Dứt câu, Văn Hoài vung quạt lao về phía Gia Long đang đứng. Tuy đã dùng toàn bộ linh lực vào nhát kiếm vừa rồi nhưng vẫn chống đỡ quyết liệt. Hùng bắt đầu khả nghi về tên Gia Long này, một Đấu sĩ cấp 9 lại có thể chiến đấu kiên cường sau khi dùng hết linh lực. Cả Vũ Văn Đình và một số cao thủ có mặt cũng nhận ra sự khác biệt của Gia Long, lão vuốt râu nói thầm :
“Từ khi nào Sài Thành lại chiêu mộ người từ nơi khác đến vậy?”
Văn Hoài liên tiếp tấn công như vũ bão vào Gia Long nhưng chỉ làm hắn bị thương nhẹ, Gia Long đổi kiểu chiến đấu, từ thủ chuyển sang công. Hắn phi cây kiếm về phía Văn Hoài và lao theo với toàn bộ sức lực còn lại.
Văn Hoài cũng lao đến, chật vật né đường bay của cây kiếm thì nắm tay mang hỏa linh lực tụ lại của Gia Long đang bay thẳng về phía mặt hắn, chẳng còn cách nào khác Văn Hoài đưa tay nên phòng ngự nhưng cú đấm mạnh nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Văn Hoài tuy đã phòng ngự nhưng vẫn lùi về phía sau đến sát mép của đấu trường. Vết tím trên tay hiện rõ chứng tỏ uy lực cú đấm rất lớn. Gia Long lúc này hoàn toàn kiệt sức nói : “Chưa ai cùng cấp đỡ được cú đấm đó của ta! Ngươi cũng không phải dạng vừa.”
Văn Hoài khụy xuống đất sau đòn đó của Gia Long, gượng nói : ” Ngươi…ngươi không phải là người…..”
Đột nhiên Văn Hoài gục ngã rồi rơi khỏi võ đài trước sự kinh ngạc của tất cả những người có mặt.
“Hắn sao vậy?”
“Đang đánh thì gục là sao?”
“Rồi cây kiếm đen từ đâu lại bay về tay của tên Gia Long kia vậy?”
Các cao thủ thì nhận ra ngay vừa sảy ra chuyện gì, Vũ Văn Đình có hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhận ra , chán nản thở dài : “con vẫn còn phải học hỏi nhiều!”
Trong đám thí sinh chỉ mình Hùng nhận ra chuyện gì, Gia Long đã dồn toàn bộ linh lực vào thanh kiếm rồi ném nó đi theo hướng vòng cung, còn cú đấm mang hỏa linh lực thực ra chả có tý linh lực nào mà hoàn toàn là sát thương vật lý. Suy đoán của Hùng là đúng, Gia Long không phải con người mà là Long tộc. Và khi bay đủ lực thì cây kiếm sẽ quay lại và trúng đích với tỷ lệ thành công gần như là không. Nhưng Gia Long đã làm được.
“Thật khó tin nhưng người chiến thắng là Gia Long đến từ Sài Thành.” Tiếng bình luận viên hét lên trước sự chưa hiểu lắm của mọi người nhưng vẫn vỗ tay kịch liệt.
Sau khi dọn dẹp xong đấu trường, bình luận viên nói : “Không để mọi người chờ lâu, ngay bây giờ là cuộc đấu được xem là sẽ dở nhất bởi… Xin giới thiệu Hắc Hùng đến từ Cát Bà Đảo.
Không một tiếng vỗ tay, cả đấu trường lặng thinh. Hùng bước ra với vẻ thản nhiên như đó là điều hiển nhiên mà hắn gặp quá nhiều ở thế giới cũ, cũng bị khinh thường rẻ mạt. Mọi người bắt đầu xì xầm :
“Hắn diện Cát Bà đảo? Cát Bà đảo làm gì có ai sử dụng được linh lực?” Một người hiểu biết nói.
“Hơn nữa ta nghe đồn nơi đó bị một tổ chức bí ẩn tàn sát đến không còn một mạng người rồi mà?”
“Hay là hắn chỉ dả danh để cho có? Thực ra hắn không đại diện cho nơi nào cả?”
Khán giả bắt đầu hoài nghi và la ó khi Hùng bước ra.
“Và Đối Thủ của Hắc Hùng là Kim Ốp đến từ Lao thành.”
Một tên bước ra với nước da ngăm đen nhưng vẫn anh tuấn.
“Vãi đạn! Từ tận Lao Thành xa xôi đến để tham gia.” khán giả lại xì xầm.
