“Ta muốn nàng!” Lệ Rơi vẻ mặt sở khanh nói.
“Bỉ ổi!… Vô sỉ!…” Thiên An khinh bỉ mắng.
“Haha…mắng hay lắm! Ta thích những cô gái như vậy.” Lệ Rơi cười nham hiểm nói.
“Á…Ngươi…Định làm gì?” Thiên An hét lên khi Lệ Rơi lật ngửa nàng ra, kề sát khuôn mặt thối tha của hắn vào mặt nàng, người hắn nổi lên cơn cuồng dâm.
“Ta sẽ chinh phục nàng! Khà khà.” Lệ Dơi cười dâm dê.
Nàng toàn thân bất lực không thể chống cự. Nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt.
“Con mẹ thằng khốn!”
“Thằng nào chửi tao?” Lệ Rơi dáo dác nhìn xung quanh, tất cả đều đã gục hết nhưng có một kẻ đang gượng dậy.
Người chửi là Hùng, hắn dùng toàn bộ sức lực còn lại để đứng dậy. Nếu không nhờ cơ thể rồng này thì có lẽ hắn đã gục từ lâu.
“Phá hoại cuộc vui của tao? Mày phải chết!” Lệ Rơi tức giận lao đến bóp cổ Hùng nhấc lên khỏi mặt đất, tay hắn bao bọc bởi Tử vong khí.
“Ta xin ngươi…ta xin ngươi mà!” Thiên An nước mắt dàn dụa, nói không ra hơi.
Hùng đang bị rút dần sinh mệnh, hắn chỉ là Đấu sĩ cấp 6, hoàn toàn không có khả năng đánh lại Lệ Rơi. Hắn có thể để Thiên An bị Lệ Rơi làm nhục để hắn có cơ hội sống sót nhưng hắn tuyệt đối không làm vậy. Dù cho hắn có bị phanh thây xẻ thịt cũng không sao, chỉ cần nàng an toàn là được
Trong đầu Hùng hiện lên một dòng suy nghĩ:
“Ma Vũ ư? Long thể ư? Thiên phú thượng đẳng? Toàn là những thứ bá đạo mà lại sở hữu bởi một phế vật như ta?”
“Ta không được ngủ lúc này! Mắt ta đang mờ dần…sức sống của ta đang dần cạn kiệt. Nàng cần ta bảo vệ…nàng cần ta bảo vệ…TA PHẢI BẢO VỆ NÀNG BẰNG MỌI GIÁ!!” Hùng như hét lên trong tâm trí khi chốt câu cuối.
Lúc Hùng rơi vào tình thế tuyệt vọng nhất thì cũng là lúc Tâm Ma trong hắn trỗi dậy.
“Mày phải chết!” Hùng thì thầm, giọng hắn ồm ồm đầy chết chóc. Hắn bắt đầu biến đổi, mắt hắn phủ một màu đen, con ngươi đỏ như máu. Trên trán mọc hai cái sừng nhọn hoắt đen tuyền. Người tỏa ra mùi chết chóc hơn cả Tử vong khí của Lệ Rơi.
Chứng kiến Hùng biến đổi, Lệ Rơi kinh ngạc pha sợ hãi. Dùng tay còn lại bóp chặt cổ Hùng hét lên : “Mày…mày là thứ gì vậy? Chết đi…Chết đi!”.
Tử vong khí tỏa ra khắp người Hùng, Thiên An trợn mắt chứng kiến tất cả.
Nàng với tay về phía trước thều thào : “Thiên Hùng….chàng…chàng không được chết!”
“MÀY PHẢI CHẾT!!!!” Tiếng hét kéo dài như vang vọng cả đỉnh núi. Tử vong khí lập tức bị hắn hút hết vào cơ thể, con mắt ánh lên tia tím rồi lại chuyển thành đen như cũ. Hùng bóp chặt cổ Lệ Rơi, tay hắn cũng bốc lên Tử vong khí nhưng lại mạnh mẽ hơn của Lệ Rơi gấp bội.
