Loạn Thế Thần Ma – Chương 19 Cuộc thi bắt đầu – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Loạn Thế Thần Ma - Chương 19 Cuộc thi bắt đầu

Vũ Văn phủ, thư phòng của chủ phủ Vũ Văn gia. Tại đây có một ông lão khoảng 70 tuổi nhưng vẫn cường tráng, mái tóc muối tiêu dài buộc phía sau, đang ngồi trên ghế tay cầm quyển sách. Trước mặt ông là 2 đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất. Ông gấp quyển sách đang đọc dở, nhìn 2 đứa cháu nói:
“Văn Hoài! Văn Nguyệt! Các con đã 12 tuổi, ta đã đợi ngày này lâu rồi. Các con chính là tương lai của Vũ Văn gia chúng ta, cuộc thi này các con sẽ có dịp gặp các thiên tài cùng trang lứa. Nhưng ta tin các con sẽ chiến thắng.”
Rồi ông nhìn đứa cháu trai mặc bộ đồ màu trắng nói:
“Văn Hoài! Con là thiên tài luyện hồn của chúng ta.” Sau đó ông nhìn sang đứa cháu mặc áo vàng nhạt nói tiếp : Văn Nguyệt! Con là thiên tài trí lực của chúng ta.”
Rồi ông đứng dậy tiến về phía 2 đứa cháu nói bằng giọng nghiêm nghị : “Cả 2 thiên tài sinh ra cùng một thời điểm! Vũ Văn gia chúng ta sẽ phát dương quang đại!!”
…………………………………………………………….
Thiên An giật mình tỉnh giấc, trời đã tối . Thấy mình đang gối đầu lên ngực Hùng, tay đang ôm hắn và tay hắn cũng ôm eo nàng.
Cảm giác lần đầu tiên được gần gũi một nam nhân khiến nàng tuy ngại ngùng định bật dậy nhưng lý trí mách bảo nàng không được làm vậy.
Nàng ngước mặt lên nhìn Hùng, thấy hắn đang thở đều. Gương mặt anh tuấn pha chút đáng yêu của con nít, nàng có cảm giác thật bình yên khi bên hắn.
“Lời của Cung chủ nói liệu có đúng? Hắn có thật sự biến thái?” Nàng thầm nghĩ trong đầu.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng hấp háy tiến gần về phía môi Hùng, trong đầu nàng suy nghĩ bắt đầu rối loạn :
“Mình có lên hôn hắn? Có gì đó thôi thúc mình làm việc đó.”
“Không được! mình chỉ mới quen hắn! Liệu khi mình làm thế hắn có đánh giá và ghét bỏ mình?”
“Nhưng mình muốn thử!” khi môi nàng tiến sát đến môi Hùng, tưởng chừng sẽ biết được cảm giác hôn là như thế nào mà nàng thầm mong ước thì đột nhiên.
“Thiên An tiểu thư! Hắc Hùng! 2 người luyện tập đến đâu rồi?”
Điền Đô nhân lúc rảnh rỗi qua ghé thăm 2 người, chỉ thị vệ mới được phép ra vào khu cách ly này. Đang tiến về phía 2 người, Hùng giật mình tỉnh giấc vì có tiếng gọi Thiên An thì đang ghé môi sát môi hắn cũng giật mình theo. Hùng thấy mặt Thiên An sát mặt mình, bất ngờ ngẩng lên khiến trán 2 người đập vào nhau mà không phòng bị.
“Ui da!!” cả 2 la lên, bật dậy ôm đầu rồi nhìn nhau rồi phá lên cười. Đúng lúc Điền Đô vừa nhìn thấy 2 người, thấy Thiên An và Hùng đang khá vui vẻ thì cất tiếng hỏi:
“2 vị ta có việc cần nhờ! Liệu có làm phiền 2 vị?”
“Có việc gì Điền huynh cứ nói!” Hùng trả lời, tay vẫn xoa xoa trán.
