Cánh tay Hùng xoa nán 2 trái đài tiên của nàng, tuy nhỏ hơn so với của Ngọc Lan nhưng cũng rất đã tay, mịn màng và đàn hồi. Thật khó tin khi nàng đã có con gái lớn như Tiểu Vũ mà vẫn xinh đẹp lộng lẫy như vậy.
Tố Trinh ưỡn người ra để Hùng dễ dàng bóp ngực nàng hơn, miệng nàng rên khẽ :
ưm…ưm!!!
Tiếng rên nghe mới da diết làm sao! Hùng le lưỡi liếm cái cổ trắng ngần thon thả của nàng rồi mút nhẹ. Cảm giác nhột nhột khiến nàng rùng mình thích thú, cánh tay không an phận từ từ mò xuống bụng nàng xoa xoa. Làn da tuyệt vời, mịn màng không tỳ vết của nàng khiến Hùng muốn sờ mãi không thôi.
Cánh tay hư đốn tiến sâu hơn rồi bất chợt bị tay nàng cản lại khi gần tới động Tình của nàng.
“Cô sao vậy?”
Nàng ấp úng : ” Ta…Ta là mẹ của Tiểu Vũ.”
“Thì sao chứ?” Hùng hỏi.
“Ta cảm thấy cói lỗi với nó!!!”
Hùng phì cười hôn lên môi xinh của Tố Trinh thủ thỉ : ” Ta sẽ cưới cả 2 nàng được chưa!!!”
Nàng đỏ mặt quay đi thẹn thùng :
“Ai thèm lấy ngươi chứ?”
“Thế thì thôi vậy!” Hùng đẩy nàng ra định đứng dậy thì nàng kéo tay hắn lại.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Nàng đuổi thì ta đi thôi.” Hùng trêu gẹo.
Nàng ngước mắt lên nhìn Hùng nhẹ nhàng như làn nước khẽ nói : “Đừng bỏ ta ở lại.”
Hùng biết đã đùa hơi quá, nàng không phải Ngọc Lan, không phải cô gái vô tư hồn nhiên pha chút bướng bỉnh. Mà là cô gái từng trải, mang nhiều tâm sự trong lòng. Hắn ngồi xuống ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần tuyệt đẹp rồi đưa tay nâng cằm nàng lên đặt một nụ hôn, không vồ vập không hối hả như ban nãy mà nhẹ nhàng chậm rãi từ tốn khiến nàng nhanh chóng hòa vào nhịp điệu đó.
Nàng đáp lại bằng toàn bộ tình cảm của mình qua nụ hôn, cử chỉ, nét mặt. Rồi nàng đứng dậy, nghiêng người trèo lên lòng Hùng ngồi trúng thứ gì đó đang ngóc lên cứng ngắc, động Tình của nàng cọ vào Dương Vật Hùng. Nàng cho tay xuống sờ thử khiến Hùng sung sướng như sắp xuất tinh.
“Ủa cái gì nó mọc ở đây này?” Nàng trêu trọc
“Ta cũng không biết nữa nàng xem nó mọc ra từ đâu? Bắt nó kẻo nó chạy mất!!”
Hùng cũng hùa theo nàng. Tố Trinh khúc khích cười rồi trườn xuống cởi quần Hùng ra thì sực nhớ 2 người đang trong bồn tắm, Suối Nguồn Sinh Mệnh giúp nàng chữa khỏi cánh tay nhưng giờ nó lại ngăn cản nàng khám phá thứ đó . Hùng cũng nhận ra vẻ mặt ngơ ngác đó của nàng, cả 2 cùng đứng dậy ra ngoài. Nàng cởi áo Hùng ra, tuy mới 12 tuổi nhưng nhờ cơ thể của rồng cộng với luyện tập thường xuyên khiến cơ thể săn chắc. Tố Trinh lướt nhẹ ngón tay trên ngực hắn rồi từ từ lướt xuống dưới, chậm rãi từng múi cơ tuy chưa phát triển nhưng cũng đã xuất hiện. Nàng vừa ngắm nhìn cơ thể hắn vừa khen:
“cơ thể tuyệt đẹp như một pho tượng vậy. Lớn thêm chút nữa không biết bao nhiêu cô gái sẽ đổ gục vì nó đây?”