“Mày…mày là quái vật!” Lệ Rơi lúc này đã tột cùng sợ hãi, cổ bị bóp ngẹt khó thở liền buông hai tay đang bóp cổ Hùng ra để níu bàn tay đang bóp cổ mình cố tháo ra nhưng càng dùng sức thì Hùng càng bóp chặt.
Ma Vũ xuất hiện sau lưng Hùng, đôi cánh đen dường như to lớn hơn bình thường, toàn bộ cánh được phủ thêm những chiếc lông sắc nhọn, nhìn vô cùng hầm hố.
“MÀY
PHẢI
CHẾT!”
Hùng vỗ cánh lao lên không, nhấc theo cả Lệ Rơi đang vùng vẫy trong vô vọng. Lệ Rơi sợ đến nỗi quần hắn xuất hiện một mảng màu đậm, ướt nhẹp. Hắn không thể tin vào những gì hắn vừa chứng kiến.
“MÀY PHẢI CHẾT!” Hùng lúc này không khác gì quái vật, hắn mất hết lý trí. Trong đầu hắn lúc này suy nghĩ đúng một thứ đó là “Giết”.
Tử vong khí bắt đầu thiêu đốt sự sống của Lệ Rơi, nó mạnh gấp bội so với Tử vong khí là lệ rơi có. Hắn gào lên đau đớn, cơ thể khô khốc dần rồi tắc thở.
Hùng vẫn tiếp tục thiêu đốt hắn bằng Tử vong khí đến khi chỉ còn lại da bọc xương, đầu Lệ Rơi tóp lại, mắt lòi ra nhìn rất kịnh tởm, toàn thân co quắp.
Hùng vứt cái xác xuống đất, lao xuống đấm liên tục vào mặt khiến đầu cái xác vỡ nát.
” Dừng lại mau!” Tiếng Tiểu Bảo, đang cố ngăn cản Hùng trong suy nghĩ.
Nhưng Hùng không nghe thấy, hắn mắt nhìn về phía Thiên An. Đôi mắt tròng đen, con ngươi đỏ rực.
“Giết…giết!!!”
Hắn bóp cổ nàng nhấc lên không, nàng giãy giụa yếu ớt. Nhìn Hùng như vậy nàng vô cùng đau đớn, nàng sắp nghẹt thở nhưng vẫn cố nói một câu :
” Dù chàng có là thứ gì đi chăng nữa thì ta vẫn yêu chàng!” nói xong nàng từ từ khép đôi mi, dòng lệ tuôn rơi.
Khi nàng còn đang khép mi lại thì phía đối diện, đôi mắt ác quỷ khi cũng chảy ra một dòng lệ máu, đôi mắt ấy thay đổi từ chết chóc thành đau đớn.
Hùng bất chợt lấy lại được ý thức, người hắn trở lại bình thường. Thấy tay mình đang bóp cổ Thiên An thì vội buông ra, theo đà nàng đổ gục xuống đất. Hắn lao theo đỡ lấy nàng vào lòng, nước mắt rơi lã tã.
“Ta đã làm gì thế này? Tỉnh lại đi Thiên An…Tỉnh lại đi!”
Chạm đáy nỗi đau là đây sao? Cảm giác chính tay giết người mình yêu? Quá đau đớn, quá tàn nhẫn!
Một khoảng lặng bao chùm lấy mọi thứ xung quanh, ôm nàng trong tay mà như không có nàng bên cạnh. Hùng khóc như chưa từng được khóc, đau như từng được đau.
lay mạnh người nàng gọi lớn để mong phép màu xảy ra nhưng vô vọng.
“Tỉnh lại đi Thiên An!”
“Tỉnh lại rồi ta sẽ đưa nàng đi khắp mọi nơi nàng muốn! Nàng cứ đánh ta, mắng ta cũng được, hành hạ ta cũng được nhưng xin nàng tỉnh lại đi…hãy tỉnh lại đi!”
