Rầm! Rầm!
“Đã tìm được một lối mòn sâu trong lòng núi! Có dấu vết của rắn để lại!” Tên thuộc hạ báo cáo.
“Tốt! Phái người vào trong lục xoát. Xem lũ rắn đó trốn được đến bao giờ!” Minh Trang hừ nhẹ rồi ra hiệu cho đám thuộc hạ.
Ngay lập tức, một nhóm tiên phong tiến vào ngách nhỏ chật hẹp, lối dẫn xuống Xà Linh Động nơi ở của Xà Tộc.
Tiếng nổ lớn phát ra khiến trần hang rung động. Xà nhân bên dưới hoảng hốt, Tố Trinh đứng trên mỏm đá cao nhất hướng mắt về phía phát ra tiếng nổ, vận linh lực truyền âm : ” Xà nhân nghe lệnh! Chuẩn bị chiến đấu!” sau đó nàng cũng lui vào chuẩn bị nghênh địch.
Ngoài Tố Trinh ở cấp Đấu Sư, còn lại toàn bộ mấy trăm Xà nhân đều Đấu úy trở xuống. Nhưng không biết thực lực đối phương thế nào lên ai nấy cũng sợ hãi không thôi.
Hùng đang nằm chờ chết trong ngục bỗng nghe thấy tiếng nổ lớn, sau đó một bóng dáng nhỏ nhắn đứng trước song sắt
“Mau thả hắn ra!” Tiểu Thanh nghiêm nghị ra lệnh.
“Nhưng thưa công chúa! Hắn….”
“Mau làm đi! Đó là lệnh của Nữ Vương. Các ngươi muốn tạo phản sao?” Tiểu Thanh quát. Mặt nàng đanh lại nhìn rất dữ tợn.
“Công chúa?” Hùng nghi hoặc thầm hỏi.
Song sắt đã được mở, Tiểu Thanh chạy lại cởi trói sau đó đỡ Hùng tựa vào vai nàng lo lắng hỏi : “Ngươi không sao chứ? Ta xin lỗi vì không thể đến cứu ngươi sớm hơn!”
Hùng thều thào : “Ta…đói!”
Tiểu Thanh lấy ra một hộp nhỏ rồi mở ra khiến mùi thơm bốc lên nghi ngút.
“Đây là cơm do ta nấu! Ngươi thấy có….” Tiểu Thanh chưa kịp nói hết câu thì đã bàng hoàng nhận ra Hùng đã chén sạch không còn một hạt sót lại. Miệng nhai nhồm nhoàm nói : “Còn nữa không? Ta vẫn chưa no!”
“Hết rồi…mà thôi dẹp đi! Mau rời khỏi đây. Sắp xảy ra đại chiến rồi.” Tiểu Thanh đỡ Hùng dậy rồi mau chóng rời khỏi nhà ngục.
“Có phải đám người phía trên muốn tìm ta phải không! Ta sẽ đối phó với chúng không muốn liên lụy Xà Tộc!” Hùng trượng nghĩa nói.
“Một phần thôi! Chúng muốn bắt mẹ của ta!” Tiểu Thanh gấp gáp nói.
“Vậy ta được cứu bởi công chúa của Xà Tộc sao? Thật vinh hạnh.” Hùng khoái trí nói.
“Giờ này mà còn đùa được!” Nàng nhíu mắng hắn. Cũng là lúc hai người rời khỏi nhà gian, tiếng đánh nhau loạn xạ ập vào tai Hùng.
“Cuộc chiến bắt đầu rồi! Ngươi tìm chỗ nấp đi, thừa lúc hỗn loạn mà bỏ chạy. Ta phải đi giúp mọi người kháng địch.” Tiểu Thanh dặn dò rồi rời đi biến mất trong làn khói mịt mù.
Hai bên giao chiến ác liệt, Xà nhân tuy đông hơn nhưng thua kém về cấp độ. Mau chóng bị đẩy lui vào sâu phía trong cùng của Xà Linh Động cố thủ.