“Vậy thì nàng sẽ là người đầu tiên!” Hùng tụt phăng cái quần ra, để lộ Dương Vật đang cương cứng chĩa thẳng về phía nàng. Nàng e thẹn cúi xuống cầm thứ đó lên tấm tắc khen :
“Aa! Còn chưa mở mắt mà đã lớn như vậy rồi!!!”
Nàng dùng tay vuốt ve nhè nhẹ vì nàng biết đây là lần đầu của Hùng. Hùng sướng rên đứng như trời trồng hưởng thụ, nàng đang quỳ dưới chân hắn, dùng 2 ngón tay kéo lớp da của Hùng ra để lộ phần đầu Dương vật hồng hào bên trong.
“thấy thế nào?” Nàng hỏi.
“Cảm giác rất lạ nhưng cũng rất thoải mái.” Hùng nói với giọng mất bình tĩnh vì sướng, từ ở thế giới cũ đến bây giờ Hùng vẫn chưa biết mùi gái là gì nên đây chích xác là lần đầu của hắn. Sau một hồi thích thú nghịch hàng của Hùng, nàng há miệng ngậm lấy Dương Vật mà mút nhẹ.cảm giác sướng khoái chạy lên tận óc hắn , nàng mạnh bạo hơn đưa một tai xoa bóp 2 hòn ngọc ở dưới Dương vật miệng thì há rộng như muốn nuốt trọn nó vậy, nàng nhả ra liếm xung quanh rồi lại ngậm chặt mút nhẹ nhàng.
Sau hơn 10 phút thì Hùng không chịu được nữa nói : ” Có ….thứ gì đó đang ra.”
Tố Trinh thích thú rồi mút thật mạnh, tay không ngừng vuốt ve thân Dương Vật. Thời khắc đã đến, Hùng gồng mình dữ chặt đầu nàng rồi từng đợt tinh dịch ồ ạt phóng vào cổ họng nàng. Nàng nuốt trọn tất cả và cảm nhận dư vị của nó, mùi vị khó tả nhưng lại hấp dẫn kì lạ.Dương vật teo nhỏ lại.
Hùng sau khi xuất tinh cảm thấy hơi mệt nhưng nhìn thấy nàng mời gọi thì lại phấn trấn trở lại.
Tố Trinh nằm nghiêng người chĩa mông về phía Hùng, ở góc này nàng vô cùng gợi cảm Hùng không do dự banh chân nàng ra rồi cúi mặt xuống hít hà mùi hương nơi động Tình của nàng.
“Chà!!! Nó thơm thật, không biết mùi vị thế nào.” Hùng dứt câu há miệng liếm nhẹ vào hột le đang lộ ra đỏ ủng của nàng.
“Dừng lại!!! Chỗ…chỗ đó bẩn lắm!….ư….ư!”
Nàng cố ngăn cản nhưng không được đành nghiến răng cảm nhận cảm giác lần đầu có người dùng miệng hôn lên chỗ đó của nàng.
Hùng say sưa liếm khiến dâm hương chảy ra ướt nhẹp, nàng cong người chịu trận :
“Ư..ư.. Cảm giác ….thật….thoải mái!!!”
“Đừng…dừng.. lại Ư…. ư”
Hùng 2 tay mò mẫm 2 trái đào tiên, miệng thì hoành hành nơi động tình của nàng khiến Tố Trinh oằn oại sung sướng, miệng kêu như sắp chết đến nơi:
“Thiếp….thiếp sắp ra!!!”