“AHHHHH!!!!!!!!!!” Hùng ngửa mặt lên trời hét lớn.
Nàng ra đi nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện, nàng đã gặp được người nàng thương và hắn cũng yêu thương nàng tuy thời gian ở bên nhau chẳng bao lâu. Đời người mấy ai tìm được nửa kia của đời mình. Như thế đối với nàng đã vô cùng mãn nguyện, nàng không trách hắn mà ngược lại càng yêu hắn nhiều hơn. Nếu có kiếp sau thì nàng vẫn nguyện được yêu hắn thêm lần nữa.
Sau đó hắn cũng gục bên người nàng vì quá kiệt sức. Ngay lúc đó, thời gian như dừng lại.
Một cánh cổng không gian mở ra ngay trên bầu trời. Một người đàn ông thư sinh tóc bạc bước ra bay xuống chỗ Hùng và Thiên An, theo sau hắn là một cô gái vô cùng xinh đẹp khoác trên mình bộ y phục màu của thiên nhiên.
Ngọc Lan tiến lại ngồi xuống cạnh Hùng, tay thon nhẹ đưa xuống vuốt ve má hắn, mắt nàng ngấn lệ giọng dịu dàng nói:
“Tên tiểu tử nhà ngươi!”
Sau đó nàng quay sang hỏi người kia :
” Vô Thần! Ngài có cách nào cứu hai đứa trẻ này không?”
Tuyệt Vô Thần đi một vòng xem xét rồi thở dài : “Ta biết! Nhưng phải đánh đổi không nhỏ.”
“Đổi gì cũng được! Xin ngài hãy giúp chúng.” Nàng nghẹn ngào nói.
Nhìn ánh mắt cầu xin đến đáng thương của Ngọc Lan khiến Tuyệt Vô Thần cũng xót thương theo.
“Được! Ta sẽ giúp nhưng phải đổi lấy một thứ rất quan trọng từ cô”.
“Thứ gì?”
“Cơ thể của cô!”
Nàng chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng nói :
“Ta bằng lòng!”
Sau đó nàng liếc nhìn sang Văn Nguyệt đang nằm cách đó không xa nói : ” Còn tên nhóc này nữa! Hãy giúp nó.”
…………………………………
Hùng giật mình tỉnh lại, thấy Thiên An
đang nép vào ngực hắn thở đều. Hắn không nhớ gì sau khi cùng Văn Nguyệt lao tới Lệ Rơi rồi bị hắn vả cho lộn mấy vòng trên đất.
Hùng lay lay Thiên An tính gọi nàng dậy:
“Dậy thôi nào! Chúng ta ngủ quên lúc đánh nhau rồi.”
“Ưm…” Nàng ôm chặt hắn, lông mày nhăn nhó nhưng vẫn thở đều.
“Chết mất thôi! Nàng là sâu ngủ à?” Hùng cười khổ.
Bế nàng trên tay, Hùng đi về phía bảng thông tin. Chỉ có một dòng chữ to đùng hiện lên.
“Ngô Thiên Hùng.”
Rồi một cổng không gian hiện ra, Hùng bước qua thì ngay lập tức tiếng ồn ào nơi khán đài ập vào tai hắn.
Tiếng khán giả reo hò không ngớt, bình luận viên hô to :
“Nhà vô địch năm nay của chúng ta là thiên tài đại diện cho Cát Bà Đảo – Ngô Thiên Hùng.”
Ủa!
Khán giả và bình luận viên ngạc nhiên khi thấy Hùng bế Chương tiểu thư trên tay, cô ấy vẫn đang ngủ ngon lành.
“Thật là xứng đôi vừa lứa thưa quý vị.” Bình luận viên nói.
Hùng sung sướng nhe răng ra cười thì chợt nhớ ra : “3 vòng cơ mà? Sao đã vô địch rồi?”