Ở mặt trận khác, màn xô lô một chọi một nảy lửa giữa hai mỹ nhân Bạch Tố Trinh và Long Minh Trang. Cả hai cùng là Đấu Sư cấp 5, Tố Trinh sử dụng băng hệ trong khi Minh Trang thi triển hỏa hệ. Giao chiến một hồi cả hai dùng sát chiêu rồi cùng bị đẩy lùi và thương nhẹ.
Tố Trinh ôm ngực khi bị trúng đòn, hằn giọng nói : ” Người của Long cung cũng muốn đoạt Bắc Hà Linh Châu? Thật tham lam.”
Minh Trang vận hỏa linh lực truyền vào bảo kiếm sau đó nhảy lên tấn công Tố Trinh nhưng bị cản lại bởi cây sáo ngọc trong tay Tố Trinh.
Minh Trang giận dữ quát : ” Kẻ ăn cắp như ngươi không có quyền mắng người khác tham lam!”
“Ta đánh cắp nó để gây dựng lại Xà Tộc, còn ngươi? Ngươi muốn chiếm làm của riêng để vượt cấp nhanh chóng. Không tham lam thì là gì?”
Bị Tố Trinh mắng xối xả, Minh Trang tức giận điên cuồng chém tới khiến Tố Trinh chống đỡ chật vật : “Ngươi biết gì mà nói! Chết đi…chết đi!”
Khi đường kiếm gần chém vào khuôn mặt xinh đẹp của Tố Trinh thì một cây kiếm to bản đen tuyền bay vút đến gạt phăng mũi kiếm của Minh Trang khiến nàng giật mình lùi lại. Tố Trinh hoảng hốt vấp hai chân vào nhau rồi nhào ra thì được một bàn tay đỡ lấy eo nàng, kẻ này mang đôi cánh đen sau lưng. Chính là Hùng, hắn đã định vị được vị trí của Tố Trinh khi biết nàng phải chống trọi với người nham hiểm như Minh Trang.
“Là Ngươi!” Minh Trang trợn mắt nhìn Hùng.
“Nàng không sao chứ?” Hùng phớt lờ lời nói của Minh Trang, nắm tay Tố Trinh kéo sát về phía mình hỏi nàng. Tố Trinh bất ngờ khi người trước mặt mình là Hùng, vội lắc người thoát khỏi tay hắn.
Bị Hùng bơ một cách phũ phàng, Minh Trang tức giận hiện rõ trên khuôn mặt, nàng quát :” Hay cho một tên vô lại!”
“Ách! Con mụ kia! Ta còn chưa sử vụ ngươi ám toán ta và Ngọc Lan tỷ tỷ đâu nha!” Hùng hất hàm, dơ tay thu kiếm về.
“Huyền Thuyết Trọng Kiếm? Làm sao ngươi có nó?” Minh Trang ngạc nhiên hỏi. Nàng biết Thần Khí chỉ chọn những người xứng đáng.
“Chỉ vô tình tìm được trong lúc đào hang thôi mà.haha!” Hùng ãi đầu cười cười.
“Cũng chả sao! Để ta giết ngươi và ả đàn bà kia rồi tính!”Minh Trang chĩa mũi kiếm về phía Hùng.
Hùng nhếch miệng cười rồi lao vút né mũi kiếm sắc nhọn của Minh Trang. Tố Trinh thấy vậy cũng xông tới cây sáo ngọc trên tay đánh vào bụng Minh Trang khiến ả văng ra nhưng kịp lấy lại thăng bằng.
Hùng còn đang định đắc ý thì “Cốp”.
“Ui da! Sao nàng đánh ta?” Hùng thốt lên khi bị cây sáo ngọc đập vào đầu đau điếng.
Tố Trinh lạnh lùng nói : ” Kẻ giả mạo! Đừng làm vướng tay chân ta!’
Ách!!! Hùng đang định phân trần thì liếc xuống phía dưới thấy Tiểu Thanh đang gặp nguy hiểm, bèn lao vút xuống nhường chỗ cho hai mỹ nhân tiếp tục giao chiến.
“Người tình ngươi khá đấy!” Minh Trang trâm trọc, lao tới tung chưởng.