Thấy vậy Hùng tăng nhịp độ, lưỡi luồn lách khắp động Tình của nàng dâm hương rỉ ra không ngừng và hắn không để sót một giọt. Cực hạn đã đến, Tố Trinh hét lên :
“Thiếp…..raaaaa!!!”rồi rùng mình chân tay co giật. Hùng chỉ chờ có vậy, há miệng húp trọn dòng dâm thủy trào ra mà không sót giọt nào, nhưng chưa xong. Hùng nhấc bổng 2 chân nàng lên rồi banh ra, nàng không có một cọng lông, quanh động tình nhẵn thín như da em bé.
“Chàng định làm gì vậy?”
“Đương nhiên là cho nàng ngất ngây rồi!!”
Dứt câu Hùng nhẹ nhàng đặt Dương Vật hắn vào động Tình của nàng, chà sát nhẹ.
Nàng rùng mình cảm giác sướng lại ùa về nhưng có chút khó chịu, e thẹn nói :
“Cho nó vào đi!!! Thiếp…thiếp khó chịu quá!!!”
Hùng nhe răng cười rồi đẩy mạnh một cái nút cán.
“Đây là cảm giác làm tình sao? Thật tuyệt vời nó như đang bóp nghẹt cậu bé của mình.” Hùng nghĩ thầm.
Hắn bắt đầu nhịp nhẹ nhàng, Tố Trinh bắt đầu phản ứng.Rên lên từng cơn
“Aaaa…suuoonnng.!!!”
“Sướnggggg!!!!”
“Đừng….dừnggg lạiiii!! Aaaaa…aaaaa”
Hùng bế thốc nàng lên đổi tư thế, nàng bò bưới đất Hùng từ phía sau ra sức nhấp. Cả 2 đang trong cơn sướng , nàng khá thích kiểu này và cũng là lần đầu tiên.
Cứ như vậy đến 10 phút sau, Hùng gồng mình nói :
“Ta…ta sắp ra!!!”
“Thiếppp…. Cũng sắp ra!!!”
“Hãy ra…cùng nhau!!!”
“Hãy ra bên trong thiếp!!!”
Hùng bắn hết vào nàng, nàng cũng rùng mình xuất khí. Cả 2 đổ gục xuống đất, từ trong Âm Hộ nàng chảy ra một hỗn hợp giữa Tinh dịch và dâm thủy.
Cả 2 ôm nhau nghỉ ngơi sau cơn hoan lạc, dương vật teo nhỏ lại rồi từ từ chui ra khỏi âm hộ nàng. Hùng vòng tay qua eo nàng, ép sát nàng về phía mình thủ thỉ :
“Nàng thật tuyệt vời!!!”
Nàng lép đầu vào ngực hắn khẽ trả lời :
“Chàng cũng thật tuyệt vời!!! Đây…đây là lần đầu tiên thiếp sướng như thế này!!”
“Kể từ bây giờ nàng có thể sướng bất kì lúc nào!”
“Ai mà thèm!!!”
“Chết nè!!!”
“Á!! Thả thiếp ra!!!”
Xong xuôi cả 2 tắm rửa mặc lại đồ tiến ra chỗ Tiểu Vũ. Nàng vẫn trong hình hài bạch xà nằm đó ngủ, cả 3 rời khỏi động.
Bên ngoài, Một đám người áo đen đang bao vây Cửu Huyền và Lực Cường. Mặt tên nào cũng đeo mặt nạ như mặt quỷ, hung hăng đe dọa:
“2 ngươi chán sống rồi hay sao là lại đến đây?”
Lực Cường dõng dạc nói :
“Nơi này bọn ta đến các ngươi quản nổi sao?”
“Hỗn xược!!! Anh em đâu…giết!!!”
Nhưng cứ tưởng sẽ có một đoạn đánh nhau gay cấn ai ngờ…
RẦM!!!!!
