“Sức mạnh càng lớn – trọng trách càng cao. Hãy nhớ điều này.” Tiểu Bảo nói
Hùng đang ngồi vận linh lực, vừa nghe Tiểu Bảo chỉ dạy. Ngọc Lan cũng đang tu luyện bên cạnh, linh lực xung quanh nàng bị xáo trộn, bẻ cong không khí rồi tan rã ra xung quanh. Nàng đã tăng cấp từ Đấu sĩ cấp 2 lên cấp 3. Ngọc Lan mở mắt rồi cảm nhận linh lực trong cơ thể đã đậm đặc hơn.
Hùng biết nàng tăng cấp, hắn mừng cho nàng nhưng khi nhìn lại bản thân hắn thầm khóc trong lòng :
“Mình xong rồi…! Huhu.”
Tiểu Bảo có giải thích rằng thiên phú hấp thụ là bá đạo, là một trong những thiên phú xịn sò nhất nhưng quá trình tu luyện cực kì nguy hiểm. Nếu chẳng may hấp thụ những sức mạnh nguy hiểm mà không chịu được thì linh lực sẽ phá cơ thể chui ra ngoài.
Nên mặc dùng tăng cấp chậm nhưng được lợi là nó tỷ lệ thuận với thể lực của Hùng. Nghĩ đến việc một ngày nào đó hắn một tay nhấc bổng con voi trước mặt Ngọc Lan khiến nàng ngững mộ thì hắn cũng vơi đi phần nào nỗi buồn.
Chợt Hùng hỏi Tiểu Bảo:
“Thứ kia có thể giúp ta mạnh lên, vậy hãy kể cho ta nghe về nó.”
“Được thôi.”
Thế giới này tồn tại thứ gọi là Thập Đại thần khí, được tạo từ một vụ nổ khủng khiếp đã hình thành địa cầu. Chúng được xem là mạnh nhất trong các loại binh khí. Mỗi một thần khí chỉ có một chủ nhân cho đến khi người đó chết nó sẽ tìm chủ nhân thích hợp. Mỗi một Thần Khí lại có một sức mạnh riêng và đều có thể hủy diệt thế giới. Nhưng sau khi Chiến Tranh địa cầu lần một diễn ra khoảng 4000 năm trước thì chúng đã thất lạc. Chẳng ai biết chúng ở đâu, cũng rất ít nhường biết về chúng.
“Và ta biết một trong số chúng ở đâu.”
Hùng hớn hở : ” đâu? Nó đâu? Ta phải có nó.”
“Nó nằm ở ngay đây, phía sau vách đá này.” Tiểu Bảo trả lời.
Hùng quay lại nhìn vách đá khắc đầy chữ của Thạch Lan động.Trong lòng bỗng như mở cờ vui sướng ra mặt. Ngọc Lan đã thăng cấp và đang thích nghi với luồng linh lực lớn hơn quay sang nhìn thấy Hùng tủm tỉm cười vẻ mặt cực kì gian xảo nàng hỏi:
“Có gì mà đệ cười nhìn ghê vậy?”
Hùng đùa : ” Không có gì! Đệ đang nghĩ đến lúc cưới tỷ không biết sẽ như thế nào…haha.”
Ngọc Lan bất giác đỏ mặt quay đi không nói gì.
Hùng thấy cảnh này nhiều nên cười trừ rồi tiếp tục tu luyện.
Một tuần sau….
Con cá khốn khiếp!!! Xem tao có bắt được mày không.”
Hùng nghĩ trong đầu. Tay cầm cây giáo bằng thân cây mà hắn chế, dốc toàn lực bơi theo một con cá lớn hắn đâm bị thương từ trước . Tuy bị thương nhưng nó rất khỏe và hung dữ, bị Hùng dồn vào vách đá dưới nước thì nó quay lại há hàm răng sắc nhọn ra lao về phía hắn. Mang trong mình dòng máu của rồng nên Hùng bơi lội rất tốt,nhanh nhẹn né tránh cú đớp của con cá vung giáo phóng vào mắt nó. Con cá đau đớn dùng đuôi quật về phía Hùng, cú quất đuôi quá nhanh và mạnh nên dù đã vận linh lực phòng ngự lên nhưng vẫn bị văng đi vài chục mét đập lưng vào đá. Hùng đạp chân vào đá rồi phóng đến bám chặt lấy câu giáo, con cá đau đớn bơi vòng vòng để Hùng chóng mặt nhưng không. Hắn đã bám được vào mang của nó , tay còn lại rút cây giáo ra nhằm phía trong mang đâm thẳng. Cây giáo xiên qua đầu con cá, máu tanh tuôn ra làm đỏ cả một vùng nước. Ngọc Lan trên bờ thấy nước động dữ dội, có cả máu xuất hiện nhưng nàng lại không biết bơi. Lần nào muốn sang Thạch Lan động nàng đều bám chặt hắn để hắn kéo nàng sang. Trong lòng lo lắng không nguôi thì Hùng chồi nên từ mặt nước thở hồng hộc nói :
“Tỷ tỷ mau lại giúp đệ một tay.”
