Ngày 25 tháng 7 năm 2012
Hùng đang hì hục trèo lên vách đá sâu trong Thạch Lan Động. Loay hoay mất một lúc, hắn đã lên đến nóc hang. Ở đó có một cái lỗ nhỏ chỉ đủ một cánh tay nhét vừa, Hùng ra hiệu cho Linh Hương chui qua. Con chồn nhanh nhẹn làm theo lời hắn chui tọt vào cái lỗ đang phát sáng, lúc sau nó quay lại ngậm theo một thanh đoản kiếm ngắn chỉ 15 cm Cũ kĩ han gỉ . Hùng thấy thế mặt đần ra hỏi Tiểu Bảo :
“Thứ ngươi nói đây à?”
“Chính nó đó!”
“Thứ này dùng được à? Nhìn cùi quá vậy.” Hùng cố nén tức giận nói.
Tiểu Bảo trả lời: “Hình như dùng được! Ta nhớ lần trước nó có hình dạng khác.”
Hùng lúc này đã không kiềm chế được cơn uất ức mắng: ” BÀ MẸ NÓ!!! TỔ TÔNG NÓ!!! DÂY MƠ DÂY MÁ NHÀ NÓ!!!! Vậy mà ngươi nói nó bá đạo vờ lờ ra. Giờ nhìn đi, có khác gì đồ đồng nát không.”
Tiểu Bảo không trả lời. Hùng cay cú cất nó đi rồi gọi Linh Hương vào túi áo leo xuống.
Trong đầu Hùng nghĩ không biết đây là hàng xịn thật hay là bị Tiểu Bảo lừa gạt nữa.
3 năm trôi qua. Hùng từ một thằng nhóc 9 tuổi nhỏ con giờ đã 12 tuổi lớn hơn rất nhiều, Ngọc Lan vừa tắm xong khoác trên mình lớp áo mỏng để lộ đường cong tuyệt mĩ cùng với 2 quả đào tiên tròn căng mịn của nàng đang xõa tóc ngồi trên hòn đá hứng về phía biển hong khô tóc. Bất chợt xuất hiện 2 cánh tay luồn qua eo nàng xoa xoa cái bụng phẳng lì rồi nhích dần lên bóp ngực nàng. Không bất ngờ vì điều này vì nó sảy ra mỗi ngày, như một thói quen nàng ngả ra sau tựa đầu vào ngực hắn. Hùng hôn nhẹ lên mái tóc đen mượt vẫn còn ướt của nàng rồi thì thầm vào tai :
” Nương tử! Nàng thật đẹp!”
Ngọc Lan xoay người lại vòng tay ôm lấy lưng hắn. Dựa đầu vào vai hắn khiến nàng cảm thấy thật bình yên, cả 2 cứ như vậy đến khi mặt trời lặn dần xuống mặt nước.
“Tiểu Hùng! Ta đã học hết công pháp trên vách đá rồi! Xem này.” Ngọc Lan vừa nói vừa đưa tay lên vận linh lực hệ sinh mệnh của mình làm cho một ngọn cỏ héo úa trở lên xanh tốt.
“tỷ tỷ lợi hại thật! Đã có thể dung nạp được thuộc tính sinh mệnh.” Hùng khen.
“Ta cũng chả biết tại sao ta lại có thuộc tính này nữa. Chỉ biết là khi tắm ở bồn nước thì thuộc tính này đã vô thức dung nạp vào cơ thể ta.” Nàng giải thích.
“Ý tỷ là liên quan đến nước chảy ra từ khe nứt đó?” Hùng thắc mắc.
Nàng khẽ gật đầu rồi quay mặt đi có vẻ buồn bã. Không chỉ lần này, mà dạo gần đây nàng luôn có cảm giác gì đó như thôi thúc mình phải rời khỏi đây. Nhưng khi thấy Hùng có vẻ rất thích nơi này nên nàng quyết định không kể cho hắn và cùng hắn sống ở đây đến khi nào thì tùy hắn. Hùng cũng để ý mấy lần rồi hỏi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo giải thích rằng đây là biểu hiện của bệnh tự kỉ, tác dụng phụ của những người mang sinh mệnh lực nhưng lại không tiếp xúc với bên ngoài. Không phải là nàng sẽ chơi một mình và nói chuyện một mình như hắn biết ở thế giới cũ. Mà là nàng sẽ mất dần cảm xúc với mọi thứ xung quanh, điều này không ảnh hưởng đến Hùng nhưng rất nguy hiểm với chính bản thân nàng. Đến đỉnh điểm có khi nàng sẽ ờ ơ cả sự sống chết của vạn vật, trái ngược hoàn toàn với Sinh Mệnh lực mà nàng đang có.