Cả đám áo đen đều nằm đất, Lực Cường chống tay đứng dậy dưới mặt đất nơi hắn đứng vỡ nát cả một khoảng lớn. Trong 3 năm hành trình từ Nam ra Bắc của mình, Lực Cường và các nàng gặp không ít các băng đảng và trộm cướp, chúng xui tận mạng khi gặp Lực Cường. Đi đến đâu là được mọi người ca tụng như một thánh nhân. Mọi người truyền tai nhau về một thanh niên cao lớn khôi ngô, thiên tài của Thiên Cung, trên lưng có đôi cánh lam huyền thoại.
Từ Đấu Linh cấp 1 lên cấp 4, giờ có thể khẳng định không thứ gì trên đảo có thể làm hắn bị thương.
Hùng cùng Tố Trinh và Bạch xà vừa ra khỏi hang, thấy có tiếng nổ phát ra thì chạy đến.
“A! Các ngươi ra rồi!” Cửu Huyền mừng rỡ khi thấy 3 người, nàng nhìn Hùng mỉm cười rồi chạy đến phía Tố Trinh xem xét cánh tay này
“Nó lành hẳn rồi này!!!Thật kì diệu!”
Tố Trinh gật đầu mỉm cười. Tiểu Vũ đang được Hùng bế trên tay, nàng đã hóa thành hình người nhưng vẫn ngủ ly bì. Hùng tiến đến chỗ Lực Cường hỏi :
“Đám người này là ai?”
“Ta không biết! Chúng xưng là chủ hòn đảo.” Lực Cường trả lời với giọng bực bội
Hùng ghét thái độ nói chuyện của tên này, đi đến trước một gã đang nằm trên đất dùng chân đá hắn nằm ngửa ra
“Là chúng!” Hùng bất ngờ khi thấy kí hiệu trên áo chúng, kí hiệu giống với trên áo của Long Minh Trang.
Lực Cường gật gù :
“Ta nghĩ chúng đã sát hại dân làng chứ không phải ngươi.”
“Ách!!! Ngươi nghĩ gì vậy? Sao ta lại sát hại dân làng mà ngươi nghi ngờ?” Hùng nói bằng giọng giận dữ, hắn rất khét bị đổ oan.
“Vì ngươi có Ma Vũ.” Lực Cường nói rồi vẫy tay ra hiệu Hùng đi theo hắn.
Suy nghĩ một lúc Hùng đặt Tiểu Vũ xuống đất rồi bước theo hắn. Khi đã cách xa mọi người, chỉ còn hắn và Hùng thì Lực Cường đổi giọng nghiêm nghị nói:
“Chắc hẳn ngươi đã biết việc ta đến đây tìm ngươi.”
“Tìm ta? Không phải các ngươi đến vì Suối Nguồn Sinh mệnh sao?” Hùng hỏi lại, hắn chẳng quen gì tên này mà giờ tự dưng lại đến tìm, có gì đó không ổn.
“Phải! Cả 2 việc đó. Ta có lệnh bắt ngươi về Thiên Cung.” Lực Cường gật đầu nói tiếp
“Nhưng ta sẽ không làm vậy!”
Hùng khó hiểu nhìn Lực Cường, thấy vậy Lực Cường giải thích :
“Ta rất không ưa ngươi! Thậm chí muốn giết ngươi ngay lần gặp đầu tiên…nhưng nếu làm vậy thì Cửu Huyền sẽ đau lòng!!!”
“Ngươi có muốn trở thành một cường giả không?”
“Ta…ta muốn!” Hùng bất ngờ về câu hỏi của Lực Cường nhưng vẫn trả lời.
“Một kẻ mang Ma Vũ? Mọi người sẽ xem ngươi là phế vật. Nhưng ta thì khác vì ta biết cha ngươi một vị Tướng tài ba của Thiên Cung – Ngô Thiên Hào.”