Ngọc Lan mừng khi thấy hắn an toàn, chạy lại giúp hắn kéo con cá lên bờ.
Xong việc nàng lấy khăn lau người cho hắn, vừa lau vừa khen : ” Tiểu Hùng của ta giỏi quá! Tối nay đệ muốn ăn món gì?”
“Tỷ tỷ nấu món nào cũng ngon hết!” Hùng nịnh nọt.
Nàng chí đầu hắn mỉm cười nói : ” Đồ dẻo miệng.”
Tối đó sau khi ăn uống no say, Hùng nằm nghĩ về cuộc sống êm đềm này liệu còn kéo dài bao lâu. Quay sang nhìn Ngọc Lan đang ngủ say, đưa tay đặt lên má nàng vuốt nhẹ. Bình yên quá, giản dị quá, hắn gần như đã quên mình đến từ đâu. Hắn nghĩ liệu đâu mới là cuộc sống thật của hắn? Thế giới kì diệu này hay thế giới cũ tẻ nhạt kia?
Hùng xua tan mọi suy nghĩ quay sang ôm Ngọc Lan ngủ. Mọi chuyện để mặc cho số phận định đoạt…
……………………………….
Đông Hải Long Cung.
Minh Thư đang ngồi trong phòng mặt buồn bã mắt nhìn xa xăm về phía trên. Minh Trang thấy em gái vậy thì tiến lại ân cần hỏi : ” Muội đang nghĩ gì vậy?”
“Không…không có gì?” Minh Thư ấp úng nói
Như thấu hiểu lỗi lòng đứa em bé bỏng, nàng xoa đầu Minh Thư nhẹ nhàng nói:
“Xin lỗi! Là lỗi của ta.”
“Tỷ không có lỗi! Muội biết hắn vẫn còn sống.” Minh Thư nói.
“Sao muội biết hắn còn sống?” Minh Trang hỏi.
Minh Thư nắm 2 tay vào nhau đưa lên ngực nhẹ nhàng nói: ” Muội có linh cảm như vậy.”
………………………………………….
“Cô nói sao?” để ta đi hỏi hắn cho ra lẽ.
Tố Trinh ngăn Cửu Huyền lại nói: “Đừng! Hắn là chàng nhưng lại không phải chàng.”
Cửu Huyền ủ rũ nói : ” Ta không ngờ ông nội lại làm vậy với 2 người! Khi về ta sẽ hỏi rõ việc này.”
Tố trinh mắt buồn lại rơi lệ nói : ” Ta cứ tưởng đã gặp được chàng, chỉ cần kể mọi chuyện cho chàng nghe là xong nhưng không phải. Hắn là hắn chàng là chàng.”
Cửu Huyền nảy ra một ý rồi nói : ” hay là cô tán tỉnh hắn thử xem.”
Tố Trinh đỏ mặt nói : ” không được đâu! Ta không biết!”.
“Mà tán cũng không được. Tên Lực Cường này tính tình nhát gái mà nói thì mặt cứ đần ra, không ổn…không ổn!!!” Cửu Huyền nói.
Trong lúc 2 nàng đang bày mưu tính kế thì Lực Cường đang bay trên trời để khảo sát địa hình thì phát hiện có 2 bóng người đang tiến đến chỗ nhà trọ.
Tề Minh mặc bạch y tiêu sái nói: ” cuối cùng cũng tìm thấy rồi.”
Dực Đức mặc hắc y cười: ” kaka… Ta sẽ thịt con nhỏ xinh đẹp kia, ả xà nữ nhường ngươi.”
“Thiếu gia ta đây không có hứng thú lái máy bay đâu!” Tề Minh nói.