Tố Trinh cũng tung chưởng, hai bàn tay một băng một hỏa chạm nhau. Sinh ra một áp lực khá lớn.
“Hắn không phải người tình của ta!” Tố Trinh lạnh lùng nói.
“Ả đàn bà đê tiện! Còn chối!”
Hai nàng tiếp tục giao chiến, lúc này quân Xà Tộc đã bị đẩy lùi nhưng vẫn chống trả quyết liệt. Thương vong vô số, Tiểu Thanh nhỏ bé đang trong dạng Thanh xà chiến đấu hết mình. Nàng đã bị thương nhưng vẫn kéo theo vài mạng người trước khi bị đánh văng.
Một tên nhìn chằm chằm vào nàng rồi vung cây búa tạ xuống định đập nát nàng.
Rầm!!!!
Hùng lao đến kịp thời, một đòn Thiên Linh Cầu bay thẳng vào cây búa khiến nó văng ít mù khơi, khéo theo cả tên đang cầm búa. Dư chấn tạo ra khiến mặt đất nứt toác như mạng nhện.
Tiểu Thanh ngước nhìn bóng lưng oai vệ, lòng nàng thổn thức. Hùng quay lại vạch áo ra như thói quen khẽ nói : ” Tiểu công chúa! Cho phép ta chứ…?”
Tiểu Thanh không trần trừ vội lao tới quấn chặt lấy Hùng. Trước đây là Hùng đề nghị còn bây giờ lựa chọn hoàn toàn thuộc về Tiểu Thanh và nàng chọn ở cạnh hắn.
Hùng chỉnh lại áo, Tiểu Thanh thò đầu ra nhìn dáo dác. Hùng lao vào tham chiến, Huyền Thuyết Trọng Kiếm vung lên làm cho quân địch té tác. Nhưng những kẻ bị Hùng đánh đều không chết, chỉ bị bất tỉnh.
Hai tên Đấu Sư cấp 1 lao đến cản Hùng, hắn vườn nhau với hai tên một hồi thì thấm mệt, quân địch từ lối mòn kéo vào ngày càng đông.
Quân đội Xà Tộc đang yếu thế bỗng nhìn theo bóng một Thiếu niên trẻ tuổi đang dũng mãnh càn quét quân địch thì hô to:
” Kẻ kia không phải Xà Tộc sao lại giúp chúng ta?”
“Nhìn kìa phía trước ngực hắn là Tiểu Thanh công chúa…!!” Một người kinh hô.
Tố Trinh thấy vậy, nàng đành nhờ Hùng giúp mà lòng không muốn.
Nàng vận linh lực vào cổ nói : “Xà nhân nghe lệnh! Theo chân thiếu niên kia phá vòng vây.”
Quân đội Xà Tộc tuân lệnh, khí thế trở lại chống trả mạnh mẽ hơn trước. Hùng đang vườn nhau với hai tên Đấu Sư, mình mẩy bắt đầu xuất hiện thương tích nhưng vẫn vui trong lòng vì có thể giúp Tố Trinh việc gì đó.
“Đê tiện!” Minh Trang nhìn Tố Trinh mắng.
Tố Trinh nhếch môi rồi cả hai lại giao chiến.
Thấy khí thế Xà nhân mãnh liệt, Hùng hăng máu đập gục hai tên Đấu Sư ong ve. Tâm Ma bùng phát, đôi mắt đen kì bị nhìn thẳng vào quân địch, đạp đất bay lên rồi vận linh lực vào Huyền Thuyết Kiếm. Một đường kiếm vung ra cực nhanh, phạm vi cực lớn và uy lực khủng khiếp.
Xoẹt!
Một phần ba quân địch lĩnh chọn đường kiếm của Hùng, không đủ sức phòng ngự lên gục ngã quá nửa. Quân đội Xà Tộc thấy Hùng mở đường thì lao đến ồ ạt. Từ thế công thành bại, quân địch bắt đầu hoảng sợ bỏ chạy toán loạn.
Minh Trang nhìn quân mình bỏ chạy thục mạng thì cũng hốt hoảng, Tố Trinh nhân cơ hội đánh một chưởng khiến Minh Trang văng ra.