Điền Đô lấy ra chiếc hộp đưa cho Hùng và nói : ” cho hỏi đây là thứ gì? Ta có thử mở nhưng không được.”
Hùng cầm chiếc hộp màu đen trên tay, có khắc hoa văn kì lạ. Kì lạ hơn là khóa của chiếc hộp được xếp thành từ 9 khối lập phương ngỏ đủ màu sắc.
Điền Đô thấy Hùng đang trầm tư xuy nghĩ liền nói : “Ta chưa thấy loại khóa nào kì lạ như vậy.”
Thiên An cũng tò mò lại gần xem thử, nàng cũng chả biết loại khóa này.
“Ngươi mở được nó chứ?” Nàng hỏi Hùng.
“Được!” Hùng đáp rồi di chuyển các khối lập phương theo một trình tự mà cả Điền và An đều không hiểu cả 2 chăm chú quan sát.
Loay hoay một lúc Hùng đã xếp được 6 mặt khối lập phương mỗi mặt 1 màu. Còn một mảnh cuối cùng, khi Hùng vừa xoay khiến nó vào đúng vị trí thì chiếc hộp phát ra tiếng kêu “Tạch”.
“Được rồi!” Hùng nói. Trò này không biết ở đây có phổ biến không chứ ở thế giới của Hùng thì trò này cực kì phổ biến. Đặc biệt hấp dẫn với những người có đầu óc, nhạy bén.
“Ngươi thật giỏi!” Thiên An nhìn Hùng với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Không có gì đâu! Chỉ vô tình mở được thôi.” Hùng gãi đầu cười ra vẻ khiêm tốn.
Tuy là Hùng tỏ ra khiêm tốn nhưng cả Thiên An và Điền Đô đều biết không dễ để mở loại khóa này mà chưa từng nhìn qua, thầm ngững mộ trí tuệ của Hùng.
“Mọi người mau lùi lại! Cẩn thận có ám khí!”
Hùng vừa nói vừa ra hiệu cho 2 người lùi ra sau để hắn mở hộp. Tuy cả 2 người đều mạnh hơn Hùng nhưng lại chả biết gì về loại khóa này nên để Hùng xử lý.
Hùng hồi hộp, tim đập thình thịch, đã chuẩn bị vào thế phòng ngự để đề phòng xui xẻo xảy ra. Nhưng khi mở hộp ra thì chỉ thấy một làn khói mờ ảo màu hồng bay ra rồi tan rất nhanh trong không khí. Hùng ngửi thì thấy rất dễ chịu, nhìn vào trong hộp thấy một mảnh giấy ghi vỏn vẹn 6 chữ ” NGUYỆT HOÀI TỬ – VŨ VĂN TÀN.”
Khá bất ngờ về dòng chữ bên trong nhưng Hùng hiểu đây là mật báo của ai đó muốn giúp Vũ Văn gia.
Điền khi thấy dòng chữ thì định đi báo cáo với Lão gia nhưng bị Hùng cản lại.
“Sao thế? Không nhanh thì Văn Nguyệt và Văn Hoài sẽ gặp nguy hiểm!”
“Huynh nhặt được thứ này ở đâu?” Hùng hỏi.
“Ngay trước cổng của Vũ Văn phủ.”
Đang nói chuyện bỗng Hùng phát hiện có một người khác đang ở đây dựa vào khả năng của Tiểu Bảo. Hùng đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện một người mặc đồ đen đứng trên nóc nhà cách đó không xa. Sau đó cả Thiên An và Điền Đô cùng nhìn thấy, cả 3 như hiểu ý liền đồng loạt lao đến chỗ hắc y nhân kia . hắc y nhân cũng bỏ chạy.
