Tinh!!!
Cảnh vật lại thay đổi, trở về khu rừng như cũ. Nút bấm vỡ nát trong tay Hồng Huyên, tất cả nằm trên một bãi cỏ và bất tỉnh.
“Đây là đâu?” Hùng đang đứng ở một rừng hoa anh đào rực rỡ, phía trước là một căn nhà gỗ nhỏ nhỏ xinh xinh.
Một đôi nam nữ dắt tay nhau bước ra khỏi nhà, người nữ vô cùng xinh đẹp còn người nam vô cùng tuấn tú.
“Thiên Hào! Chàng xem con chúng ta lớn thêm một chút rồi.” Người nữ cầm tay người nam đặt lên bụng mình xoa xoa.
“Thiên Hào? Là cha mình sao?” Hùng kinh ngạc.
Bỗng Hùng thấy một bóng người mặc đồ đen đang tiến đến phía sau hai người, Hùng vội chạy lại la lớn : “CHA! PHÍA SAU NGƯỜI!”
Không có tiếng đáp lại, hai người vẫn thờ ơ trước Hùng. Còn kẻ mặc đồ đen nhìn Hùng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí sau đó chĩa mũi kiếm về phía lưng Thiên Hào, Hùng nhảy vọt lên dơ chân đá về phía tay cầm kiếm của kẻ đó, miệng la tiếp : ” Cha! Mẹ! Mau chạy đi!”
Nhưng vẫn không có tiếng trả lời, như Hùng không tồn tại ở nơi này vậy
Sụt!
Kiếm đâm xuyên qua cả hai người, Hùng trợn mắt. Hắn đã chậm một bước… mà khoan, Tay Hùng đã có thể chặn được đường kiếm nhưng không…tay Hùng đã xuyên qua tay hắn.
Nói đúng hơn là Hùng không tồn tại ở đây, đây là một…
“Ảo giác!” Hùng ngớ người nhận ra.
Người nữ và người nam đổ gục trên đất, miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Bụng người nữ bỗng phát ra hào quang ấm áp. Một quả cầu trắng lung linh bay ra khỏi bụng nàng khiến nó xẹp xuống như lúc chưa mang thai.
Hùng chứng kiến tất cả, dù biết là ảo giác nhưng cảm giác đau nhói trong tim là thật. Sự chân thật đáng sợ, Hùng tiến lại gần chạm tay vào quả cầu…Bùm!!!!
Hùng choàng mở mắt, thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ xanh mướt. Bên cạnh hắn là Hồng Nghi Huyên đang say giấc, Hùng quay sang ngắm khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng. Nói về độ xinh đẹp thì nàng đẹp ngang với Ngọc Lan, ngắm nàng hồi lâu Hùng gượng dậy thì xung quanh hắn tất cả mọi người đều như vậy.
“Ngô Thiên Hùng đã thoát khỏi ảo cảnh! Chỉ trong khoảng thời gian ngắn.” Bình luận viên hô to.
“Ảo cảnh?” Hùng thắc mắc hỏi Tiểu Bảo.
Ảo cảnh là một loại bí cảnh đặc biệt, nơi khiến con người ta chết mà tưởng đang sống, lấy những điều khao khát nhất trong lòng người đó để tạo cảnh. Và Hùng đã thấy cha mẹ mình, vậy có nghĩa là thứ khao khát nhất trong lòng hắn không phải là lý do hắn có mặt ở thế giới này mà là được thấy cha mẹ mình dù chỉ là trong khoảnh khắc.
Tề Thiên cũng vừa tỉnh lại, nhìn sang thấy Hùng đang đứng ngây người thì cất tiếng hỏi : “Ngươi cũng thấy ảo giác ư?”
Hùng gật đầu : “Nó như một giấc mơ nhưng lại chân thực đến mức kì lạ.”
Trường Sinh cũng đã tỉnh nói : “Đó không phải mơ! Đó là kí ức.”
“Không phải là ký ức mà là tương lai!” Hồng Huyên nói, nàng cũng vừa mới tỉnh.