“Còn không mau cút khỏi đây!” Tố Trinh chỉ cây sáo ngọc về phía Minh Trang đe dọa.Minh Trang uất ức định liều mạng thì
Cùng lúc đó, trần hang bỗng trấn động rồi thủng một lỗ lớn. Trư Bát Cảnh mình đầy máu me lao tới bế Minh Trang lên rồi rời đi trước sự reo hò của dân chúng Xà Tộc.
“CHÚNG TA THẮNG RỒI!”
Hùng và Tiểu Thanh nhìn nhau cười vui vẻ, nàng bỗng hóa thành hình người làm áo Hùng rách toạc. Theo phản xạ tay nàng ôm cổ hắn còn hai tay bắn bế nàng lên.
“Tiểu công chúa! Chúng ta thắng rồi!” Hùng ân cần nói.
Nàng không nói gì gục đầu vào vai hắn. Từ trên cao, một thanh niên tuấn tú với đôi cánh màu thiên thanh từ từ bay xuống. Không ai khác ngoài Lực Cường, hắn đã đập cho Trư Bát Cảnh một trận ra bã.
Lực Cường hạ cánh xuống nơi Tố Trinh đang đứng, hai đôi mắt lạnh lùng nhìn nhau không ai nói với ai câu gì. Nàng quay về phòng còn hắn rời đi ngay sau đó, đến và đi như một cơn gió. Nhưng mỗi xà nhân đều coi hắn như là một ân nhân cứu mạng. Bởi nếu không có hắn thì có lẽ Trư Bát Cảnh đã xan bằng nơi này.
Sau khi thu dọn chiến trường thì mọi thứ lại bình yên như cũ. Hùng được Tiểu Thanh dẫn đi thăm quan khắp Xà Linh Động.
Nhìn hai người thân thiết, Tố Trinh bắt đầu mất dần ác cảm với Hùng. Còn việc hắn nhận là người nàng yêu thì nàng sẽ hỏi rõ vào dịp khác. Trong một gian phòng tối om sau lưng Tố Trinh, nơi có một cô bé đang nằm im như đã chết nhưng vẫn còn thở. Nàng là Tiểu Vũ, hay còn gọi là Bạch Xà.
Sau cuộc đại chiến thì người dân trên đảo đều bỏ của chạy lấy người, Hùng thấy đây là cơ hội tốt để biến Cát Bà đảo thành nơi Xà Tộc có thể thoải mái phát triển.
Hắn dẫn Tiểu Thanh đến thị trấn nhỏ đã không còn bóng người, nói cho nàng nghe mong muốn của hắn với Xà Tộc, với Cát Bà Đảo. Nàng hiểu ra tấm lòng của Hùng, ôm chầm lấy hắn rồi khóc.
“Ấy! Ta sợ chiêu này của con gái các ngươi nhất đấy!” Hùng vỗ về an ủi.
Nàng nghẹn ngào lau nước mắt nói :
“Cảm ơn ngươi đã nghĩ cho Tộc của ta, có điều này ta muốn nói cho ngươi biết.”
“Chuyện gì? Ngươi nói đi.” Hùng dìu nàng ngồi xuống.
“Mẹ ta lúc trước có nhắc về ngươi, còn sai ta đến Hà Thành để ngóng tin tức của ngươi. Nhưng bỗng một ngày, tính tình mẹ thay đổi. Với tộc nhân khác thì vẫn vậy còn đối với người thân thì dường như có một khoảng cách vô hình nào đó, mẹ còn hay quên và thường tự dày vò bản thân mình. Có lần ta phát hiện mẹ định tự tử nhưng bất thành. Chỉ có ngươi mới cứu được mẹ ta. Xin ngươi đấy!”
Hùng xoa nhẹ vai gầy của Tiểu Thanh an ủi :” Ta không đảm bảo mẹ nàng sẽ khỏi nhưng ta sẽ cố gắng hết sức..”
Được Tiểu Thanh kêu gọi hỗ trợ, rất nhiều Xà nhân đến giúp Hùng một tay.
