Loạn Thế Thần Ma – Chương 108 Thiên Lạc – Botruyen
  •  Avatar
  • 46 lượt xem
  • 3 năm trước

Loạn Thế Thần Ma - Chương 108 Thiên Lạc

“Ta biết tên đó mạnh!” Cô gái giọng có chút buồn bã, nhẹ giọng xuống nói.
“Vậy sao? Thế còn tin đồn về việc một kẻ mạo danh anh trai của tiểu thư thì sao? Người có truy cứu nữa không?” Tên mặt sẹo hỏi sang vấn đề khác.
“Tất nhiên rồi! Danh tiếng của anh trai ta đâu thể để một tên mạo danh làm ô uế được.” Cô gái nói, nét mặt có chút không vui ánh mắt lạnh lẽo.


“Tỷ tỷ đang làm gì đấy!” Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch đang đứng trên đỉnh núi nơi có gốc cây xanh ngát, Tiểu Thanh đưa mắt sang nhìn thì tò mò hỏi khi thấy Tiểu Bạch đang lấy từ trong người ra một vật gì đó như mặt gương trong suốt đặt xuống đất.
“À…cái này là Thiên Hùng giao cho ta nhờ ta trông coi, muội cũng vào luôn đi.” Tiểu Bạch đáp sau đó chạm tay vào mặt gương tạp ra gợn sóng rồi bước qua, Tiểu Thanh tò mò cũng bước theo.
“Oa…đẹp quá!” Tiểu Thanh vừa đặt chân nên đào hoa đảo đã phải thốt lên kinh ngạc thích thú bởi cảnh đẹp nơi này. Lần trước nàng bị Long Kiêu đưa tới đây và xuýt bị hấp diêm nhưng khi đó là ban đêm và nàng bị đánh thuốc mê nêm không chiêm ngưỡng được gì.
Nghi hoặc, Tiểu Thanh hỏi : ” Sao chàng lại đưa nó cho tỷ?”
Tiểu Bạch mỉm cười đáp : ” Khi đó chàng đi gấp quá nên mới nhờ ta, nếu hôm đó mọi việc diễn ra bình thường thì người được chàng giao phó nhất định là mẹ chứ không phải ta.”
“Hừm!” Tiểu Thanh hừ nhẹ, đảo một vòng quanh đảo thấy nó hơi nhỏ bèn thắc mắc. Tiểu Bạch trả lời : ” so với lần trước chàng đưa ta tới đây thì diện tích của Đào Hoa Đảo đã to ra gấp đôi rồi, muội nhìn xem gốc đào cổ thụ này trước cũng vừa vừa thôi mà nay đã cao thêm khá khá rồi.”
Tiểu Bạch ngồi xuống ấn ngón tay xuống nền đất tốt tươi mỉm cười nói : ” Muội xem! Đất ở đây rất thích hợp để trồng hoa, ta có đem vài loại hạt giống của những thảo dược có dược tính cao tới để trồng đây…muội giúp ta một tay đi.”
Tiểu Thanh gật đầu, thế rồi dưới ánh nắng chan hòa của mặt trời…hai mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành dùng những bàn tay đẹp trắng ngần gieo xuống đất những mầm mống của sự sống. Cứ cách một khoảng lại gieo xuống một hạt, chợt một trái đào chín tròn to rơi xuống dưới chân Tiểu Bạch…nàng nhặt nó lên rồi lau sạch đi sau đó đưa lên miệng cắn thử. Mùi vị vô cùng thơm ngon tuyệt vời khiến Tiểu Bạch nhắm nghiền hai mắt thưởng thức, Tiểu Thanh tò mò hỏi : ” Có ngon không tỷ tỷ?”
“Tuyệt vời!” Tiểu Bạch nói, sau đó đưa cho em gái cắn một miếng để cùng cảm nhận. Vừa ăn nàng vừa nói : ” Thiên Hùng từng nói với ta, nơi này liên kết với chàng. Khi chàng mạnh lên thì nơi này sẽ tăng diện tích lên, ngược lại khi chúng ta chăm sóc nơi này tốt thì chàng cũng sẽ cảm nhận được.”
“Vậy sao?” Tiểu Thanh ngạc nhiên, nàng mừng thầm trong lòng bởi nếu nói như vậy thì là Hùng đang từng bước cường đại lên. Và đến khi đó hắn có thể thực hiện lời hứa với hai nàng.
Nhìn xuống làn nước biển trong xanh, Tiểu Thanh nảy ra một ý : ” Tỷ tỷ! Chúng ta tắm đi.”