Bình luận viên ngay lập tức giải thích : “Đúng vậy! Vòng 3 tử chiến được diễn ra ở Hà Thành. Và chức vô địch này là dành riêng cho cậu vì cậu đã trở thành đại diện duy nhất của toàn thị trấn.”
“Khoan khoan! Nghĩa là vẫn phải đấu nữa à?” Hùng hoang mang.
“Đúng vậy! Cậu sẽ được chiến đấu với những thiên tài hàng đầu của Bắc Đại Lục( tức phía bắc của Đông Dương đại lục).”
“Má! Tưởng xong rồi?” Hùng nghĩ thầm.
“Vậy bao giờ vòng 3 bắt đầu?” Hùng hỏi bình luận viên.
“Sớm thôi! 3 tháng nữa.”
BA NGÀY SAU….
Hùng ôm quả bụng no căng về phòng mình, sau mấy ngày mở tiệc linh đình ở Vũ Văn phủ. Giờ hắn như người trong nhà của phủ Vũ Văn, mọi người đều rất nể mặt hắn nhưng hắn chẳng quan tâm mấy, được đánh chén thỏa thích là hắn ở thôi.
Những người bị thương trong trận đánh ở vòng 2 đều được điều trị rất tốt, một vài người đã bình phục và được giữ lại dùng tiệc. Cái xác của lệ rơi thì được đưa về gia đình với lý do mà không thể khắm bựa hơn nhưng thằng tác giả chưa nghĩ ra nhưng sẽ sớm bổ sung. Riêng hai thí sinh mất tích trong khu rừng đã được tìm thấy cách ngọn núi chỗ Hùng chiến đấu không xa. Hóa ra là bọn chúng đến đây từ trước và đã đào lỗ chui xuống ẩn lấp nhưng ai ngờ Một con Linh Tượng ( voi ) đã nằm ngay phía trên để ngủ. Khi đội cứu hộ tìm thấy thì hai tên này đã thành một đôi, chả biết chúng làm gì ở trong đó nữa.
Văn Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, tay băng bó mồm tím bầm. Kết quả cú vả của Lệ Rơi vẫn còn ám ảnh hắn, hắn tức tối khi nghĩ đến Hùng, hắn coi Hùng như kẻ thù. Và khi nghĩ đến Thiên An, cảm giác thương đã không còn. Hắn chẳng hiểu tại sao lại như vậy.
“Con sao rồi?” Vũ Văn Đình bước vào phòng hỏi.
“Ông nội! Con đỡ nhiều rồi.” Văn Nguyệt trả lời.
“Vất vả cho con rồi!”
Văn Nguyệt ánh mắt quyết tâm nhìn ông mình nói : “Ông yên tâm! Tuy con đã bại nhưng sớm thôi, con sẽ không phụ sự kì vọng của ông.”
“Tốt! Con rất giống cha con, luôn khiến ta yên tâm về mọi thứ.” Vũ Văn Đình nói, chợt một cô người hầu đi qua liếc mắt một cái, người lão bỗng sảng khoái hẳn, nhắc nhở Văn Nguyệt xong lão liền chạy theo cô người hầu, miệng chảy dãi. Đi theo làm gì không cần tả cũng biết.
Hùng về phòng, thấy Thiên An đang ngồi nhìn qua cửa sổ, mắt đẹp nhìn xa xăm như đang suy tư điều gì đó. Hùng rón rén lại gần định dọa nàng một trận.
“Hù!!!!!”
“Ta biết thừa! Không phải hù!” Nàng nói bằng giọng giận dỗi
Hùng thấy lạ, kéo ghế ngồi xuống hỏi trêu:
“Chương tiểu thư xinh đẹp! có chuyện gì khiến nàng buồn bực vậy?”
“Không có gì! Chỉ là ta…” Nàng ngập ngừng.
“Sao vậy? Có gì kể cho ta nghe đi!”
Bỗng nàng ôm xoay người sang ôm chầm lấy hắn, giọng run run : “Ta…ta sắp phải rời khỏi đây.”
“Nàng định đi đâu?” Hùng ngạc nhiên hỏi.