Hùng hí hoáy cả đêm vẽ một tấm bản đồ chính xác đến từng chi tiết rồi giao cho Hổ Phách, một Xà nhân đáng tin cậy mà Tiểu Thanh phái tới. Hổ Phách 20 tuổi thân hình lực lưỡng lại thông minh hiểu chuyện.
“Hổ huynh! Thứ này giao cho huynh. Hãy giữ cẩn thận.”
“Đa tạ công tử!” Hổ Phách nhận lấy tấm bản đồ cuộn tròn rồi mở ra xem. Bàng hoàng về những chi tiết tỉ mỉ.
“Huynh mang về tập xem cho thành thục! Nó rất quan trọng sau này!” Hùng nói rồi lấy một viên linh đan ra đưa cho Hổ Phách : ” Đây là Tụ Linh đan, giúp huynh trong quá trình tu luyện nhiều đấy!”
Hổ Phách cúi đầu nhận lấy, trong lòng không khỏi cảm khích Hùng : “Hắc công tử tuổi trẻ mà thông minh tài giỏi, ta thay mặt Xà Tộc cảm tạ người. Ơn này mãi không quên!”
“Ấy! Không cần đa lễ! Chúng ta bắt tay vào việc chính nào!” Hùng đỡ Hổ Phách rồi đưa Cho tên này một cây giáo dài tinh xảo : “Đây là linh bảo cao cấp mang lôi hệ! Rất thích hợp với huynh! Hãy dùng nó để bảo vệ Xà Tộc!”
Hổ Phách nhận lấy món quà giá trị mà Hùng tặng. Cảm ơn rối rít rồi vung cây giáo lên khua khua.
Tối đó Hùng và Hổ Phách thức trắng đêm để vẽ ra một kiến trúc đồ sộ. Công cuộc biến Cát Bà Đảo thành nơi lý tưởng của Xà Tộc bắt đầu.
Một tuần sau, khi đã huy động đủ lực lượng lao động. Hùng giao cho Hổ Phách chỉ huy những Xà nam to khỏe đi khéo gỗ, chuyển đá rồi thu gom hết đồ đạc giá trị còn sót lại của thị trấn nhỏ kia rồi san bằng tất cả nhà cửa để lấy đất trống xây thành.
Còn những xà nữ có nhiệm vụ hỗ trợ cùng với nấu ăn cho mọi người. Tiểu Thanh hoạt bát cũng xông xáo làm việc.
Hùng thì phát hiện một đống đồ của một lò rèn mà công nhân đã thu thập được. Cùng mới các chi tiết nhỏ của những bảo vật các loại. Hùng đã chế tạo thành công máy mài đá giúp công nhân đỡ phải đục đẽo. Kế đó thêm cả máy trộn hỗn hợp các nguyên liệu để làm thành một loại vữa dùng để xây thành. Cứ mỗi một phát minh ra lò lại làm mọi người trầm trồ thánh phục.
Hùng còn mở thêm một lớp rèn luyện kĩ năng chiến đấu, hắn làm mẫu sau đó mọi người làm theo. Nhìn cả trăm người xếp hàng đều tăm tắp tập theo mình. Hùng cảm giác như đang làm giáo viên thể dục vậy.
Hắn còn chép vài bộ công pháp ra sách rồi giao cho Hổ Phách chỉ dạy mọi người cách luyện hồn phù hợp sao cho đạt hiệu quả nhất.
Buổi tối là thời gian vui chơi của mọi người. Hùng bày ra những trò mà họ chưa từng biết và thích thú học theo, thấy mọi người thích thú cười nói vui vẻ Hùng mỉm cười hài lòng, sau đó lui ra xa khỏi đám đông tìm một tảng đá ngồi xuống trầm tư. Tiểu Thanh chạy đến réo lên : “Tìm Ngươi mãi! Sao ngồi ủ rũ ở đây vậy?”
Hùng lấy tay phất một cái phủi bay bụi bẩn trên tảng đá rồi ra dấu bảo nàng ngồi xuống. Tiểu Thanh làm theo nhưng tảng đá hơi nhỏ lên cả hai ngồi sát cạnh nhau.
