻ! Có khẻ cạnh tranh cùng quả thật thú vị!”