“Ta phải về Hà Thành…cha ta gọi ta về!” Nàng mếu máo.
“Hay quá! Ta sẽ về cùng nàng, Tiện thể ra mắt bố mẹ vợ.” Hùng hớn hở vuốt ve mái tóc nàng.
“Chàng phải ở lại!” nàng bỗng nghiêm nghị nói.
“Nàng không muốn ta gặp cha mẹ nàng sao?”
“Ta muốn…nhưng ta muốn chàng chiến thắng cuộc thi kia sau đó đường đường chính chính đến…. Hỏi cưới ta.” Nàng nói xong bỗng má đỏ bừng, dụi dụi vào ngực Hùng.
“Ủa nàng cắt đứt dai đoạn nhanh vậy sao?” Hùng bắt đầu trêu ghẹo nàng.
“Chứ chàng muốn sao? Đợi đến bao giờ?” Nàng tròn xoe mắt hỏi.
“Chúng ta cần sáu tháng tìm hiểu sau đó lại thêm sáu tháng yêu nhau rồi mới tính đến hôn nhân chứ nhỉ?”
“Đáng ghét! Chàng không muốn chứ gì?” Thiên An véo ngực Hùng giận dỗi.
“Có…có ta muốn…chỉ là hơi đột ngột.”
“Nhưng…nhưng mà!!!!!” Nàng lại ấp úng khiến Hùng bắt đầu cảm thấy đau đầu vì nàng.
“Lại sao nữa hả cục cưng!” Hùng bắt đầu sến súa.
“Mấy ngày nay ta cảm thấy người rất lạ, ăn uống thất thường, hay chóng mặt lại thèm đồ chua….ta nghĩ ta…. đã….đã…”
“Có em bé???????” Hùng trợn mắt nghĩ thầm, mồ hôi hắn vã ra như tắm, một thằng nhóc 12 tuổi như hắn?
“Không thể nào! Mới có mấy ngày mà, làm sao có em bé nhanh như vậy được? Chắc nàng bị bệnh gì đó thôi!” Hùng phân trần.
“Ta không biết đâu…chàng phải chịu trách nhiệm với ta…chàng hứa đi…hứa đi….hứa đi. Chàng mà không nhanh thì đến lúc bụng ta to ra phải làm sao?” Nàng kéo tay Hùng nhõng nhẽo.
Trưng ra vẻ mặt đáng yêu chết người khiến Hùng không đỡ được, Hùng xoa đầu nàng vỗ về nàng :”Ta hứa!”
Tuy ngắn gọn nhưng chứng đựng tình yêu thương dạt dào, nàng mỉm cười hạnh phúc ôm chặt hắn.
“Ta đói rồi! Chàng lấy gì đó cho ta ăn đi” Nàng khẽ nói.
“Ủa sao nàng bảo ăn uống khó khăn mà?”
“Đi mau đi!” Nàng giận dữ.
Hùng tái mặt, chạy đi kiếm một tô cháo thịt bằm về cho nàng ăn.
“Đút cho ta chứ!” Hùng đang tính đi tập luyện thì bị nàng níu lại.
“Gì đây? Mấy ngày nay nàng rất lạ nha.”
Hùng thăm dò hỏi.
Nàng lại trưng bộ mặt đáng yêu ra khiến Hùng không thể cưỡng lại, đành ngồi đút cho nàng ăn.
Hùng ngồi đút từng miếng cháo cho nàng ăn, lòng không thôi nghĩ về lúc hai người mới gặp nhau. Nàng hơi ít nói, phong thái ung dung thướt tha. Rồi đến khi chiến đấu, mặt nàng sắc lạnh chém mất tay một người mà không đắn đo, còn bây giờ là một cô nàng đáng yêu, tuy có hơi nhõng nhẽo, tuy có hơi bướng bỉnh nhưng tất cả đều là vì một người. Đó là vì Hùng.
“Chàng đang nghĩ gì vậy?” Nàng khẽ hỏi khi thấy Hùng đang ngẩn người ra.