Ánh trăng mờ ảo làm khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Thanh càng thêm tuyệt trần, má nàng ửng đỏ khi Hùng không rời mắt khỏi nàng.
“Ngươi nhìn gì ta? Mặt ta có dính gì sao?”
“Từ khi ngươi có thể hóa dạng người! Ta thấy nhiều nam nhân để ý ngươi hơn đấy!” Hùng nói.
Tiểu Thanh được khen thì mặt đỏ bừng, cúi đầu không đáp. Hùng bất ngờ với điệu bộ của nàng, lúc Hùng tỉnh lại sau khi mơ về mẹ hắn thì đã khen nàng cũng cùng câu đó nhưng thái độ hoàn toàn khác bây giờ.
“Mẹ ngươi sao rồi?” Hùng chuyển chủ đề xua đi bầu không khí im lặng.
“Mẹ ta không đồng ý cũng không ngăn cản việc chúng ta làm. Ta thấy mẹ hay lén quan sát mọi người làm việc.”
Hùng mỉm cười hài lòng choàng tay sang ôm lấy làn eo nhỏ của Nàng kéo sát lại gần hơn, đầu nàng dựa vào vai hắn : “Tiểu Thanh! Ta hứa sẽ tìm ra chân tướng sự việc để giúp mẹ nàng trở lại bình thường.”
“Ta thích ngươi!” Nàng lí nhí trong cổ họng.
“Phải! Ta rất oai……ủa ủa!” Hùng định chém gió bỗng sững lại, nâng nhẹ cằm nàng lên hỏi lại : ” Nàng nói gì ta không nghe rõ!”
Chợt môi nàng tiến đến chạm nhẹ môi hắn rồi rời nhau ngay lập tức. Nàng vùng dậy bỏ chạy trước sự si mê của Hùng.
“Thật đáng yêu! Đợi nàng lớn thêm chút nữa đã!” Hùng dâm tà cười thầm tự nhủ với bản thân. Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn.
Việc dụ dỗ một cô bé 12 tuổi lên giường quả là không hợp lý cho lắm. Hùng không có sở thích bệnh hoạn đó.
Thời gian trôi đi không đợi điều gì. Thấm thoát đã hai năm.
21 tháng 8 năm 2014….
Hùng đang bay trên bầu trời, tay cầm ngọn cờ lớn màu đen có hình một con rắn màu trắng cuộn tròn. Khi Hùng cắm ngọn cờ lên đỉnh ngọn tháp cao nhất thì ở phía dưới tung hô không ngừng.
Tòa thành đã được hoàn thành, vực dậy Xà Tộc.
Tối đó là một đêm ăn uống nhậu nhẹt lo say. Hùng cùng Hổ Phách và các huynh đệ khác hò hét thỏa thích. Nhưng mới uống một chén thì Hùng đã lảo đảo gục tại chỗ. Thấy vậy cả đám phá lên cười sau đó Tiểu Thanh tức tối đưa Hùng về phòng.
Kéo chăn đắp cho hắn sau đó lau mặt mũi, Tiểu Thanh như người vợ hiền chăm sóc cho ông chồng say sỉn.
Hùng thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng, nàng vuốt vuốt ngực hắn lo lắng. Khuôn mặt tuấn tú ấy nay lại càng tuấn tú, nàng ngắm nhìn hắn mà như thầm trách hắn sao không đáp lại tình cảm của nàng, thời gian ở đây mỗi khi xong công việc chính thì hắn lại khóa mình trong phòng, không tiếp xúc với bất kì ai. Có khi cả tháng nàng mới gặp hắn một lần, chỉ chào nhau qua loa rồi lại thôi.
Có lẽ do hắn quá chuyên tâm vào công việc, hoặc do hắn không có tình cảm với nàng.
Tiểu Thanh xua tan ý nghĩ mông lung trong đầu, đứng dậy quay lưng bỏ đi thì một bàn tay nắm lấy tay nàng : “Tiểu Thanh! Ở lại với ta!”