“Haha…thế thì của ta hết.” Dực Đức cười lớn.
Cả 2 định xông vào thì Lực Cường đáp xuống đất. Vỗ cánh làm cát bụi bay mù mịt rồi nói: ” Có sát thủ nào đi giết người lại lộ liễu như chúng mày không.”
Tề Minh lịch sự nói : “Xin cho biết quý danh của người vừa đến.”
Lực Cường nhếch mép nói : ” Ta không xưng tên với người khác.”
“Khẩu khí lớn lắm! Có điều chúng ta không nhắm vào ngươi nên hãy tránh đường để tránh gây xung đột không cần thiết.” Tề Minh nói.
Mẹ bà nó! Nói nhiều làm gì? Chiến thôi.” Dực Đức nói rồi lao về phía Lực Cường, tung một đấm nhưng Lực Cường đã chụp được. Hơi bất ngờ một chút, Dực Đức nhảy lùi về sau cũng là lúc Tề Minh phóng ra hàng trăm mũi tên tạo thành từ ánh sáng về phía Lực Cường. Vận linh lực phòng ngự, Lực Cường nhảy sang một bên né tránh. Cả 3 đứng nhìn nhau, linh lực bùng phát.
Lực Cường nói: “2 tên Đấu sư cấp 7! Làm ta bất ngờ đấy.”
“Ngươi có thể đo được Linh Lực bọn ta? Không lẽ ngươi là Đấu Linh?” Tề Minh hỏi.
Lực Cường không nói gì nhằm hướng Tề Minh lao tới. Chênh lệch 3 cấp độ thì là một khoảng cách khá lớn. Vì thế đơn đả độc đấu thì cả 2 đều không phải đối thủ của Lực Cường. Tề Minh biết điều này nên đã có chuẩn bị từ trước. Hắn nhìn Dực Đức rồi nói: “Linh lực hợp nhất.”
Dực Đức vận linh lực hệ bóng tối của mình, toàn thân khói đen bao quanh. Sau khi né đòn một cách chật vật thì Tề Minh nhảy đến chỗ Dực Đức vận linh lực hệ ánh sáng của mình. 2 luồng linh lực đang hòa vào nhau, trở lên to lớn hơn rồi tụ lại thành một quả cầu nhỏ bằng nắm tay cả Dực Đức và Tề Minh đưa tay bề phía quả cầu rồi nhắm thẳng vào căn phòng nơi Cửu Huyền và Tố Trinh đang có mặt dồn lực bắn đến, luồng linh lực nửa đen nửa trắng xoắn lại rồi lao thẳng. Lực Cường vội lao đến trước căn phòng vận toàn bộ Quang linh lực vào 2 cánh tay, tụ thành 2 bàn tay ánh sáng đỡ lấy sát chiêu của Hắc Bạch song sát. Vụ va chạm khiến cho mặt đất nứt vỡ, kình lực mạnh mẽ khiến cây cối nghiêng ngả.
Tề Minh gồng lên nói :”Thật không ngờ ngươi lại đỡ được chiêu này! Nhưng để xem ngươi trụ được bao lâu.”
Dực Dức và Tề Minh gồng người dồn toàn bộ linh lực vào sát chiêu, luồng linh lực hỗn hợp giữa ánh sáng và bóng tối như to hơn và nhanh hơn. Ở phía bên kia, Lực Cường bị luồng linh lực mạnh mẽ dồn ép bị đẩy lùi tới 10 mét chân lún xuống đất tạo thành 2 vệt dài như vừa có ai đó đào qua. Đôi tay hắn bắt đầu không chịu đựng được áp lực của luồng linh lực. 2 bàn tay ánh sáng đã có dấu hiệu của vết nứt, hắn gồng lên chống trả. Đôi bên dằng co mãnh liệt, bây giờ chỉ có kẻ thứ 3 xuất hiện mới có thể dừng cuộc chiến này.
Cửu Huyền cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đó liền bay ra ngoài ứng cứu Lực Cường. Nhưng khi vừa đến nơi nàng đã bị kình lực đánh bay ngược lại, nàng chỉ là Đấu sĩ cấp 5, chênh lệch cấp độ quá lớn. Không biết làm gì ngoài việc quay lại phòng dẫn Tố Trinh và bầy rắn bỏ trốn vào rừng.
Tề Minh toát mồ hôi nói với Dực Đức :
“Đụng phải hàng nóng rồi giờ tính sao?”
