Vũ Văn Nguyệt rút cây thương dài ra khỏi người con Mộc Hầu vừa bị hắn hạ sát, quay sang nói với tên đồng đội : ” Lệ Không Rơi! Ngươi không giúp một tay thì ít nhất cũng đi dò đường chứ, cứ ngồi đấy mà hái hoa bắt “bướm”.”
Lệ Không Rơi tay cầm bông hoa, đưa lên mũi ngửi rồi ung dung nói : ” Ta không thích chiến đấu, cũng chẳng thích nghe lời ai hết.”
Văn Nguyệt nhướng mày : “Thế mi tham gia cuộc thi này làm mẹ gì.”
“Hazzz! Tại tình thế ép buộc thôi!”
“Ép con mẹ mày! Đi thi chứ đi hái hoa đâu mà nhởn nhơ.” Văn Nguyệt thầm chửi trong bụng, hắn nghĩ hắn thật đen đủi khi chung đội với một thằng ngáo ngơ thích hái hoa bắt bướm.
Vũ Văn Nguyệt là thiên tài của Vũ Văn gia, mọi người biết đến hắn bởi sự thông minh hiếm có của mình. Còn được gọi là Nguyệt công tử, 12 tuổi đã đạt Đấu sĩ cấp 9 điều mà ít ai làm được ngoại trừ những thí sinh có mặt tại vòng 2 này trừ Hùng.
Sử lý xong con Mộc hầu( giống khỉ nhưng lại thích ăn thịt, linh lực hệ mộc). Văn Nguyệt ngồi xuống vận linh lực để hồi phục được chút nào hay chút đấy
Lệ Không Rơi thì chẳng quan tâm, cứ đi hái hoa bắt bướm và chỉ giúp đỡ đồng đội khi thực sự cần thiết.
Văn Nguyệt đã hết cách với tên này, đành mặc kệ hắn miễn sao đừng bóp dái đồng đội là được.
………………………………………………………….
Hùng đã phát hiện ra vị trí của 2 kẻ trước mặt nhưng không biết là ai, thận trọng tiến lại gần. Thiên An đi ngay sau Hùng, nàng đã không còn chủ động dẫn đường nữa mà nhường toàn bộ quyền quyết định cho Hùng.
Trọng trách bảo vệ người đẹp trên vai, Hùng không giám lơ là mất tập trung. Tìm một chỗ kín đáo núp vào xem xét tình hình, bỗng thấy một thằng ăn mặc tuy sáng sủa nhưng lại ngáo ngơ đuổi theo con bướm đang bay là là mặt đất.
“Lệ Không Rơi – Đấu úy cấp 1 – hệ băng.” Thông tin từ Tiểu Bảo.
Hùng nghi ngờ : “Tên này làm trò gì vậy? Vào thi đấu lại đi bắt “bướm”.”
“Có thể hắn biết chúng ta đang ở đây, dụ chúng ta ra.” Nàng khẽ nói.
“Chẳng lẽ có mai phục? Nhưng mình chỉ phát hiện một tên thôi mà?” Hùng nghĩ thầm.
Lệ Văn Rơi vẫn nhởn nhơ mà không phòng bị, Hùng chớp lấy thời cơ lao ra nhằm gáy hắn đập mạnh.
Bộp!!!
Tay Hùng bị gạt phăng ra bởi tay Lệ Rơi, bất ngờ vì phản ứng nhanh nhạy, Hùng nhảy lui lại thủ thế.
“Mày là thằng đi cùng với Chương tiểu thư đúng không?” Lệ Rơi cầm một bông hoa nhẹ đưa lên ngửi ung dung hỏi.
Nhìn dáng vẻ như ba đê của Lệ Rơi, Hùng trâm trọc.
“Đúng! Cô nương biết ta sao?”
“Mẹ bà mày!” Lệ Rơi nhướng mày, tức giận khi bị Hùng trọc quê dáng vẻ của hắn, mà công nhận không chỉ Hùng mà Thiên An cũng thấy vậy.
“Tao cho mày chết!” Lệ Rơi lao về phía Hùng tấn công. Chênh nhau 4 cấp khiến Hùng nhanh chóng kiệt sức sau vài đòn đánh của Lệ Rơi, phải lùi lại phòng ngự.
Thiên An thấy Hùng thất thủ thì lao ra ứng cứu.