“Tắm ở nơi lộ liễu như này sao? Thôi bỏ đi!” Tiểu Bạch ngại ngùng lắc đầu.
“Làm gì có ai ngoài hai ta, lâu rồi mình không tắm chung rồi…để xem cơ thể của muội và của tỷ đâu mới là thứ hấp dẫn Thiên Hùng.” Tiểu Thanh lém lỉnh đảo mắt một cái nói.
“Hứ!” Tiểu Bạch bĩu môi đáng yêu, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đi tới mép nước ngồi xuống đưa chân vào làn nước trong xanh thở dài một hơi nói : ” Ai đẹp cũng được! Miễn là chàng thích ta là ta nguyện ý ở cùng chàng cả đời.”
Tiểu Thanh bước tới nói : ” Nào nào! Tỷ tỷ phải lạc quan nên chứ…tỷ nghĩ xem nếu ai cũng như tỷ chịu quy thuận một lòng nghe lời thì chàng có hứng thú sao? Tỷ phải trở nên thú vị thì chàng mới chú ý nhiều.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như là về sự cạnh tranh công bằng, tỷ cũng phải ganh đua chứ nếu không chàng sẽ chẳng để ý tới tỷ nữa mà chỉ chú ý tới ta thôi…mẹ cũng từng nói với ta thế đấy…nam nhân đều thích nữ nhân dịu dàng hiền thục, nhưng sẽ mê đắm nữ nhân vừa dịu dàng hiền thục vừa thú vị nữa.” Tiểu Thanh giảng giải cho chị mình nghe những chiết lý sâu xa về nam nhân, Tiểu Bạch cũng là mơ hồ tưởng tượng ra mình cần phải làm gì.
“Tỷ hiểu rồi chứ…vậy bây giờ tắm được chưa?” Tiểu Thanh kiên nhẫn hỏi.
“Vậy…cũng được!” Tiểu Bạch đáp, sau đó một khung cảnh tuyệt mỹ hiện lên khi thanh thân hình mảnh mai ngực tròn mông cong eo thon gọn chút bỏ hết y phục rồi hòa mình vào làn nước.
Hai nàng vui đùa, giống như hai tiên nữ đang tắm trong đầm ngọc thủy. Tiếc là Hùng không có ở đây nếu không hắn sẽ xịt máu mũi mất, Tiểu Thanh đưa tay xoa lên bờ vai nhỏ trắng ngần của Tiểu Bạch mà xoa xoa cảm thán : ” Da tỷ tỷ đẹp như vậy…bảo sao Thiên Hùng mới ngủ có một lần đã lưu luyến.”
Tiểu Bạch nghe vậy, trên môi nở nụ cười hạnh phúc hai má hơi đỏ lên nói : ” Da muội cũng đâu có kém! Nếu đổi lại là ta cũng sẽ thích mê.”
“Hihi…tỷ tỷ quá lời rồi! À khoan…Thiên Hùng nói ngực tỷ to hơn ngực ta…nhưng ta nhìn đi nhìn lại thì rõ ràng của ta to hơn mà.” Tiểu Thanh bất ngờ thò tay xuống chụp lấy hai trái đào tiên của Tiểu Bạch mà nắn bóp.
“Ư…muội làm gì thế…do chàng cảm nhận thôi mà!” Tiểu Bạch rùng mình đẩy em gái ra, hai tay che ngực nói.
“Haha…tỷ tỷ có gì phải giấu diếm, à muội biết rồi tỷ chỉ thích Thiên Hùng chạm vào ngực mìh thôi đúng không?” Tiểu Thanh nói trắng ra, làm cho Tiểu Bạch xấu hổ bắt buộc phải gật đầu : ” Ừ! Ta không thích ai chạm vào ta cả…chàng là ngoại lệ.”
Tiểu Thanh phì cười : ” Phải rồi! Từ lúc ngủ với chàng xong ta để ý Tỷ tỷ vô cùng giữ giá nha…đúng là hết nói hổi.”
Tiểu Bạch giận dỗi : ” Muội tắm một mình đi, ta mệt rồi!” nói xong nàng đem cơ thể trần trụi ngọc ngà lên khỏi mặt nước rồi lấy y phục mặc lại.
Tiểu Thanh cũng không trêu tỷ tỷ của mình nữa, nàng vầy nước thêm một lúc rồi cũng lên bờ mặc lại y phục.