Hùng biết một cách duy nhất để ngăn cản việc này đó chỉ là đưa nàng ra ngoài. Nó quá dễ với hắn, tuy mới chỉ Đấu Sĩ cấp 5 nhưng với thể lực của mình hắn có thể bơi xuyên eo biển đầy cá mập để đưa nàng ra ngoài. Không nghĩ nhiều, sáng hôm sau Ngọc Lan vẫn còn đang ngái ngủ thì Hùng đã tiến đến bên nàng hôn nên nhẹ nên mội nàng rồi thủ thỉ : ” Nương tử của ta! Dậy thôi ta có bất ngờ cho nàng.”
Ngọc Lan nhìn Hùng rồi lại gục xuống nhắm mắt uể oải trả lời: ” cho ta 5 phút nữa, hôm nay ta không được khỏe.”
Hùng cũng hơi bất ngờ vì trước giờ nàng đâu có hay ngủ nướng, nghĩ trong đầu rằng đây rất có thể là quá trình bệnh của nàng lên không do dự hắn bếch thốc nàng lên rồi rồi vận linh lực, từ sau lưng hắn mọc ra một đôi cách khiến cả hắn và nàng cùng bất ngờ.
“Cái gì thế Tiểu Bảo?” Hùng hoang mang hỏi
“Đó là Thiên Vũ. Cánh của Thiên Tộc.”
“Đù ghê ghê!! Trúng mánh rồi.haha.”
Hùng mừng thầm rồi đặt Ngọc Lan xuống đất rồi vỗ cánh thử. Ngọc Lan đã tỉnh hẳn ngủ khi thấy điều vừa xảy ra, nàng hỏi:
“Đó là thứ gì vậy?”
Linh Hương cũng chui ra kêu chin chít như ngạc nhiên
Hùng đang test đôi cánh ,lượn vài vòng rồi đáp xuống đất nói: ” Ta cũng chả biết, Tự dưng nó mọc ra.” Hùng nói vậy để cho đỡ phải giải thích.
Ngọc Lan vui mừng ra mặt, thấy nàng có biểu hiện tốt hơn thường ngày Hùng vẫy tay ra hiệu cho Linh Hương nhảy vào túi áo hắn rồi bế nàng lên vỗ cánh lư lửng trên không, Ngọc Lan hoảng sợ ôm chặt lấy hắn đôi mắt nhắm tịt. Linh Hương thì thò đầu ra kêu vẻ thích thú, Hùng liền lao đi theo hướng cửa Thạch Lan động. Bầu trời rộng lớn hiện ra trước mắt khi Hùng bay ra hỏi hang
“Nương tử nhìn này! Bầu trời thật đẹp.”
Ngọc Lan vẫn nhắm tịt mắt dúc vào ngực hắn còn chồn Linh Hương thì há miệng le lưỡi cho gió thổi vào thích thú.
Thấy Ngọc Lan như vậy Hùng liền phóng tít lên cao rồi buông tay ra, Ngọc Lan choàng mở mắt nhìn xuống dưới độ cao khủng khiếp thì ghì chặt cổ hắn sợ hãi nói: “cho ta vào lại Thạch Lan động.”
Hùng ôm lại nàng rồi nói:” hãy tin ta, hãy ngắm nhìn thế giới tươi đẹp này bằng đôi mắt của nàng. Ta biết nàng đã rất muốn ngắm nhìn lại thế giới bên ngoài lâu rồi nhưng vì sự ích kỷ của ta mà nàng cam chịu. Ta thật có lỗi với nàng.” mắt Hùng hơi cay cay.
Ngọc Lan mắt cũng đẫm lệ, nhưng không phải vì buồn mà vui vì tên tiểu tử mà nàng thương yêu đã trưởng thành, biết được tâm tư của nàng. Nàng ôm hắn thật chặt rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ rồi nói khiến Hùng si dại quên luôn cả cách thở.
“Tướng công! Cảm ơn chàng!!!”
Hùng sướng đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà đập nhưng đã kìm nén rồi cố tình thay đổi cách xưng hô hỏi: ” tỷ tỷ gọi đệ là gì cơ?”
Ngọc Lan đỏ bừng mặt véo mạnh vào ngực hắn ấp úng nói : ” Tướng công.”
“Ta không nghe rõ nói lớn lên”.
“TƯỚNG CÔNG!!!!”