Cả 2 bước lên võ đài, Kim Ốp nhìn Hùng cười đểu nói : “Ngươi đại diện cho cái gì cơ? Cát Bà đảo hả? Để sau khi chiến thắng giải đấu này ta sẽ đến đó xem một nơi không còn ai sống sót thì làm sao đào tạo được ra ngươi.”
“Nhiều lời! Đến đi.” Hùng lạnh lùng nói, vào thế chuẩn bị tấn công.
Thiên An ngồi trên quan sát, trong lòng không khỏi bất an thầm nói : “Hy vọng ngươi sẽ sử dụng nó.”
Kim Ốp lao đến tấn công Hùng, hắn đấm đá liên hồi nhưng không sử dụng linh lực.
Hùng né đòn một cách dễ dàng, tuy chênh nhau 3 cấp nhưng hắn không tỏ ra yếu thế trước Kim Ốp. Và điều này khiến khán giả bất ngờ, chăm chú quan sát trận đấu. Bình luận viên bắt đầu chém gió :
” Chà! Một Đấu sĩ cấp 6 đấu với Đấu sĩ cấp 9 mà thực lực không chênh lệch! Quả là lợi hại.”
Hùng vận linh lực vào chân, lao đến nhằm đầu Kim Ốp đá xuống nhưng hắn đã đỡ được bằng tay không. Những tia sét màu trắng bắt đầu xuất hiện trên nắm tay Kim Ốp, Hùng bất ngờ nhảy về phía sau.
Bình luận viên hô to :” Đó là thuộc tính linh hồn ư? Chỉ là Đấu sĩ cấp 9 mà có thể sử dụng thuộc tính sao? Đúng là bất ngờ quá!!!”
Khán giả thì gieo hò, mấy em gái mới lớn bắt đầu thích những tràng trai có nước da ngăm đen như Kim Ốp.
“Chịu thua chưa nhóc?” Kim Ốp nhếch rồi lao về phía Hùng tấn công liên tục bằng Lôi linh lực của mình.
“Thua ư! Ngươi mới thua đó đồ trẻ trâu.” Hùng trọc tức, toàn thân bị thương tích do Lôi điện của Kim Ốp gây ra nhưng chỉ bị choáng váng đôi chút.
Nên nhớ rằng khi ở Đấu sĩ, linh lực trong cơ thể chỉ đủ để duy trì thuộc tính trong khoảng một thời gian ngắn, Hùng biết Kim Ốp sắp dùng hết linh lực và chuẩn bị phản công.
“Chỉ biết chạy thôi sao!!…có ngon đứng lại.” Kim Ốp điên cuồng tấn công nhưng chỉ làm Hùng bị thương chứ không hạ được hắn.
Thời cơ đã đến, Hùng đưa một ngón tay chỉ lên trời còn người thì vẫn né những đòn đánh bắt đầu giảm tốc độ do dùng cạn linh lực của Kim Ốp. Tuy Kim Ốp hơn Hùng 3 cấp nhưng lại chiến đấu không có đầu óc nên dễ đoán, vả lại mục tiêu của Hùng là Gia Long, kẻ cũng mang Long thể như hắn.
Khán giả thấy hành độnh chỉ tay lên trời của Hùng thì thắc mắc : “
“Thằng đó làm gì vậy?”
“Chẳng lẽ nó định…”
“ANH EM SKY ƠI!!!!!”
Từ đầu ngón tay của Hùng xuất hiện một quả cầu linh lực màu trắng, và đang tăng kích thước.
“Mày làm trò gì vậy?” Kim Ốp thấy Hùng tụ linh ở đầu ngón tay để tại một quả cầu thì rất lạ, khựng lại tò mò.
“Quà tặng mày đấy trẻ trâu!!!!” Hùng tiếp tục trọc tức.
“Trẻ trâu là cái con mẹ gì??”
” À thì mấy đứa da đe mà tính tình nông nổi cuồng chiến thì tao gọi đó là trẻ trâu vì nó vừa trẻ lại còn trâu sức…haha”
Kim Ốp tức giận, không ai dám chê bai làn da của hắn, lại còn nói hắn giống trâu, linh lực bộc phát ở 2 cánh tay lao đến nhằm kết liễu cái mồm đã trế diễu mình.
Hùng chỉ đợi có thế,đưa bàn tay còn lại đẩy khối cầu linh lực đang to dần về phía Kim Ốp. Quả cầu bay với tốc độ cực nhanh, Kim Ốp như có thứ gì đó giữ chân lại khiến hắn đang trong đà lao đến thì bỗng đứng im, toàn thân co giật.