“Cha ta? Vậy ông ấy đang ở đâu?” Hùng vội vã hỏi.
“Rất Tiếc!!! Ông ấy đã không còn…” Lực Cường thở dài buồn bã nói.
Hùng cứ nghĩ sẽ gặp được cha, chí ít là cha của cơ thể này để biết được tình cảm gia đình gọi là gì, điều mà hắn không có được khi ở thế giới cũ. Nhưng hy vọng vừa lóe sáng thì đã bị Dập tắt ngay tức thì.
“Ngươi có thể cho ta biết lý do ông ấy chết?” Hùng hỏi.
“Xin lỗi! Ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng theo Thiên Thượng kể lại thì cha ngươi là một Đấu Hoàng, chỉ xếp dưới Thiên Thượng. Và một đấu hoàng thì không thể chết theo cách bình thường được”
Lực Cường nói xong móc từ trong áo ra một viên hồn tâm ném cho Hùng.
“Đưa ta thứ này làm gì?”
“Rồi ngươi sẽ cần đến nó.”
Hùng không hỏi thêm, trong đầu sực nhớ ra không thấy Ngọc Lan đâu thì vội vã rời đi tìm nàng. Nhưng vừa quay đi thì cảm giác đau đớn phía sau gáy là thứ cuối cùng Hùng cảm nhận được khi gục xuống đất bất tỉnh.
Lực Cường đứng đó, nhìn Hùng rồi nhìn về phía tây biển tự sự :
” Hãy ra ngoài kia và chứng minh với thế giới rằng ngươi xứng đáng là con trai của ông ấy.”
Rồi tóm cổ á Hùng bay đi rời khỏi đảo.
Ngọc Lan thong thảng bước đi về phía một cánh cổng không gian mở sẵn. Bên cạnh có một người đàn ông dáng người thư sinh, vẻ mặt tuấn tú nhưng tóc bạc trắng dài về phía sau . Tuyệt Vô Thần lịch sự chào hỏi:
“Chào mỹ nhân! Cô thật sự muốn đi chứ? Còn tên nhóc kia thì sao?”
Ngọc Lan cúi đầu chào lại ung dung trả lời: ” Hắn sẽ lo được cho bản thân mình! Chúng ta đi thôi.”
Nói rồi cả 2 người bước vào cánh cổng, nhưng trước khi đi, Ngọc Lan đã rơi lệ. Bỏ lại hắn là điều nàng không muốn, nhưng nàng không có lựa chọn. Giọt lệ lăn trên má nàng rồi rơi xuống đất, một điều khì lạ đã sảy ra sau khi cánh cổng không gian vừa khép lại, chỗ nước mắt nàng rơi xuống mọc lên một mầm cây nhỏ, tỏa ra ánh sáng nhẹ màu xanh lục.
“Tiểu Hùng đâu rồi?” Tố Trinh hỏi Cửu Huyền.
“Hắn đi rồi!”
Cửu Huyền buồn bã trả lời rồi hướng mắt về phía biển
Tố Trinh vẻ mặt cũng buồn bã nhìn Tiểu Vũ. Cô bé nước mắt lưng tròng nhìn mẹ, Tố Trinh tiến đến vỗ về con gái, ôn tồn nói
: ” Rồi hắn sẽ trở lại mà!”
Tố Trinh là người đau hơn ai hết, trái tim nàng nguội lạnh 20 năm, gặp một kẻ giống với người nàng từng yêu nhưng lại lạnh nhạt với nàng. Cho đến khi nàng và hắn ân ái bên Suối Nguồn sinh mệnh, trái tim hóa đá của nàng như sống lại một lần nữa, lại biết yêu thương như xưa. Nhưng giờ hắn lại ra đi, số phận như muốn trêu đùa với cảm xúc của nàng. Ôm chặt con gái vào lòng, mắt đẹp khẽ chớp chớp để không cho dòng lệ tuôn trào….
CÒN TIẾP……………….