Thấy Thiên An xuất hiện, Lệ Rơi hít một hơi dài rồi thở ra nhẹ nhàng lãng tử nói : “Hương thơm thật dễ chịu! Đúng là chỉ cần ngửi mùi đã biết là Chương tiểu thư.”
“Múi thằng này thính như chó vậy?” Hùng chửi thầm Lệ Rơi, bản thận hắn cũng bỗng hắt xì hơi một cái.
Thiên An không quan tâm lắm đến câu nói của Lệ Rơi, vận phong linh lực tạo một trận gió.
Ở cấp Đấu úy, tuy không thể duy trì trạng thái này lâu nhưng cũng đủ để đối đầu với kẻ cùng cấp. Thấy vậy Lệ Rơi chỉ ngón tay về phía Hùng, một tia nước nhỏ bắn tới với tốc độ nhanh hơn cả cái chớm mắt.
Hùng đang chuẩn bị né thì Thiên An phẩy tay một cái, lập tức cơn gió mạnh lên làm chệch hướng tia nước.
Thông tin tiếp tục truyền vào đầu Hùng, Hệ băng khi ở cấp thấp không thể tạo sát thương mà chỉ dùng để rửa tay, nếu đánh với đối thủ cùng cấp thì vô tác dụng. Nên Lệ Rơi đã nhắm đến mục tiêu dễ xơi hơn đó là Hùng, tuy không hạ được nhưng ít nhất cũng làm bị thương.
“Chương tiểu thư! Hà cớ gì lại phải bảo vệ tên yếu đuối này? Chi bằng để ta hạ hắn rồi nàng theo ta về nhà!!” Lệ Rơi nói bằng giọng quý tộc pha chút ẻo lả.
Lúc này, Vũ Văn Nguyệt cũng đã có mặt khi thấy một trận cuồng phong quy mô nhỏ. Trước mặt là Chương tiểu thư mà hắn thầm thích, lại còn có hôn ước. Sau đó Văn Nguyệt nhìn sang Hùng với đôi mắt hình viên đạn, hắn ghét Hùng ngay khi Hùng với Thiên An được xếp thành một cặp. Trong vòng đầu tiên, khi ở trên khán đài hai người lại tỏ ra thân thiết khiến Văn Nguyệt vô cùng tức tối nhưng vốn là người hiểu chuyện nên hắn không xừng cồ lên. Giờ lại thấy nàng đang che chở bảo vệ cho hắn. Máu nóng dồn lên não, Văn Nguyệt nén nhịn mặt lạnh lùng quay sang Thiên An : “Thiên An cô khỏe chứ?”
“Khỏe! Cảm ơn đã quan tâm.” Nàng nói bằng giọng còn lạnh lùng hơn rồi kéo tay Hùng rời đi.
“Định chạy à!” Lệ Rơi định đuổi theo nhưng bị Văn Nguyệt cản lại, tức tối nói:
“Mẹ bà nó dám chê ta ba đê! Ngươi thấy có tức không?”
Hùng được người đẹp bảo vệ, quay lại vênh mặt lên nhìn Văn Nguyệt, vẻ mặt Hùng lúc này cực kì đáng ghét.
Văn Nguyệt cố nhịn, tay nắm chặt rồi rời đi hướng khác, Lệ Rơi cũng không nói gì liền đi theo nhưng vẫn không quên ngắt một bông hoa ven đường đưa lên mũi ngửi, lãng tử phiêu bồng.
“Nàng biết hắn sao?” Đi được một quãng Hùng hỏi.
“Ai cơ?”Nàng tỏ ra ngây thơ trả lời.
“Vũ Văn Nguyệt! Kẻ vừa chạm mặt chúng ta đó.”
“À…! Biết chút chút.” Nàng như không muốn nói về chuyện đó liền đổi chủ đề : “Mà chàng đã đói chưa? Chúng ta kiếm chút đồ ăn.”
Hùng biết nàng không muốn nhắc về tên Văn Nguyệt kia vì qua Tiểu Bảo hắn biết được 2 người có hôn ước từ trước nên không hỏi thêm gì, sau đó 2 người tìm quanh kiếm được một ít nấm và một con thỏ.
Còn chưa kịp ăn thì từ xa tiến lại phía Hùng và Thiên An là hai bóng người vẻ mặt không có gì tốt đẹp.