“Hắn đang chạy về phía phòng của Lão gia!” Điền Đô mặt tỏ ra có chút lo lắng, Hắc y nhân nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, tốc độ vượt xa Hùng và Thiên An. Chỉ Điền Đô là bắt kịp tốc độ của hắn, rút đao ra chém về phía hắc y nhân nhưng hắn đỡ được chỉ bằng một tay rồi bàn tay hắn tụ lôi linh lực đấm về phía Điền Đô, Điền Đô né được nhảy bật lên cây đao trong tay bốc hỏa nhằm đầu Hắc Y nhân chém xuống.
2 bên giao chiến kịch liệt, vừa đánh vừa lao đi trong đêm. Hùng và Thiên An đuổi không kịp, Hùng hỏi Tiểu Bảo về địa hình của Vũ Văn phủ thì lập tức một tấm bản đồ hiện ra trong đầu Hùng. Kí hiệu chính xác giúp Hùng phát hiện một lối khác nhanh hơn để đến phủ Lão gia.
” Theo ta!” Hùng kéo tay nàng chạy hướng khác. Thiên An tròn mắt nhìn tay Hùng đang nắm tay mình thì hơi đỏ mặt.
Lúc này trên những nóc nhà của Vũ Văn gia! 2 Đấu sư đang giao chiến quyết liệt, một kẻ là hắc y nhân, người còn lại là thị vệ Điền Đô. Tiếng đao, tiếng lôi va vào nhau làm xáo động nàm đêm yên tĩnh.Nhưng lại không một ai hay biết, có lẽ là cố tình không biết.
Thất thế trước Điền Đô, hắc y nhân liền dùng gia tốc vào chân để bỏ chốn. Điền Đô lao theo, nắm đấm có hỏa linh lực chuẩn bị chúng đích thì hắc y nhân xoay người co chân lên đạp về phía nắm đấm của Điền Đô. Lôi – hỏa gặp nhau tạo ra một vụ nổ quy mô nhỏ khiến Điền Đô văng lại phía sau còn Hắc y nhân mượn lực từ cú đấm lao nhanh về phía trước, cắt đuôi được Điền Đô.
Lúc này Hùng và Thiên An vừa đến trước phủ lão gia. Hắc y nhân còn chưa đến, Hùng và Thiên An tìm chỗ núp chờ Hắc y nhân xuất hiện, ngay phía dưới cửa sổ của gian phòng không đóng cửa.
Nào ngờ cảnh tượng trước mắt khiến Thiên An đỏ mặt còn Hùng thì chăm chú nhìn không chớp mắt.
Lão gia của Vũ Văn phủ Vũ Văn Đình đang
trần truồng ra sức đẩy Dương vật về phía sau mông một cô gái cũng khá xinh đẹp nhưng thua xa Thiên An, miệng không ngừng xe vãn : ” mỹ nhân thấy sướng không.”
“Aa…a lão gia đừng mà… Nhỡ có người thấy thì sao!!”
Tuy là miệng kêu ngừng nhưng cơ thể cô gái thì hưởng ứng nhiệt tình, cong mông lên để hứng trọn những cú nhấp thô bạo của Vũ Văn Đình.
Hùng thì trợn mắt lên xem cảnh nóng, Thiên An thì không dám nhìn mặt đỏ bừng nhìn sang Hùng thấy vẻ mặt thích thú không rời mắt của hắn làm nàng tức tối mà chẳng hiểu vì sao, beo tai hắn kéo về phía nàng mắng : “Tiểu tử nhà ngươi! Đồ biến thái!!”
“Sao lại biến thái? Đó là cách mà chúng ta sinh em bé mà!!” Hùng níu kéo không muốn rời mắt.
“Ái…ái đau quá!!!” Thiên An tức giận beo mạnh hơn mắng làm Hùng kêu oai oái nhưng chỉ đủ 2 người nghe thấy.
“Ai sinh em bé cho ngươi chứ? Đồ biến thái!!!”
“Ách!!! Ý ta là mọi người đều dùng cách đó chứ đâu ám chỉ 2 chúng ta!!!”