Đột nhiên từ vị trí trụ đá gần đó bay lên một đốm lửa nhỏ, đốm lửa hóa thành hình hài một bé gái khoảng trên dưới 10 tuổi nhỏ như bàn tay mang nước da trắng ngần cùng đôi mắt con ngươi đỏ rực như lửa, mái tóc dài bồng bềnh cũng màu đỏ, mặc một bộ váy màu đỏ nốt.
Khi vừa hiện ra, cô bé cúi đầu trước Tiểu Bạch lễ phép chào : ” Phu nhân hôm nay lại đến ạ!”
Tiểu Thanh hai mắt ngạc nhiên nhìn cô bé tóc đỏ kia, rồi nghe cách xưng hô của cô bé với tỷ tỷ mình và bất ngờ : ” Phu nhân?”
Tiểu Bạch có vẻ không vui, lắc lắc cái đầu nói : ” Hỏa Linh! Ta nói rồi hãy gọi ta là tỷ tỷ, ta năm nay mới 18 tuổi thôi gọi phu nhân nghe kì lắm!”
“Dạ! Hỏa Linh biết lỗi ạ…còn vị này là?” Cô bé tên Hỏa Linh nhìn sang Tiểu Thanh hỏi, là linh hồn canh giữ Đảo Đào Hoa này và nhận Hùng làm chủ. Lần trước có gặp một lần nhưng lần đó Hỏa Linh chưa hóa hình người do diện tích của đảo chưa đủ lớn.
“Đây là Tiểu Thanh! Muội muội của ta…ngươi cũng nên gọi là tỷ tỷ.” Tiểu Bạch giới thiệu.
Tiểu Thanh mỉm cười : ” Chào ngươi! Hỏa Linh.”
“Hỏa Linh chào tỷ tỷ!”
“Phải rồi! Lần trước ngươi nói muốn cho ta xem thứ gì?…tại lần trước bận quá nên chưa kịp xem, lần này tiện xem một thể.” Tiểu Bạch nhớ ra gì đó bèn hỏi.
“Mời hai tỷ tỷ theo ta!” Hỏa Linh nói, nàng bay lơ lửng trên không còn Tiểu Thanh và Tiểu Bạch cước bộ phía dưới tới gốc đào cổ thụ. Nơi này vẫn bình thường cho tới khi Hỏa Linh tới chạm vào thân cây…một hiện tượng kì lạ diễn ra, thân cây bắt đầu tách ra để lộ một hốc nhỏ bên trong chứa một vật hình cầu phát ra ánh sáng màu hồng nhạt lung linh.
“Đây là thứ gì?” Cả Tiểu Thanh và Tiểu Bạch cùng mình nhau mà tự hỏi, sau đó hướng mắt về phía Hỏa Linh chờ câu trả lời.
“Nói sao nhỉ…hihi ngại quá!” Hỏa Linh cười ngượng ngùng, hai chân khép chặt cùng hai tay ôm bụng xấu hổ không dám nhìn hai tỷ muội xinh đẹp kia.
Dựa vào biểu cảm của Hỏa Linh, Tiểu Thanh nghi ngờ rằng Hùng có quan hệ bất chính rồi chuẩn bị có sản phẩm. Nhưng nàng gạt bỏ ngay ý nghĩ đó bởi Hỏa Linh chỉ là một đạo linh hồn chịu trách nhiệm cai quản Đào Hoa Đảo, không hề có thân thể nên không thể nào điều nàng nghĩ sẽ xảy ra.
“Thái độ đó là thế nào? Hỏa Linh mau nói ta biết.” Tiểu Thanh mất kiên nhẫn hỏi. Tiểu Bạch cũng đồng dạng muốn nghe câu trả lời.
Hỏa Linh đành nói thật : ” Đây là trứng của ta và…Thiên Hùng!”
“Cái gì?” Hai tỷ muội sững người không tin vào tai mình.
“Để ta giải thích…thực ra nó không như hai tỷ nghĩ đâu! Trứng này do linh thức của vị chủ nhân và người cai quản Đào Hoa Đảo sinh ra, nó không hề phải con cái cũng không hề liên quan gì tới ta và chủ nhân Thiên Hùng. Đơn giản nó được sinh ra bởi Đào Hoa Đảo, linh thức của ta và chủ nhân chỉ là chất xúc tác mà thôi.”
Nghe Hỏa Linh giải thích, cả hai nàng hiểu được phần nào vấn đề nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó vướng mắc đặc biệt là Tiểu Thanh, nàng có tính sở hữu rất cao…nói cách khác nàng muốn giữ Hùng là của riêng mình nhưng khi có quá nhiều chuyện xảy ra rồi thì nàng nhận ra mình không có khả năng giữ hắn ở bên để độc chiếm, nàng chỉ hy vọng trong trái tim hắn còn khoảng trống một vị trí dành cho nàng. Nàng luôn muốn sinh cho hắn một nhi tử nhưng vẫn chưa làm được.