“Ta thấy nó giống như là….” Hùng bước lên nói và kì lạ cả Tề Thiên, Trường Sinh và Hồng Huyên đều đồng thanh nói.
“Thiên Mệnh!”
Long Tỉnh cũng gượng dây sau khi thoát khỏi ảo cảnh, đứng dậy nhìn về phía bốn người.
Mọi người khác vẫn tiếp tục nằm đó mơ mộng ảo cảnh.
Bình luận viên thấy 5 người tỉnh lại thì hô to : ” Vâng chúng ta đã tìm ra năm gương mặt sáng giá nhất cho chức vô địch, liệu ai sẽ dành chiến thắng.”
Những thí sinh còn lại đã được đưa đi
Trên bãi cỏ xanh ngát, 5 người đang đứng nhìn nhau. Tất cả đều là thiên tài hàng đầu khi họ đều thoát khỏi ảo cảnh dễ dàng, điều mà rất ít người làm được.
“Chiến nào!” Tề Thiên vung Định Hải Thần Châm lên cười uy mãnh.
“Không khoan nhượng!” Tất cả mọi người đồng thanh nói.
Phía trên khán đài, mọi người hướng mắt về màn hình chờ đợi một màn combat thật hoành tráng.
“HỌ CHIẾN RỒI!” bình luận viên hét lên phấn kích.
Định Hải Thần Châm bay lên cao, Tề Thiên phóng theo nắm lấy rồi phang mạnh xuống phía bốn người đang đứng.
Rầm!!!
Mặt đất nứt toác trước sức công phá mãnh liệt của Tề Thiên, mọi người đều biết nếu xét về mặt bằng trung thì Tề Thiên là mạnh nhất vì hắn có Định Hải Thần Châm.
“Tề Thiên đang làm chủ chiến trường!” Bình luận viên nói.
“Nhìn những người còn lại kìa!” khán giả bình phẩm.
Hùng đang bay giữa không chung, hắn đã Thiên hóa, trên tay là sát chiêu Thiên Linh Cầu.
Hồng Huyên xinh đẹp tay cầm thanh kiếm bốc hỏa, nàng tháo bỏ tấm lụa che mặt lém sang một bên.
Trường Sinh rút sau lưng ra một cây đàn tranh được thiết kế tinh xảo,hắn ngồi xuống đặt đàn xuống chân sau đó tiêu sái khẩy một nốt nhạc. Âm thanh phát ra êm dịu nhưng cũng đầy uy lực.
Long Tỉnh cầm cung vàng trong tay, dương cung về phía trước. Tay rút ba mũi tên ra ngắm bắn.
Hùng lao về phía Tề Thiên, rút thanh kiếm ngắn cùn được cho là Thần Khí ra thì bất ngờ một đường kiếm xoẹt ngang qua trước mặt khiến hắn dừng lại, Hồng Huyên đã đứng trước mặt Hùng.
“Ngươi phải đền cho ta!” Nàng tức giận nói, kiếm chĩa về phía Hùng.
“Ách!!! Chỉ là sơ ý thôi mà!” Hùng cười khổ giải thích.
“Tên dâm tặc chó má! Đi chết đi!” Nàng mắng, đôi mắt có chút lệ.
Tề Thiên thấy thế liền tìm đối tượng khác là Long Tỉnh, Long Tỉnh hướng cung về phía Tề Thiên bắn tới, ba mũi tên phóng vút về phía Tề Thiên
Tề Thiên nhẹ nhàng vung gây gạt phăng những mũi tên.
“Đúng là ồn ào!” Trường Sinh ung dung ngồi trong kết giới, nhẹ nhàng gẩy từng khúc nhạc,miệng mỉm cười tỏa nắng.
Tiếng nhạc mang uy lực mạnh mẽ làm cỏ dưới chân nằm rạp xuống, lấn át tiếng đánh đấm của mọi người.
“Độc Khúc Huyền Cầm!….đó là Độc Khúc Huyền Cầm.” khán giả réo hò không ngớt.