“Chạy chứ sao!” Dực Đức nói, cũng mệt chẳng kém gì Tề Minh.
“Sao hôm nay nhụt chí thế à.”
“Mày có cao kiến gì?”
“Có đây!!”
Tề Minh móc ra một viên đan rồi bỏ vào mồm. Linh lực bộc phát mạnh mẽ hơn trước, dùng toàn bộ linh lực còn lại phóng ra bên ngoài đẩy về phía Lực Cường.
Lực Cường đang cố chờ các nàng khi đủ xa rồi dồn hết sức vào đôi chân bật nhảy lên né tránh, như được giải phóng luồng linh lực lao thẳng về phía nhà trọ khiến cả nhà trọ và một mảng rừng phía sau bị phá hủy hoàn toàn.
Cũng may là Cửu Huyền đã thông báo cho mọi người rời đi nên không có người chết.
Lực Cường thoát chết nhưng đã bị thương , miệng có chút máu. Nhưng vẫn lao đến quyết chiến với Hắc Bạch song sát. Linh lực cả 3 gần như cạn kiệt, bây giờ là cuộc chiến của quyền cước. Dù một chọi 2 nhưng Lực Cường không quá lép vế, mặc dù cũng ăn vài đấm. Hắc Bạch bọn họ cũng không phải dạng vừa. Lực Cường tung đấm vào mặt Tề Minh khiến hắn hộc máu mồm nhưng ngay sau đó Lực Cường ăn một đấm của Dực Đức. Đánh đến khi cả 3 mệt lả không còn sức nữa
Tề Minh thở hồng hộc nói : sao rồi? Còn đánh được nữa không?”
Lực Cường lau máu trên mồm nói : ” Ta có thể làm điều này cả ngày.”
định lao vào nhau một lần nữa thì từ trên bầu trời, có 2 người xuất hiện.
Thiên Thượng đang bay trên trời, phía đối diện là một người tóc dài bạch trắng nhưng vẫn rất tuấn tú.
“Tuyệt Vô Thần! Ngươi đến đây gây sự à?”
Thiên Thượng hỏi.
“Hiểu nhầm! hiểu nhầm! Ta đến để đưa lũ nhóc của ta về.” kẻ được gọi là Tuyệt Vô Thần nói rồi hạ cánh xuống đất tóm cổ 2 thằng trời đánh, một vết nứt không gian hiện ra trước mặt rồi hắn bước vào.
Thiên Thượng nhìn Lực Cường rồi rời đi ngay sau đó. Lực Cường hiểu là ông vừa cứu hắn một mạng.
Lết cái thân hình đầy thương tích đi vào rừng, tưởng chừng hắn đang khó chịu nhưng ai ngờ hắn lại cảm thấy chút vui vẻ, khi được chiến đấu với những kẻ xứng tầm và hắn mong sẽ có ngày gặp lại.
Lúc này ở khu nhà trọ vừa bị tàn phá, một cô gái mặc Hồng Y đầu đội mũ chùm che kín mặt bước đến, tay cầm mẩu giấy ngơ ngác nhìn xung quanh rồi rời đi theo hướng ngược lại với Lực Cường.
…………………………………………………….
“Đáng yêu quá!! Đệ tặng ta à?”
Ngọc Lan sung sướng khi được Hùng tặng cho một con chồn lông vàng nhỏ xíu mà hắn tìm được khi mẹ nó bị đá bè chết. Con chồn vừa mở mắt kêu oai oái.
“Chắc nó đói rồi đấy!” Hùng nhắc.
“Ủa vậy cho ăn gì bây giờ?” Ngọc Lan ngơ ngác hỏi.
“Cho uống sữa.” vừa nói Hùng vừa nhìn vào cặp đào của nàng.
“Nhìn cái gì? Ta làm gì có sữa.”
“Ờ….ừ….ờ…để đệ kiếm thứ khác cho nó ăn.”
Hùng đâu có rảnh mà mang của nợ kia về nuôi, nhưng nghe Tiểu Bảo nói xong thì hắn lập tức ôm nó về.
Tiểu Bảo nói:
“Đó là linh chồn có thể tu luyện như con người và đặc biệt nó có thể hóa thành người khi đạt cấp độ cần thiết.”
Hùng nghĩ thầm: “một con Pet như vậy ai chẳng muốn.”