“Tên biến thái!!! Ngươi chết với ta!!!”
Họ cứ như đôi tình nhân trẻ yêu nhau vậy. Chợt Hùng cảm nhận được nguồn linh lực mạnh mẽ phát ra từ hướng căn phòng, thôi không đùa với Thiên An nữa, nhìn vào trong phòng lúc này Vũ Văn Đình đang đứng thẳng chĩa Dương vật đen thui ngắn ngủ của ông về phía cô gái, còn cô gái thì ngậm lấy mút say sưa.
Bất giác Hùng quên đi cảnh giác và nhớ đến lần hoan lạc với Tố Trinh thì thằng nhỏ trong quần lại dựng lên.
“Vũ Văn Đình Đấu Linh cấp 5, linh lực hệ băng.”
“Trời!” Hùng thốt lên trong im lặng, ông ta là Đấu Linh? Hùng biết một kẻ cũng là Đấu Linh và rất bá đạo đó là Lực Cường.
Một thắc mắc khác hiện ra trong đầu Hùng là Hắc y nhân kia chạy đến đây có mục đích gì khi ở đây có một Đấu Linh.
Không để Hùng tò mò thêm, hắc y nhân lúc này đã đến trước cửa phòng Vũ Văn Đình.
“Ngươi đến rồi đấy à?” đang mải mê giao hoan với người đẹp nhưng lão vẫn nhận ra có kẻ đến.
“Thuộc hạ đã làm theo những gì người dặn.” Hắc y nhân cúi người chào bằng giọng cung kính.
“Tốt! Việc còn lại cứ giao cho ta.” Lão vừa nói vừa phất tay ra hiệu Hắc y nhân rời đi. Sau đó gồng mình xuất tinh ồ ạt vào miệng cô gái rồi đuổi nàng ta ra ngoài.
Rồi Hùng và Thiên chờ cơ hội rồi rời khỏi đó mà không để lại một chút dấu vết.
Lúc này trong phòng có 3 người là Hùng , An , Điền thị vệ. Sau khi nghe những gì Hùng kể thì Điền không hiểu cho lắm, biết Điền Đầu óc đơn giản nên Hùng cũng đành chịu.
Đêm đó! Hùng loay hoay mãi không ngủ được. Phần vì cuộc thi ngày mai phần vì sự việc sảy ra tối nay. Thiên An cũng không ngủ được, chả hiểu sao sau khi về từ phòng của lão Đình đến giờ nàng cứ nghĩ đến cảnh đó, rồi còn tưởng tượng đó là Hùng và Nàng khiến nàng nóng hết người.Nàng cố xua tan ý nghĩ đen tối đó khỏi đầu để bắt đầu cuộc thi vào ngày mai.
Sáng sớm hôm sau! Tại quảng trường rộng lớn giữa Vũ Văn phủ dựng một đấu trường quy mô lớn cùng với cả vài chục nghìn khán giả đang ngồi phía khán đài.
Thường dân có, quý tộc có, và một vài cao thủ cũng có. Dẫn chương trình cầm một thứ giống cái mic nhưng lại phải sử dụng bằng linh lực, bắt đầu buổi khai mạc.
Ca múa đàn hát chán chê rồi cũng bắt đầu.
“Và sau đây cuộc thi tỷ võ chính thức bắt đầu!”
Dẫn chương trình hô to, khán giả vỗ tay ầm ầm háo hức vì đến màn hay.
“Như thông báo từ trước! Cuộc thi sẽ chia thành 3 vòng là đơn đấu, song đấu, và tử chiến.” Dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu.
“Cái gì? tử chiến? Định giết con người ta hay gì?”
“Đây là thi chứ đâu phải chiến trường!!!”
“Năm nay tổ chức kì cục quá!!!”