Hùng vỗ cánh bay lượn vòng quanh trên bầu trời vui sướng thủ thỉ với nàng : ” vậy Khi nào chúng ta động phòng?”
Nàng mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn thẹn thùng trả lời : ” lúc nào chàng muốn.”
“Vậy ngay ở đây nhé?”
“Trên…trên trời sao mà được?”
“Được chứ! Thử một lần cảm giác mạnh.”
“Đáng ghét!!!”
Hóng mát một lúc Hùng thấy cơ thể mình kiệt sức linh lực cạn dần, biết là do thiên hóa lâu nên đáp xuống đất để tránh mất nhiều linh lực.
Ngọc Lan chủ động nắm tay Hùng kéo hắn đi về phía mà nàng quen thuộc nhất làng Vĩnh Yên. Hùng đã cao đến tai nàng, bây giờ thì có vẻ xứng đôi hơn hồi xưa. Cũng nhớ Tiểu Vũ và Đại Vũ nên hắn chẳng do dự đi theo nàng. 2 người hoàn toàn có thể đến đó rất nhanh nhờ linh lực nhưng lại chọn việc đi bộ để ngắm nhìn hòn đảo xinh đẹp. Đang đi thì từ trong bụi rậm lao ra một con lợn rừng to như con trâu, răng nanh như 2 cây mã tấu mắt hung dữ nhìn về phía Hùng lao tới.
“Trư Tinh, Đấu Sĩ cấp 5.” Tiểu Bảo cho hay
“Lợn cũng tu luyện?” Hùng hơi bất ngờ rồi kéo Ngọc Lan đứng ra sau mình thủ thế.
Con heo lao đến chĩa cặp nanh sắc nhọn về phía Hùng lao đến, đang dần khôi phục linh lực nhờ vào thiên phú của mình, đang định lao lên chiến đấu với nó thì Ngọc Lan bước ra trước mặt hắn và con lợn rừng. Dáng đi uyển chuyển thướt tha, khắp người nàng tỏa ra linh lực màu xanh lục. Bằng ánh mắt của mình, nàng nhìn về phía con lợn rừng đưa bàn tay ra trước mõm nó. Con lợn nhìn vào ánh mắt của nàng, như có gì đó thôi thúc nó ngừng tấn công, nó dừng lại trước mặt nàng khiến cho Hùng vô cùng bất ngờ nghĩ thầm trong đầu : ” Đó là sức mạnh của sinh mệnh lực sao? Thấu hiểu sinh vật sống.”
Nàng đặt tay lên mũi con lợn rừng ,nói với nó bằng giọng nói dịu dàng của mình :
“quay về nơi ngươi đến, loại bỏ hận thù trong lòng mình.”
Con lợn to lớn ban nãy còn rất hung dữ nhưng bây giờ lại vô cùng ngoan ngoãn nhẹ nhàng cúi đầu rồi bỏ đi theo lời Ngọc Lan
Thấy vậy Hùng như rớt hàm rưới xuống đất hỏi Tiểu Bảo : ” Đó là thứ sức mạnh gì vậy?”
“Nó là thiên phú của nàng , sự Thấu Hiểu.”
“Thấu Hiểu giúp nàng có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác, loài khác thông qua việc chạm vào cơ thể kẻ đó.”
Tiểu Bảo giải thích.
Hùng tái mặt : ” vậy nàng cũng có thể biết suy nghĩ của ta ư? Vậy ngươi…..”
Tiểu Bảo chấn an Hùng: ” yên tâm đi, nàng chưa đạt đến trình độ đó. Nàng bây giờ mới kích hoạt được thiên phú của mình nên chỉ có thể thấu hiểu những loài vật vì đầu óc chúng đơn giản.”
Hùng thở phào nhẹ nhõm, tiến đến phía Ngọc Lan hỏi : ” thứ sức mạnh đó thật tuyệt phải không?”
Nàng nhìn Hùng bằng ánh mắt buồn bã nói : ” Con của nó bị giết bởi một nhóm người mặc đồ kì lạ mà nó chưa từng thấy, đau lòng nên nó đã tức giận tấn công mọi thứ.”
“Đồ kì lạ.” Hùng trợn mắt rồi kéo nàng chạy về phía làng Vĩnh Yên.
“Có chuyện gì vậy?” Nàng khó hiểu hỏi hắn.