“Cơ…cơ thể ta…” Kim Ốp đã đứng như tượng, không thể nhúc nhích.
RẦMMM!!!!!
Quả cầu lao thẳng vào mặt Kim Ốp gây ra một vụ nổ lớn, khói bụi mù mịt.
“Đó là chiêu thức gì vậy?” khán giả há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng trên sân
Vũ Văn Đình mặt mày đăm chiệu quan sát Hùng trong im lặng, trên khán đài có một cô gái mặc Hồng y, đầu đội mũ rộng vành có một lớp màn che mỏng che hết cả khuôn mặt. Đôi mắt đẹp nhìn về phía đấu trường nơi Hùng đang đứng miệng nở nụ cười : “Tên nhóc!! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.”
“Mẹ! thằng này hack à? Đấu sĩ cấp 6 lại phóng xuất được linh lực? Nó lĩnh ngộ vượt cấp chắc?”
“Thật khủng khiếp!!!!”
Rồi tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên từ từ, chậm rãi khi làn khói từ vụ nổ tan hết.
Kim Ốp gục tại trận, nằm im bất động còn Hùng thì hiên ngang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng boy khoanh hai tay trước ngực.
“HẮC HÙNG CHIẾN THẮNG!!!!!” Bình luận viên hô vang.
Khán giả lại bình phẩm.
“Thật không thể tin Cát Bà đảo còn sót lại một thiên tài như hắn.”
“Hừ! Cũng mạnh đấy nhưng cũng chỉ lót đường cho Hoàng Gia Long thôi.” Một người tỏ ra tức tối.
“Phải đấy!!! Hoàng Gia Long chắc chắn là ứng cử viên vô địch rồi, hắn đả bại cả đệ nhất thiên tài Vũ Văn Hoài cơ mà.”
“Cũng không chắc đâu! Ta nghĩ tên này sẽ làm lên kì tích.”
Hùng về vị trí y tế để chăm sóc vết thương, Thiên An chạy đến lo lắng hỏi : “Ngươi vẫn nguyên vẹn chứ?”
“Hỏi kì vậy?” Hùng hỏi ngược lại nàng, vẻ mặt nhăn nhở.
“Còn vui được à? Ngươi sử dụng chiêu thức vừa rồi là gì vậy? Có vẻ rất lợi hại.” Thiên An tò mò.
“Lợi thì cũng có lợi! Nhưng hại thì cũng không ít. Để tối về ta sẽ nói…”
Chăm sóc vết thương xong Thiên An dìu Hùng về ghế thí sinh, hắn hoàn toàn tự đi được nhưng chả dại gì khi lại từ chối một tuyệt sắc giai nhân cả. Nhiều con mắt nhìn Hùng bằng hình viên đạn, vẻ ghen tức với thằng ml số hưởng này.
“Trận đấu tiếp theo… Xin mời đệ nhất mỹ nữ của giải đấu lần này…. Tiểu thư Chương Thiên An!”
Tiếng vỗ tay reo hò lớn chưa từng thấy, chủ yếu là các thanh niên F.A và có người yêu lẫn vợ. Tất cả đến đây với mục đích xem tỷ võ thì ít mà ngắm mỹ nhân thì nhiều.
“Ôi mỹ nhân kìa anh em!”
“Cô ta có phải nhị tiểu thư nhà họ Chương nổi tiếng ở Hà Thành không?” một người tò mò.
“Đúng vậy! Nhà họ Chương nghe nói còn giàu có và quyền lực gấp mấy lần Vũ Văn gia.” một người hiểu biết nói.
“Ta nghe nói Vũ Văn Đình còn định hỏi cưới cô ta cho Vũ Văn Hoài!! Không biết liệu có là sự thật.”
“Thế thì còn gì bằng! 2 bên làm thông gia thì Hà Thành càng chú ý đến nơi này và sẽ đầu tư của cải để xây dựng nơi này sầm uất chứ sao?”
“Chẳng phải như thế sẽ là hôn nhân chính trị sao?”
“Hazzzz! Ai mà biết được.”
Khán giả thôi bàn tán khi bình luận viên giới thiệu đối thủ của Thiên An : ” Đối thủ của Chương tiểu thư sẽ là….. Võ Nhị Lang đến từ Huyết Linh giáo.”
“Huyết Linh giáo!!! Là Huyết Linh giáo.”
Khán giả được một phan choáng váng. Huyết Linh giáo nổi tiếng có nhiều thiên tài, điển hình là bộ đôi Hắc Bạch song sát đã từng chạm chán với Lực Cường. Vì là tà giáo nên phong cách chiến đấu của người Huyết Linh giáo không khác gì sát thủ, nhanh gọn lẹ.