Tiếng khán giả la ó phản đối. Dẫn chương trình lập tức chữa cháy : ” mọi người yên tâm! Ban tổ chức đã đặt một kết giới kiến không ai trên đấu trường có thể chết mà chỉ bị thương. Các đòn chí mạng của thí sinh sẽ bị giảm uy lực để không gây thương tích quá lớn cho đối phương nên mọi người yên tâm!”
“Hừ vậy còn tạm!!!”
“Tưởng giết người ngay giữa cuộc thi thì ta báo cảnh sát ngay!!”
Hùng và Thiên An đang ngồi trên hàng ghế thí sinh để chuẩn bị bước ra võ đài, cả Vũ Văn Hoài và Vũ Văn Nguyệt cũng ở đó nhưng không chú ý đến Hùng và An.
“Và bây giờ xin được nhường mic lại cho bình luyện viên của cuộc thi. Xin mời anh”.
“Vâng xin chào tất cả khán giả và các thí sinh!! Tôi tự giới thiệu tôi tên là…..”
“Nhanh cmm lên!!! “
“Câu giờ vờ lờ…nhà còn bao việc chưa làm kia!!!” Khán giả kêu ca làm bình luận viên phải vào nhanh chủ đề chính nếu không muốn có thừa gạch để xây nhà.
“Vòng thi đầu tiên mang tên đơn đấu xin được phép bắt đầu. Xin mời thí sinh đầu tiên bước lên võ đài… Hoàng Gia Long đến từ Sài Thành.” Một tràng pháo tay nổ không ngớt.
“Cái gì ở tận Sài Thành?”
“Chỉ với cuộc thi quy mô nhỏ mà khiến Sài Thành xa xôi cũng cử người đến thì đúng là không tầm thường.” khán giả bắt đầu bình phẩm.
“Và đối thủ của Hoàng Gia Long là Vũ Văn Hoài đến từ Vũ Văn phủ.” khán giả vỗ tay ầm ĩ khi Vũ Văn Hoài bước lên võ đài.
Hùng thì chăm chú quan sát những kẻ sắp sửa thi đấu vì hắn biết thực lực của mình không bằng bọn họ.
Vũ Văn Hoài và Hoàng Gia Long đứng trên võ đài, khí thế nhìn nhau. Bình luận viên nói tiếp : ” 2 thí sinh nhớ kĩ, có thể dùng bất kì vũ khí nào mình muốn.”
Cả 2 gật đầu, tiếng bình luận viên hô to :
“Trận chiến bắt đầu.”
Vũ Văn hoài vận linh lực hệ phong tụ lại ở 2 cánh tay để da tăng uy lực cú đấm rồi lao bề phía Gia Long. Gia Long rút từ sau lưng một thanh kiếm dài đen vung mạnh về phía đầu Văn Hoài khi hắn vừa lao đến nhưng Hoài né được tung đấm bề phía bụng Gia Long nhưng hắn đã dùng thanh kiếm đỡ lại được.
Khán giả hoan hô khi thấy 2 vị thiên tài trẻ tuổi đang chiến đấu quyết liệt, Vũ Văn Đình đang ngồi trên hàng ghế vip vuốt râu khoan khoái cười khi thấy cháu mình cũng không thua gì thiên tài nơi khác.
Dưới võ đài, Văn Hoài đang chiếm thế chủ động, dùng tốc độ của mình làm đối thủ chống đỡ chật vật. Gia Long tay cầm kiếm đứng thủ thế, hỏa linh lực tụ lại phần lưỡi kiếm đỏ ngầu kiếm khán giả chú ý :
“Hắn đang dùng linh bảo sao?”
“Linh bảo ư? ta chưa nghe qua” Một người thắc mắc.