“Để lại bữa ăn và ta sẽ tha cho 2 ngươi một con đường sống.” Gia Long bước đến lạnh lùng nói, phía sau hắn là Tao Không Biết – một kẻ mang linh lực hệ bóng tối và là Đấu úy cấp 1.
Hùng biết từ trước nên chẳng có gì bất ngờ, bình tĩnh đứng dậy nói : “Vậy à? Có chân có tay sao không tự đi bắt về mà ăn? Long Tộc dạy ngươi đi cướp của người khác à?”
“Ngươi…sao ngươi biết ta là người Long Tộc?” Gia Long trợn mắt ngạc nhiên
Thiên An và Không Biết cũng ngạc nhiên không kém vì Long Tộc rất ít khi lên đất liền mà chỉ sống dưới đại dương bao la. Trừ những dịp quan trọng như lễ hội hay gì gì đó thì người ta mới thấy Long Tộc xuất hiện.
“Haha…ta còn biết mẹ ngươi ngủ với cha ngươi lần đầu tiên khi nào nữa mà! Mấy cái kia nhằm nhò gì!” Hùng hách dịch cười khẩy.
“Con đũy mẹ mày chán sống rồi à?” Gia Long tức giận quát sau đó vận linh lực lao
Về phía Hùng nhằm cái miệng vừa phun ra những câu mất con mẹ nó nết định một đấm cho bay luôn hàm răng. Nhưng Hùng đâu có ngu, tay phải đang giấu phía sau lưng nắm một quả cầu trắng sáng bằng quả cam đưa ra trước khi đấm của Gia Long lao đến. Trong chớp mắt quả cầu đã chạm vào bụng của Gia Long , vừa va chạm quả cầu lập tức phát nổ khiến Gia Long văng sang một góc bất tỉnh nhân sự.
“Đó…đó là chiêu thức gì?” Không Biết còn chưa hết hoảng khi chứng kiến cảnh vừa rồi hỏi.
“Thiên Linh Cầu! Sao? Lợi hại chứ?” Hùng đắc ý đưa ngón cái lên quyệt vào mũi vẻ mặt vênh lên.
“Mày…mày chỉ là Đấu Sĩ cấp 6! Làm sao có thể!” Tao Không Biết vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.
“Trên đời này không có gì là không thể!” Hùng ung dung nói.
Tao Không Biết nét mặt từ ngạc nhiên chuyển sang đằng đằng sát khí, giọng trầm hẳn lại nói : Ngươi cũng khá! Nhưng đáng tiếc là cuộc thi dừng lại với ngươi rồi.”
Dứt câu, nắm tay của Không Biết được bao bọc bởi một màu đen kì dị,đó là hệ bóng tối. Đạp đất lao đến chỗ Hùng khiến Hùng trong thoáng chốc hoảng loạn định bỏ chạy vì đòn Thiên Linh Cầu vừa rồi đã ngốn sạch linh lực của hắn .
Soẹt!!!
Tiếng kiếm chém mới nhẹ nhàng làm sao, cánh tay mang linh lực của Không Biết rơi xuống đất, máu từ vết chém phun ra không ngừng. Hắn ngã ra đất đau đớn gào thét.
Cầm Thục phong kiếm trên tay, máu vẫn còn vương lại trên lưỡi kiếm. Thiên An trừng mắt nhìn Không Biết nói bằng giọng uy hiếp : Cút! Đừng để ta gặp lại.”
Quá đau và sợ hãi, Không Biết gượng dậy nhặt cánh tay mình lên rồi bỏ chạy, mặc kệ Gia Long đang bất tỉnh bên cạnh.
Hùng lúc này vẫn chưa hết kinh hãi, cảnh chém giết ở thế giới cũ hắn chỉ xem trên tivi mà hắn đã nổi hết da gà. Còn đằng này là tận mắt chứng kiến một mỹ nhân xinh đẹp ra tay không một chút do dự, Hùng toát mồ hôi hột.
Thiên An quay sang nhìn Hùng, vẻ mặt đáng sợ dữ tợn thay bằng vẻ mặt kiều diễm thường ngày. Hùng mặt tát mét khi nàng nhìn hắn như vậy. Cảm giác sợ sợ như một thằng đàn ông đang sợ cô vợ xinh đẹp nhưng cũng rất hung dữ khi cần thiết.