“Độc Khúc Huyền Cầm là chiêu thức được sáng tạo ra bởi một cư sĩ ẩn danh cấp Đấu Hoàng, cũng là người đầu tiên đến Chúc Lâm Phong ẩn cư. Vì rất khó học nên ngoài vị cư sĩ ẩn danh kia ra không ai có thể đàn khúc nhạc này. Vị cư sĩ ẩn danh kia đã dùng khúc nhạc này đánh bại cùng lúc bốn vị Đấu Hoàng cùng cấp.” Huyết Khải giải thích với Tề Minh và Dực Đức khi hai tên này ngáo ngơ không hiểu.
“Độc Khúc Huyền Cầm đã thất Truyền cả nghìn năm nay! Thật không ngờ giờ lại tái xuất trong tay một tên nhóc 12 tuổi!” Đại Hoàng tướng quân thầm nói.
Thiên An lo lắng : ” không biết chàng có chịu được không!”
Văn Nguyệt và Văn Hoài thắc mắc và cũng được ông nội hai người giải đáp, Văn Đình nói thêm : ” Ta không biết hắn học ở đâu khúc nhạc này nhưng nếu Thiên Hùng không ngăn hắn lại thì chức vô địch xa khỏi tầm tay rồi!”
Trong đấu trường, Hùng đang bịt chặt tai đau đớn khi bị Độc Khúc Huyền Cầm vang vọng xung quanh. Mọi người xung quanh cũng vậy, Hồng Huyên rất kị tiếng ồn lớn nên nàng đã ngã gục sau một hồi chống cự.
Long Tỉnh thì đã biến mất trên bãi cỏ, không ai thấy hắn ở đâu.
“Có cách gì không? Ta không thể tập trung suy nghĩ gì khi nghe khúc nhạc này?” Hùng gọi Tiểu Bảo.
“Có một cách nhưng khá nguy hiểm!”
“Cách gì nói mau!” Hùng dục dã.
“Độc Khúc Huyền Cầm bị một thứ khắc chế rất mạnh bởi tiếng ồn lớn hơn, nó sẽ triệt tiêu toàn bộ uy lực của Độc Khúc Huyền Cầm.” Tiểu Bảo nói.
“Tiếng ồn lớn hơn?” Hùng quay sang nhìn Tề Thiên, cũng gặp ngay ánh mắt của hắn đang nhìn mình.
“Liệu có thành công không sư phụ?” Tề Thiên hỏi lão khỉ già.
“Ta không chắc nhưng hãy thử!” Lão khỉ già nói.
Định Hải Thần Châm sáng chói trên tay, Tề Thiên dồn toàn bộ linh lực còn lại trong cơ thể mình vào đòn quyết định.
Thiên Linh Cầu sáng chói xuất hiện, Hùng nắm chặt nó trong lòng bàn tay vận Thiên hóa dồn toàn bộ linh lực vào sát chiêu.
Mặt đất bắt đầu dung chuyển, Trường Sinh thấy vậy tăng cường tốc độ gảy đàn khiến cây cuối xung quanh nghiêng ngả.
Kình lực phát ra khiến màn hình cũng rung theo.
“Chúng! Chúng là quái vật!” khán giả thốt lên khi chứng kiến những tuyệt thế thiên tài đang cùng bùng phát toàn bộ sức mạnh.
Tề Thiên lao tới, Hùng đập cánh phóng tới, Trường Sinh dùng toàn bộ 5 ngón tay vuốt dây dàn tạo ra một làn sóng âm thanh mạnh mẽ, cả ba gặp nhau tại trung tâm của chiến trường.
RẦM!!!!!!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng cả đấu trường, màn hình vụt tắt.
“Cái mẹ gì thế! Sao lại mất tín hiệu rồi?”
“Ban tổ chức làm ăn như l.n vậy! Ném chết bà nó đi” Khán giả la ó kịch liệt.
Không khí hỗn loạn khắp khán đài.
Thiên An đứng phắt dậy rồi bị cha nàng giữ lại : “Con định đi đâu? Ngồi xuống”.
“Con đi cứu hắn! Hắn sẽ chết mất!” Nàng dưng dưng nước mắt
“Không phải lo!” Đại Hoàng xoa cằm nói.