Hùng không nói gì, linh lực hồi phục gần như bình thường. Hắn thiên hóa lên rồi bế nàng bay cho nhanh, khi đến nơi thì cả nàng và hắn đều thất thần khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Không còn là làng Vĩnh Yên vui vẻ tiếng cười nói, nơi có những bãi hoa trải dài quanh con suối nữa mà trước mắt là khung cảnh hoang tàn đổ nát, những ngôi nhà bị cháy đen mục nát đổ chồng lên nhau. Giống như có một vụ thảm sát vậy, Hùng bế nàng trên tay, bay thấp hơn để nhìn rõ, một khoảng đất rộng trước mặt nơi mà hàng trăm cái đầu lâu trắng rã được xếp thành một đống lớn, ngay cạnh đó có một kí hiệu giống như đầu rồng được vẽ bằng máu.
Ngọc Lan thấy cảnh tượng đó thì sợ hãi quay mặt đi, Hùng nhận ra khí hiệu đó, khí hiệu mà chẳng thể nào hắn quên được, kí hiệu ở trên áo của người phụ nữ đã bắt nàng và hắn.
Lực Cường cùng Cửu Huyền, Tố Trinh và một đàn rắn đi đến trước làng Vĩnh Yên. Thấy cảnh tượng trước mắt Cửu Huyền nói : “cảnh tượng này là sao? Có chuyện gì sảy ra ở đây vậy?”
Tố Trinh cũng ngơ ngác nhìn xung quanh, Lực Cường cất tiếng : ” Giống như có một vụ thảm sát ở đây vậy.”
“Thảm sát?” cả Cửu Huyền và Tố Trinh đồng thanh.
Lực Cường thiên hóa rồi bay lên cao xem xét, phát hiện cũng có kẻ đang bay trên trời, tay bế một cô gái và Lực Cường chợn mắt kinh nhạc khi thấy thứ đang vẫy sau lưng kẻ đó. Cũng là đôi cánh như của Lực Cường, chỉ khác ở chỗ màu sắc. Đôi cánh mà hắn nhìn thấy không trong 5 cấp Thiên Vũ của Thiên Tộc vì đôi cánh mà Hùng đang vẫy có màu Đen kKhông pha đen một chút phần đầu cánh như mọi màu sắc khác của Thiên Vũ mà là một màu đen tuyền cả đôi cánh. Hùng cũng biết có kẻ đang tiến lại gần nhờ sư nhắc nhở của Tiểu Bảo thì hạ cánh xuống đất đặt Ngọc Lan xuống rồi bay đến đối diện với kẻ trước mặt.
Lực Cường cũng bay đến, đối diện với tên nhóc trước mặt dõng dạc hỏi:
“Ngươi là người Thiên Tộc?”
Hùng cũng hơi bất ngờ vì kẻ đầu tiên hắn gặp khi ra khỏi Thạch Lan động lại là người Thiên Tộc. Hùng đáp :
“Đúng vậy!”
“Mọi việc ở đây do ngươi làm sao?” hỡi tên nhóc mang Ma Vũ.”
Ma Vũ là cấp Vũ tối cao của Thiên Tộc, sở dĩ nó không có trong 5 cấp Vũ của Thiên Tộc chẳng qua là do từ trước đến giờ chỉ có duy nhất một vị tổ tiên của Thiên Tộc có Ma Vũ và đặc biệt người đó chỉ mang một nửa dòng máu của Thiên Tộc. Một kẻ bị kì thị vì là con lai. Vì vậy mMọi người không chấp nhận Ma Vũ là của Thiên Tộc mà chỉ coi kinh rằng đó là hàng phế vật.
Nhưng Lực Cường thì khác, tuy trước mặt chỉ là một tên nhóc mang Ma Vũ nhưng hắn cảm thấy có gì đó rất khác biệt ngay lần gặp đầu tiên.
Hùng bị đổ oan ngơ ngác nhìn Lực Cường nói : ” đây là nhà của ta! Tại sao ta có thể làm việc này được.”
“Nhà ư?” Lực Cường lạnh nhạt nói rồi lao đến với tốc độ kinh hoàng khiến Hùng không thể nhìn thấy hắn. Tay Lực Cường bóp mạnh vài cổ Hùng khiến hắn khó thở vận linh lực phòng ngự nhưng cấp độ quá chênh lệch, vớp phòng ngự vỡ nát khi Lực Cường Linh Lực bộc phát, Hùng không ngờ kẻ kia mạnh đến vậy . Hùng tung đấm vào mặt Lực Cường, Lực Cường không né, để mặc cho cú đấm của Hùng bay thẳng vào mặt nhưng không có chuyện gì xảy ra, nắm đấm của Hùng đã chạm vào mặt Lực Cường nhưng người đau lại là hắn, tay hắn có cảm giác như đấm vào cục đá vậy. Lực Cường còn không hề chớp mắt khi cú đấm chạm vào mặt.