“Chẳng may làm trái ý nàng thì…..” nghĩ đến đây, Hùng tay che lấy thằng em trong quần, mồ hôi chảy ngược lên trên trán.
“Tiểu Hùng! Chàng sao vậy?” Thấy Hùng vẻ mặt thất thường, Thiên An khẽ lay lay vai hắn gọi.
Hùng giật mình khi Thiên An đánh tan dòng suy nghĩa của hắn. Trước mặt hắn bây giờ vẫn là Chương tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, giọng nói trong trẻo. Hùng ập ờ nói : “À! Không sao…vì dồn toàn bộ linh lực vào sát chiêu nên giờ hơi mệt.”
Thiên An dìu Hùng đi sâu vào rừng, đến một chỗ kín đáo nhiều bụi rậm. Nàng dừng lại đỡ Hùng ngồi xuống, Hùng hiểu ý nàng muốn tìm chỗ kín để tránh bị phát hiện
Hùng vận lực để hồi phục. Chợt cảm thấy đùi mình có thứ gì đó hơi nặng và ấm áp, mở mắt ra thì thấy Chương tiểu thư đã gối đầu lên đùi hắn từ lúc nào. Vẻ mặt xinh đẹp tỏ ra buồn thiu, mắt đẹp rủ xuống. Tay thon đưa lên che miệng ngáp mấy cái, thấy Hùng nhìn mình mà không nói gì, nàng đỏ mặt e thẹn nói : “Tiểu Hùng! Ta…ta buồn ngủ quá! Cho ta mượn một chút nhé.”
Dáng vẻ buồn ngủ cộng với vẻ đáng yêu khiến Hùng như muốn rụng rời ân cần nói :
“Được! Nàng cứ tự nhiên.”
Được cho phép, Nàng như con mèo nhỏ dụi dụi mấy cái vào đùi Hùng rồi nhẹ nhàng khép đôi mi cong.
“Sao lại đáng yêu đến vậy cơ chứ?” Hùng nghĩ thầm, chăm chú ngắm nhìn nàng. Đôi mắt nhắm lại nhưng vẫn đầy vẻ hút hồn, đôi môi chúm chím chu lên một xíu khi gò má nàng áp vào đùi Hùng. Má nàng khì khỏi nói, trắng trẻo mịn màng thơm mùi da thịt con gái khiến ai nhìn cũng chỉ muốn cắn một cái không nhả. Mái tóc đen dài xõa ra được nàng vén sang một bên gọn gàng. Mùi hương lan tỏa ra xung quanh và kết thúc ở mũi Hùng. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng rồi tiếp tục vận lực phục hồi. Trong quá trình vận lực không ảnh hưởng đến người bên cạnh nên hắn yên tâm hồi phục.
Trong lòng hắn bắt đầu có cảm giác nàng quan trọng với hắn, hắn cũng có tình cảm với nàng nhưng cũng có tình cảm với cả Ngọc Lan, cả với Tố Trinh mà một chút với Tiểu Vũ. Hắn không hiểu lòng mình thực sự muốn cái gì nhưng hắn biết các nàng đều là những người rất quan trọng với hắn.
Rồi một ý nghĩ đen tối lóe lên trong đầu hắn : “Sẽ như thế nào khi hắn và cả bốn nàng lên giường cùng nhau…”
Hùng vẫn đang ngồi xếp bằng vận công, Thiên An ngoan ngoãn ngủ bên cạnh. Miệng hắn chảy ra một dòng nước dãi xuống đến tận cằm.
Nàng dần chìm vào giấc ngủ, môi hồng khẽ mỉm cười hạnh phúc khi môi Hùng chạm má nàng. Nàng muốn cảm giác này kéo dài mãi mãi. Nàng bắt đầu mơ một giấc mơ thật đẹp, cảm giác bình yên này thật thoải mái.
……………………………………………………………..
Đông Hải Long Cung…
“Con định đi đâu vậy?” Long Vương hỏi con gái út của lão.
“Con muốn lên đất liền!” Minh Thư trả lời, nàng cất bước rời đi.