Hùng cảm thấy bất an và lo cho Thiên An, không biết liệu nàng có thể giành chiến thắng trước một đối thủ bí ẩn như vậy?
Cả 2 bước lên đấu trường, Thiên An nhẹ nhàng bước đến với phong thái nhẹ nhàng kiều điễm khiến các chàng trai hò hét không thôi còn các cô gái thì tỏ rõ sự gen tức.
Võ Nhị Lang tiến đến với bộ mặt được Thiên An đánh giá ngay khi gặp mặt là còn gian xảo hơn cả Hùng gấp bội.
“Chào mỹ nhân! Sau vụ này có muốn đi ăn với anh không?” Nhị Lang cười nham hiểm hỏi.
“Cảm ơn nhưng chắc ta sẽ không nuốt nổi bữa ăn đó mất!!!” Thiên An đáp khiến Nhị Lang mặt biến sắc.
“Cá tính mạnh mẽ!! Ta thích!”
Nàng không nói gì, khi bình luận viên hô bắt đầu thì một trận gió nổi lên quanh sân đấu trường làm những dải lụa trên người Thiên An bay phấp phới càng làm tăng vẻ xinh đẹp của nàng.
Hùng ngồi ngây người khi thấy vẻ đẹp hơn hẳn mọi ngày của Thiên An. Có thể là trong một tuần vừa rồi lúc nào cũng ở cạnh nàng nên như đã quen với nét mặt của nàng, cũng có thể là do từ đầu đến giờ hắn tiếp xúc với toàn là tuyệt sắc mỹ nhân nên mới xem nhẹ sắc đẹp của nàng. Nhưng bây giờ, khi chứng kiến nàng đang chuẩn bị chiến đấu phía dưới, Hùng mới có dịp ngắm nàng và quả thật nàng vô cùng xinh đẹp. Bảo sao đám đàn ông ở đây lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Người đẹp! Ta hãy mau kết thúc để cùng theo ta về Huyết Linh giáo nào!!!” Nhị Lang sở khanh nói rồi nhảy vọt về phía nàng.
“Hừ! Một tên Đấu sĩ cấp 9!!!” Nàng nói thầm, nét mặt bỗng biến sắc rồi rút ra từ trong nhẫn một thanh kiếm dài thẳng hoa văn tinh xảo.
“Nhìn kìa Thục Phong Kiếm! Một trong hai mươi tám Tthánh bảo!” Một người nói.
“Trời!!! Họ Chương này quyền lực cỡ nào khi nhị tiểu thư nhà họ sở hữu Thánh bảo.”
Khán giả không biết đã trầm trồ bao nhiêu lần nhưng vẫn tiếp tục trầm trồ.
Thiên An nhẹ nhàng như cơn gió, lao đến chém một đường lướt qua người của Nhị Lang khi tay hắn cũng vừa chạm vào vai nàng.
2 người quay lưng về phía nhau, một khoảng im lặng khắp đấu trường.
Hùng để ý trên vai nàng xuất hiện một vết rách. Còn Nhị Lang vẫn đứng im cúi gằm mặt không động đậy.
Thiên An từ từ nhét thanh kiếm vào vỏ, khi thanh kiếm vào hết thì cũng là lúc khán giả gào lên hoan hô khi thấy Nhị Lang gục tại chỗ, mắt trợn ngược.
“MỘT ĐÒN DUY NHẤT THƯA QUÝ VỊ!”
Bình luận viên hét lên phấn khích.
“Chỉ một đòn duy nhất là thiên tài đến từ Huyết Linh giáo đã gục tại chỗ. Sức mạnh của Chương tiểu thư thật không thể xem thường.”
“Hay quá mỹ nhân của anh…hú hú!!”
Những khán giả nam phấn khích hô to.
Thiên An không để ý phản ứng của mọi người xung quanh, đưa mắt về phía Hùng đang ngồi nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong một điều gì đó.
Hùng nhận ra ánh mắt đó của nàng, như thấu hiểu nhau Hùng mỉm cười rồi vỗ nhẹ tay mấy cái.
Nàng cũng mỉm cười rồi rời sân đấu nhường chỗ cho cặp đấu tiếp theo.
Sau khi những trận đấu quyết liệt cuối cùng kết thúc, thì trời đã về chiều. Bình luận viên bắt đầu công bố kết quả :
“Thưa quý vị! Sau ngày đầu tiên, chúng ta đã tìm ra 10 thí sinh xuất sắc đi tiếp vòng 2 đó là…. Hoàng Gia Long…Hắc Hùng..