Linh bảo được tạo ra bởi các giả kim thuật sĩ, nó giống như nhà khoa học tạo ra một phát minh vậy. Nó có thể chứa đựng thuộc tính và có uy lực tùy theo cấp độ. Cấp độ càng cao thì uy lực càng lớn.
và một trong 10 món siêu siêu siêu siêu siêu lợi hại đang nằm trong tay Hùng mà hắn còn chưa sử dụng được. Linh bảo còn khá hiếm ở Đông Dương Đại Lục, không phải ai cũng có nên nhiều người không biết là chuyện hết sức bình thường.
Vũ Văn Hoài cảm nhận được nguy hiểm từ thanh kiếm thì không tấn công nữa, từ trong chiếc nhẫn trên tay. Hắn lấy ra một cây quạt được trang trí tinh xảo màu bạc, xòe phạt ra phất một cái làm gió bão nổi lên với quy mô nhỏ trong sân đấu. Mọi người lại ngạc nhiên ồ lên :
“lại là linh bảo sao?” một người hỏi.
“Không phải! Là linh bảo trung cấp, xịn hơn kiếm của Gia Long.” Một người có vẻ hiểu biết nói.
Khán giả được một phen trầm trồ, ở phí ghế ngồi của thí sinh thì mọi người và cả Hùng đều nháo nhào không yên.
“Nó là thứ vũ khí gì vậy?” Hùng hỏi Tiểu Bảo.
“Đó là linh bảo! Một loại vũ khí có chứa linh lực giúp tăng sức mạnh khi chiến đấu.”
“Làm thế nào kiếm một cái để dùng?” Hùng hỏi tiếp.
“Đơn giản thôi! Hãy trở thành một nhà giả kim thuật.”
Dưới võ đài, bị gió bão làm giảm tầm nhìn, Gia Long điên cuồng chém về phía Văn Hoài nhưng đều bị đánh bật lại khi Văn Hoài dùng cây quạt đỡ lại. Cay cú! Gia Long đứng im bất động khiến khán giả và cả Văn Hoài đều tưởng hắn buông xuôi.
Văn Hoài lao đến định một quạt đẩy hắn xuống võ đài thì bất chợt thanh kiếm trên tay Gia Long bốc hỏa như ngọn đuốc, vung về phía Văn Hoài tạo ra một vệt hình lưỡi liềm màu đỏ lao đi với tốc độ kinh khủng, Văn Hoài chỉ kịp nghiêng đầu tránh né theo phản xạ, mặt hắn xuất hiện một vết cứa dài rỉ máu. Cú chém cũng làm tan cả cơn bão mà Văn Hoài tạo ra.
“Sức mạnh thật khủng khiếp!” khán giả hô vang khi chứng kiến cú chém đầy uy lực của Gia Long. Còn Gia Long thì đang thở hồng hộc sau chú chém vừa rồi, hắn định một đòn nốc ao Văn Hoài nhưng hắn đã lệch mục tiêu chứ không phải Văn Hoài né được.
Hùng trợn tròn mắt khi thấy sức mạnh của Gia Long. Tự dưng hắn chân tay có cảm giác khó chịu ngứa ngáy, hắn nóng lòng chờ đến lượt mình thi đấu.
Thiên An ngồi cạnh thấy Hùng chăm chú quan sát thì nhẹ hỏi : “Ngươi có tự tin để giành chiến thắng không?”
Hùng chợt nắm tay nàng khiến nàng hơi đỏ mặt nhưng vẫn để nguyên. Sau đó hắn quay sang nhìn nàng với ánh mắt quyết tâm : “Mặc dù họ rất mạnh nhưng hãy tin ở ta. Ta sẽ dùng những gì cô dạy ta để hạ bọn chúng.”
Thiên An nhìn Hùng bằng con mắt khác, một kẻ có chút biến thái và nhắng nhít nhưng cũng có quyết tâm và chí hướng của riêng mình.
Văn Hoài quyệt tay lên mặt lau máu nói : “sức mạnh đáng kinh ngạc! Nhưng rất tiếc nhưng thua rồi.”
Gia Long hừ nhẹ : “Vậy à! Để xem”
CÒN TIẾP…………….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.