“Ý cha là sao?”
“Haha…con gái ngốc! Con đã tặng hắn chiếc vòng mà cha tặng con?”
“Dạ đúng! Sao vậy ạ!” Thiên An khó hiểu.
“Vậy thì cha cho phép con yêu hắn!” Ông xoa cằm nói.
“Cha vòng vo con chả hiểu gì cả!” Nàng vui mừng nhưng vẫn rất khó hiểu.
“Chiếc vòng đó là một vị bằng hữu tặng ta, nó được tạo thành từ những thứ rất quý hiếm và một thứ vô cùng quan trọng đó là vảy rồng. Con nghĩ ngoài con ra thì ai có thể đeo chiếc vòng đó?” Ông giải thích.
“Con biết con có huyết mạnh Long tộc từ mẹ nhưng….khoan đã!” Nàng ngẩn người khi phát hiện ra một thứ có lẽ nàng cũng chẳng thể nào ngờ được.Ấp úng hỏi cha nàng :
” Ý cha là…Thiên Hùng có Long thể?”
Đại Hoàng gật đầu : “Một kẻ có Ma vũ lại thêm Long thể, thông minh nhanh trí, sức mạnh phi thường! Còn gì tuyệt vời hơn khi Hà Thành có một thiên tài như vậy!”
Thiên An hạnh phúc vỡ òa, nhảy vào lòng cha nàng ríu rít : “Cha! Người là người cha tuyệt vời nhất!”
Bất ngờ về hành động của con gái, đã từ rất lâu ông chưa được ôm con gái mình.
Nó đã lớn như vậy rồi sao? Cảm giác của một người cha tệ bạc được nhận tình thương từ người duy nhất không bỏ ông mà đi. Nước mắt lăn dài trên gò má, ông xoa đầu con gái : ” Ta biết con thương ta! Mau xuống không mọi người nhìn.”
Xung quanh khu vip, mọi ánh mắt hướng về phía hai người nghi hoặc như nhìn một tên ấu dâm.
“Hai cha con nhà này bỗng thân nhau quá mức vậy!”
“Không lẽ có gì mờ ám?”
Thiên An biết điều quay trở về vị trí của mình vì nàng biết Hùng sẽ không làm nàng thất vọng.
Vũ Văn Đình vuốt mặt thở dài : “Về thôi! Chúng ta bại rồi.”
Bình Luận viên đang cố trấn an mọi người
: “Xin quý vị hãy bình tĩnh! Ban tổ chức đang khắc phục sự cố.”
“Tổ chức như cạc vậy! Đang gay cấn!” Khán giả vẫn tiếp tục la ó.
Vài phút sau! Màn hình hoạt động trở lại như cũ, thảm cỏ xanh đã biến thành một miệng hố lớn, cánh rừng phía sau đổ rạp.
Không thấy bóng dáng của ai trong khung cảnh hoang tàn đó.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khán giả thắc mắc.
“Mọi người đâu hết cả rồi? Chẳng lẽ vong mạng hết rồi sao?”
Khi tất cả mọi người đang đoán mò, từ trong đống đổ nát của đấu trường một bóng người gượng dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người.
“Kìa…có thứ gì đó động đậy?” Khán giả trầm trồ.
Từ trong đống đổ nát, một cánh tay vươn lên yếu ớt.
Tề Thiên thoát khỏi đống đổ nát, toàn thân đầy máu me.
“Là Hầu Tử Tề Thiên thưa quý vị! Chúng ta đã tìm ra….mà khoan!” Bình luận viên đang nói bỗng khựng lại khi một cánh tay khác xuất hiện ở khóc khác của miệng hố.
Hùng thò đầu ra khỏi đống đổ nát, thân mình cũng máu me loang lổ.
“Là Thiên Hùng! Chàng vẫn dậy được?” Thiên An réo lên trong lòng.
Bình luận viên sau một khắc khựng lại nói tiếp : “không thưa quý vị! Tề Thiên không phải người duy nhất…Ngô Thiên Hùng cũng vẫn trụ lại được.”