Long Vương định ngăn lại nhưng không, thở dài trầm lặng, nhìn theo bóng lưng mảnh mai thiếu nữ của con gái. Trong lòng não suy nghĩ không thôi : “Con gái của ta! Ta biết con muốn tìm tên nhóc đó mặc dù không biết hắn sống hay chết. Con đã lớn để có thể tự mình làm những gì mình muốn, con không còn là cô bé hay nhõng nhẽo suốt ngày theo cha đi du ngoạn. Nhưng ta không thể lo cho con mãi được, đã đến lúc con đi trên con đường riêng của con rồi.”
Sau đó lão phất tay một cái, một bóng hình thanh niên hư ảo hiện lên trước mặt cung kính cúi chào lão, Long Vương ra hiệu miễn lễ rồi hỏi bằng giọng trầm :
“Người được cử đi sao rồi?”
“Dạ đã thất bại!” thanh niên kia trả lời.
“Biết lý do thất bại không?” Lão hơi ngạc nhiên hỏi. Cuộc thi quy mô nhỏ đó như là một cuộc so tài ngầm của các thế lực khi cử thiên tài trẻ tuổi đến cùng nhau cọ sát. Lão vẫn luôn tin rằng không ai có thể vượt qua thiên tài của Long Cung khi ngang cấp độ.
“Dạ thưa! Do một tên nhóc còn chưa lên Đấu úy.”
“Đệch!!!!” Lão có vẻ không hài lòng quát.
“Truy tìm danh tính kẻ đó cho ta, mọi phát hiện trực tiếp báo cáo với ta.” Lão Hừ lạnh.
“Dạ rõ!” Dứt câu bóng hình hư ảo liền biến mất.
Long Vương ngồi vuốt râu thở dài :
“không lẽ ngươi vẫn còn sống?”
Đột nhiên có báo động từ bảo vệ biên giới gửi về làm Long Vương bỗng lo lắng.
“CẤP BÁO! CẤP BÁO! KHU VỰC KHE NỨT LỤC ĐỊA CÓ KẺ XÂM NHẬP! CẤP BÁO CẤP BÁO!!!!!!”
“Ai mà dám đến khu cấm địa này?” Long Vương suy nghĩ rồi mặt bỗng tái đi quát :
“Mau triệu tập binh lính! Lập tức theo ta đến Khe Nứt Lục Địa.”
………………………………
“Ngọc Lan! Nàng đang ở đâu? Vẫn sống tốt chứ? Có nhớ đến ta không? Còn ta thì rất nhớ nàng, rất muốn được gặp màng. Mong ngày chúng ta đoàn tụ sẽ sớm xảy ra.” Dòng suy nghĩ trong đầu Hùng như rõ hơn bao giờ hết. Hắn nhớ nàng rất nhiều.
Hùng đã dần hồi phục, chỉ cần nghỉ ngơi thêm chút nữa là được. Thiên An thì vẫn ngoan ngoãn ngủ ngon lành trên đùi hắn, thỉnh thoảng lại trở mình một cái.
“Ta có thể lấy nhiều vợ chứ?” Hùng hỏi tiểu bảo, tay nhẹ nhàng gẩy những sợi tóc mềm mượt của Thiên An.
“Ngươi thích lấy bao nhiêu vợ cũng được!” Tiểu Bảo trả lời.
“Đù! Vậy thì quá phê rồi, như phim Lộc Đỉnh Ký vậy…haha!” Hùng khoái trí nghĩ thầm.
Đang sung sướng mơ tưởng thì cảm giác linh lực xáo trộn trong cơ thể, rồi tan biến trong không khí.
“Chúc mừng ngươi đã lên Đấu sĩ cấp 7.”
Nhờ khả năng hấp thụ đáng kinh ngạc của mình, mặc dù vẫn tầng 0 nhưng vẫn có thể tăng cấp mà không cần xếp bằng vận công. Tất nhiên là áp dụng thêm xếp bằng tu luyện sẽ nhanh hơn, nhưng vẫn khá chậm so với người thường.
Vẫn theo quan điểm chậm mà chắc nên Hùng cũng không quá quan tâm về cấp độ chênh lệch ở mức nhỏ. Bằng chứng là hắn đã hạ nốc ao một Đấu úy cấp 1 chỉ bằng một sát chiêu. Vậy nếu hắn đạt Đấu linh như Lực Cường thì sẽ thế nào? Chỉ nghĩ đến thôi mà Hùng đã tưởng tượng ra cảnh hắn làm bá chủ thế giới, mọi sinh vật đều phải quỳ rạp dưới chân hắn.