Chương Thiên An…Vũ Văn Nguyệt…Hoắc Đô…. Phùng Ngọc Hưng…Lý văn Thông…Khá Bá Thiên…Tao Không Biết..Và người cuối cùng là Lệ không Rơi. Xin chúc mừng những thí sinh vừa được nêu tên.”
“Và vòng 2 của cuộc thi xin được phép bắt đầu.”
Bình luận viên vừa dứt cậu, giữa đấu trường mọc lên một tấm gương lớn 2 mặt trong suốt, mọi người ngỡ ngàng khi lần đầu tiên nhìn thấy nó.
“Tấm gương lớn kia để làm gì vậy?”
Thấy sự thắc mắc của mọi người, bình luận viên nói tiếp : “Trước mặt quý vị là một cổng không gian dẫn đến một đấu trường khác để tăng tính kịch tính của cuộc thi. Đây là bảo vật được Hà Thành đầu tư để giúp thị trấn chúng ta tiến gần tới công cuộc thời đại 4.0 của Địa cầu.”
“Vậy là sắp thoát khỏi cuộc sống lạc hậu rồi!!” một người nói.
“Đúng vậy! Nghe nói không chỉ Hà Thành mà các đại Thành khác cũng đang bắt đầu bỏ tiền và của cải ra để giúp các nơi lân cận sớm phát triển.” Một Người có vẻ lớn tuổi nói.
Hùng ngước mắt lên nhìn tấm gương khổng lồ, lòng thầm nghĩ :
“Bảo vật ư? Ta sẽ trở thành một nhà Giả kim thuật để tạo ra những linh bảo có ích cho mọi người.”
Thực ra Hùng đã hỏi Tiểu Bảo và được cho biết rằng những bảo vật có giá rất cao và Hùng thì không thể cưỡng lại được tiền.
Một phần nữa là hắn nghĩ nếu Tố Trinh và Tiểu Vũ còn ở Cát Bà thì hắn nhất định sẽ mang những thứ có ích đến để dựng xây đảo Cát Bà thành một nơi đáng sống.
Thiên An nhìn Hùng đang ngắm nghía chiếc gương hỏi : “ngươi cũng thích soi gương à?”
“À không! Ta…ta chỉ tò mò chút thôi.”
“Luật thi rất đơn giản, ai trụ lại cuối cùng sẽ được tham gia vòng 3 tử chiến, các cặp đã được chia sẵn và xin nhớ kĩ trong đấu trường có linh thú nhưng không con nào trên Đấu úy cấp 5 nên mọi người yên tâm. Nếu bị thương thì ban tổ chức sẽ cử người đến cứu hộ ngay.”
Hùng nắm tay Thiên An để chánh lạc nhau khi vào trong.
“Mời các thí sinh bước vào cánh cổng.”
Từng cặp một tiến vào, Hùng vào Thiên An là cặp cuối cùng. Vừa chạm vào cánh cổng thì Hùng bị dội ngược lại lùi mấy bước. Thiên An đỡ lấy hắn rồi nhìn trọng tài vẻ hơi tức giận.
“Xin lỗi Hắc công tử và Chương tiểu thư! Đây là sự cố ngoài ý muốn để chúng tôi khắc phục.” Bình luận viên chữa cháy.
“Bà mẹ nó! Số đen như chó cắn.” Hùng chửi thầm.
Sau khi gọi người đến sửa chữa thì khoảng 30 phút sau 2 người đã tiến vào cổng.
Khung cảnh trước mắt Hùng thật Hùng vĩ, hắn đang đứng trên một ngọn núi phủ đầy cây xanh hay chính xác hơn là một khu rừng.
Vì xuất phát sau nên chẳng có ai ở xung quanh.
“Hãy đề phòng! Bọn họ có thể phục kích chúng ta bất cứ chỗ nào.” Thiên An nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Hùng không nói gì, hắn nhìn xuống tay mình, không còn là hắn nắm tay nàng mà tay nàng đang nắm chặt tay hắn không rời.
Hùng kéo kéo tay rồi nhìn nàng vẻ mặt ngơ ngác.
Nàng đỏ mặt rồi kéo Hùng đi, vừa đi vừa nói : “Không phải ta thích nắm tay ngươi nhưng nhỡ đâu buông tay ra ta lại lạc mất ngươi thì sao?”
Hùng đơ người vì lời nói của Thiên An và ngoan ngoãn đi theo nàng. Trong lòng vui sướng không nguôi.