“Khoan đã gì kia?” Mọi người phát hiện Hùng đang lọ mọ mãi không chui lên.
Hùng đang bị một thân cây đè lên lưng, hắn đang gồng người chống đỡ cho một người đang bất tỉnh ngay bên dưới hắn, là Hồng Huyên, nàng hơi thở yếu ớt.
“Mau lại giúp coi!” Hùng gọi Tề Thiên, vẻ mặt mệt mỏi.
“Ngươi điên à? Chúng ta đang là kẻ địch của nhau!” Tề Thiên nói.
“Mau ra giúp hắn kéo cô nương kia lên!” Lão khỉ già ra lệnh cho Tề Thiên.
“À! Hóa ra là vậy!” Tề Thiên cười trừ, giúp Hùng nâng thân cây lên để mau chóng đưa Hồng Huyên ra khỏi đống đổ nát.
Xong xuôi hai tên bê mình mẩy đầy thương tích nhìn nhau, chiến ý lại bùng phát.
Tề Thiên cười uy mãnh: ” Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Hùng gật đầu đáp lại : “Tất nhiên! Đánh một trận cho ra trò nào.”
“Thưa quý vị! Hiện tại trên đấu trường chỉ còn hai thí sinh, liệu ai mới là nhà vô địch đây?” Bình luận viên phấn khích nói.
Tề Thiên toàn thân bỗng sáng chói như ánh mặt trời, Định Hải Thần Châm vác trên vai hắn đứng giữa không chung dưới chân là một đám mây trắng.
Bình Luận viên rú lên : ” Đó…Đó là Cân Đẩu Vân…!!!”
Khán giả lặng người, kẻ sử dụng được Định Hải Thần Châm lẫn Cân Đẩu Vân duy nhất chỉ có một người và ai cũng đã nghe danh vị Chiến Thần này. Nó không phải truyền thuyết mà là lịch sử và nó có thật, mọi người nhìn dáng vẻ uy mãnh của Tề Thiên lúc này đều liên tưởng đến một người.
“Đại Thánh giáng trần!”
Hùng rút thanh kiếm ngắn cùn ra nắm trên tay, tập trung cao độ. Toàn thân hắn bốc lên làn khói đen kì dị, hai chiếc sừng trên trán nhú ra. Người cơ bắp hẳn lên và đôi mắt biến thành màu đen con ngươi đỏ ngầu.
Tâm Ma bùng phát một lần nữa nhưng không phải vì những lý do bất đắc dĩ như mọi khi mà là vì quyết tâm của hắn, quyết tâm lớn mạnh đó đã kích hoạt Tâm Ma trong người hắn, cùng lúc đó cây kiếm ngắn cùn cũng biến đổi, nó dài ra, nó to hơn, hầm hố hơn trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“Đó…cũng là một Thần khí…vua của các loại kiếm….Huyền Thuyết Trọng Kiếm.!!!!”
Một người giống như Thần còn một kẻ chẳng khác gì Ma đang hừng hực khí thế.
Mọi người đã không còn ngồi ở ghế mà đứng hẳn dậy, không còn tiếng reo hò, không còn tiếng bàn tán, tất cả đều nín thở chờ đợi giây phút mà có lẽ cả đời họ cũng không thể chứng kiến lần thứ hai.
…………………………………………………………….
Tuyệt Vô Thần đang đứng trước một cấu trúc khổng lồ hình đồng hồ cát, bên trong là thân thể của một thiếu nữ xinh đẹp phi thường đang được bao phủ bởi một chất lỏng đặc như mật ong có màu đỏ, chất lỏng bỗng nhỏ giọt xuống phía còn lại của chiếc đồng hồ cát.
Tuyệt Vô Thần biết khi chất lỏng đó bắt đầu chảy thì tận thế sắp đến gần.
Ngài phất tay một cái, hai hình ảnh hư ảo hiện ra trước mặt.
Ngài đưa mắt nhìn cả hai thầm nói : “Vậy là lời tiên đoán 4000 năm trước đã đúng.”