“Quá yếu đuối!” Lực Cường lạnh lùng nói.
Hùng vùng vẫy vô ích, cánh đập liên hồi nhưng không thể thoát ra.
“Ngươi không thể bảo vệ cô ấy!” Lực Cường nói.
“Bảo vệ? Cô ấy?” Hùng khó hiểu hỏi.
“Phải! Ngươi làm ta quá thất vọng”. Rồi hắn ném Hùng xuống đất , mặc dù đã dùng cánh cản lại như vì lực ném quá mạnh Hùng không thể kháng cự đâm thẳng đầu xuống đất tạo thành một lỗ lớn dưới mặ đất, Ma Vũ cũng biến mất. Ngọc Lan thấy vậy chạy lại lo lắng hỏi : ” Đệ không sao chứ?kẻ đó là ai vậy?”
Hùng cả cơ thể đau đớn, hắn chưa bao giờ bị đập mạnh như vậy, trả lời: “Đệ không sao! Nhưng hắn quá mạnh, đệ không biết hắn.”
Cũng phải thôi, sống trên một hòn đảo không ai biết dùng linh lực, lại ẩn cư 3 năm trong hang đá. Hùng chả khác gì người tối cổ ở thế giới kì lạ này. Hắn hoang mang nghĩ thầm :
“Quả này xong rồi! Hắn định giết ta hay…”
Hùng nhìn sang Ngọc Lan rồi hoảng hốt gượng đứng dậy nhìn lên bầu trời nơi Lực Cường đang khoanh tay đứng trên không.
“Không lẽ tên này nhắm vào nàng”. Hùng nhìn Ngọc Lan rồi lại nhìn hắn.
Đang không biết đối phó với Lực Cường thế nào thì từ xa xa có 2 bóng người đi đến, là 2 cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cửu Huyền biết Lực Cường đi khảo sát địa giúp các nàng đi thuận tiện hơn. Nhưng đi lâu như vậy thì hơi lạ nên quyết định đi theo hướng ngôi làng rồi phát hiện 2 bóng người phía trước trong làn sương mờ ảo nơi mặt đất âm u. Lực Cường thấy 2 nàng tiến đến thì đáp xuống đất đưa tay ngăn lại.
“Sao thế? Có nguy hiểm à?” Cửu Huyền hỏi.
Lực Cường không nói gì nhưng nét mặt biểu hiện rõ sự khó chịu. Thấy thế Tố Trinh hỏi.
“Có phải kẻ đó đã gây ra thảm cảnh cho ngôi làng này không?”
Lực Cường cũng không đáp, hắn vỗ cánh thật mạnh tạo gia luồng gió mạnh mẽ xua tan sương mù.
Ở bên này Hùng đang được Ngọc Lan dùng sinh mệnh lực trị thương, tuy nhiên ở cấp thấp nên thời gian trị thương sẽ khá lâu mà mất sức, nên vừa mới đỡ đau nhức thì một luồng gió mạnh thổi đến xua tan sương mù. Xa xa trước mặt hắn là Lực Cường đứng cùng 2 cô gái, Hùng rớt hàm khi nhìn thấy nhan sắc của họ. Có thể sánh ngang với Ngọc Lan, trong đầu Hùng ngay lập tức có ý định đen tối.
Cửu Huyền nhìn thấy Hùng đang bên cạnh một cô gái xinh đẹp chẳng kém nàng thì ngờ ngợ nghi vấn : ” Là hắn sao? Là tên nhóc biến thái đã rình trộm ta tắm đây sao? Hắn khác quá, nhưng ta vẫn nhớ như in khuôn mặt đó, tại sao chứ?”
Bạch Xà đang ủ rũ nãy giờ, thấy Hùng nằm đó thì đột nhiên vui mừng lao về phía hắn. Hùng hốt hoảng khi thấy một con rắn màu trắng to cỡ cô tay tiến về phía mình thì hốt hoảng đứng dậy, đẩy Ngọc Lan ra sau rồi vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Lực Cường định ra cản như Tố Trinh lắc đầu, Bạch Xà lao đến Hùng nhưng khi thấy Hùng đề phòng liền dừng lại, vẻ mặt lại buồn bã. Hùng nhìn kĩ mặt của bạch xà, tuy là rắn nhưng toát lên vẻ gì đó rất con người. Hùng nhìn đôi mắt quen quen rồi sực nhớ ra ấp úng nói :
“Tiểu….Tiểu Vũ?”