“Không…không có gì…mau ăn đi”
Ăn xong, Thiên An xoa cái bụng no căng của mình.
Hùng mệt lả phi lên giường định đánh một giấc thì Thiên An cũng trèo lên giường dúc vào ngực hắn thủ thỉ : ” không biết bao giờ bụng ta mới to ra ha!”
Ách!!!!!! Hùng chết lặng vì sự ngây thơ của nàng.
…………………………………………………………….
Hà Thành rộng lớn với những ngôi nhà cao tầng mọc chi chít, đường phố tấp lập người qua lại, những ánh đèn lấp lánh giữa màn đêm.
Tề Thiên đang ung dung bước đi trên một con hẻm nhỏ vắng người, tay cầm quả đào cắn dở mồm nhai nhồm nhoàm hỏi lão sư phụ hắn : ” Sư phụ! Người nói xưa kia cũng có người nhấc được Thần Châm như con ư?”
Lão Khỉ già hiện ra trước mặt vuốt râu nói : ” Đúng vậy! Một người rất giống ngươi về tính cách nhưng lại khác xa về ngoại hình.”
“Vậy sư phụ kể con nghe về người đó đi!” Tề Thiên nói.
“Ta sẽ kể cho con nghe vào lúc cần thiết!”
“Ách!!! Sao không phải bây giờ?”
“Ta không thích”.
“Mà sư phụ có phải người ở đây không?”
“Không! Ta ở nơi khác, nơi xa xa về phía bắc.”
Hai thầy trò trò chuyện dọc đường, chợt Tề Thiên vội nấp vào cạnh một cái thùng rác khi nghe Sư phụ hắn nhắc nhở : ” Cẩn thận! Có hai kẻ đang đến nhìn rất khả nghi.”
“Đổi chỗ khác được không sư phụ? Thối quá!” Tề Thiên bịt mũi nhăn mặt.
Tề Thiên chăm chú quan sát một lúc thì thấy hai gã đàn ông cao lớn đang đẩy theo một xe đẩy chứa chiếc thùng to, từ chiếc thùng phát ra một tiếng kêu ư ử.
“Bọn này chắc là buôn bán động vật trái phép rồi!” Lão sư phụ vuốt râu nói.
“Con đập chúng nhé?” Tề Thiên tức giận hỏi sư phụ mình.
“Không liên quan đến chúng ta! Mau về thôi.” Lão can ngăn.
Nhưng chưa nói hết câu thì Tề Thiên đã đến trước mặt hai gã khi từ lúc nào.
“Nhóc con! Không về nhà bú ti mẹ lang thang ở đây làm gì?” Một gã nói.
“Thả con thú trong hộp ra.” Tề Thiên đe dọa.
“Haha…đừng làm ta buồn cười”. Gã tiến đến trước mặt Tề Thiên, cái bóng to lớn của gã che kín người hắn.
Nắm chặt tay đấm mạnh vào bụng tên to xác, Tề Minh nhếch mép cười. Rồi trong một khoảnh khắc, nụ cười vụt tắt trên môi khi hắn cảm nhận tay mình đau buốt. Rồi một cánh tay to lớn tóm đầu hắn nhấc lên.
“Một thằng nhóc Đấu sĩ cấp 9 định đánh ta? Nực cười.” Gã trợn mắt nói.
“Mau đi thôi! Ông chủ đang chờ.” Gã còn lại lên tiếng thúc dục.
“Còn thằng nhóc này thì sao? Để nó đi không khéo nó báo cảnh sát.”
“Đem nó theo luôn.” Gã kia hừ nhẹ
Tề Thiên chỉ kịp nghe đến đó, lúc sau là khoảng trời tối đen trước mặt hắn. Lão sư phụ thấy Tề Thiên bị đập ngất rồi vác đi thì lập tức nhập vào người hắn sau đó vuốt râu sầu não : “Đã yếu lại còn thích ra gió!”