Dù bằng cách này hay cách kia, quả trứng này vẫn là sản phẩm do Hùng và Hỏa Linh tạo ra…nói cách khác thì cả hai gần như là cha mẹ của quả trứng.
Dù ít hay nhiều, trong lòng Tiểu Thanh nổi lên một nỗi ghen tị cùng ước muốn được như vậy. Nàng đứng dậy lẳng lặng đi ra chỗ khác để che dấu đi ít tâm trạng không vui trong lòng. Tiểu Bạch không ghen như em gái mình, nàng hơi tò mò về quả trứng bèn hỏi : ” Vậy trứng này bao giờ thì nở? Nở ra con người hay linh thú?”
Hỏa Linh đáp : ” Ta cũng không biết! Vị chủ nhân trước của nơi này là nữ nhân nên không thể cùng linh thức của ta sinh trứng được, muốn sinh ra trứng này cần linh thức của nam chủ nhân…việc bao giờ trứng nở ta cũng đồng dạng là không biết!”


“Ta không đôi co với ngươi nữa!” Hùng xua tay lắc đầu chán nản nói với Phi Phàm, cãi nhau với tên này một hồi về việc nên đi hướng nào quả là đau đầu.
“Ngươi có gì hốc không? Ta đói mấy ngày nay rồi!” Hùng vừa vạch quần ra đái ở bụi cây vừa hỏi.
“Ủa vậy là ngươi cũng không mang theo lương thực à?” Phi Phàm mặt đơ ra hỏi, bụng réo ọc ọc.
“Đệt!” Hùng vỗ trán.
Thế là hai trên ất ơ ngồi dưới tán cây một lúc, chợt có hai bóng người xuất hiện. Là hai nữ nhân mang khăn chùm kín đầu vì nắng gắt nhưng dựa vào ánh nhìn của Long tộc Hùng có thể khẳng định rằng đây là hai mỹ nhân dựa vào dáng người cùng cánh đi đứng.
“Nhìn kìa mày! Gái đẹp.” Hùng vỗ vai Phi Phàm nói.
Phi Phàm bật dậy đưa mắt nhìn theo hướng Hùng chỉ, sau đó nhìn kỹ y phục mà hai nữ nhân kia mặc thì vội reo lên : ” Là Thiên Nguyệt Nữ! Cô ta cũng tới đây sao…chúng ta được cứu rồi?”
Hùng trợn mắt : ” Ngươi vừa nói gì? Sao ngươi nhận ra người đó là Thiên Nguyệt Nữ?”
“Ài…xà! Ngươi hiểu biết kém quá! Thần Tiên Tỷ Tỷ – Thiên Nguyệt Nữ từ trước tới nay mỗi khi xuất hiện đều mặc đúng một loại y phục màu bảo thạch xanh xám, đai lưng dát vàng khảm đá quý, lưng đeo Thiên Nguyệt Kiếm nhất đẳng độc tôn. Kia không phải nàng thì là ai?…chắc chắn nàng có đem theo lương thực, để ta ra bắt chuyện trước.” Phi Phàm mắt sáng như sao khi miêu tả về Thiên Nguyệt Nữ, sau đó cứ thế phi ra khỏi bụi mà chạy tới hướng hai mỹ nhân đang tới.
Còn Hùng, hắn mặt tái mét đi vì lo lắng khi gặp nữ nhân này bởi trước khi xuống lòng đất, hắn từng nghe đồn rằng có một mỹ nhân tên Thiên Nguyệt Nữ đã phát lệnh truy nã một người tên là Thiên Hùng vì lý do giả gái trốn trong cung của nàng tận 2 năm để được ngắm các tiên nữ khỏa thân. Cái tin đồn thất thiệt này có người tin có người không tin nhưng Thiên Nguyệt Nữ truy sát Hùng là thật.
Vậy nên ngay khi Phi Phàm vừa chạy đi thì Hùng cũng là lẩn mất khỏi ốc đảo cứ thế chạy thẳng về hướng Thánh Vực.
“Thiên Nguyệt Nữ!” Phi Phàm chạy tới nơi hai nữ nhân gọi to, ánh mắt vô cùng là vui mừng.
Hai nữ nhân bỏ khăn trùm đầu xuống, Thiên Nguyễt nữ đúng như Phi Phàm miêu tả, thân mang y phục xanh xám ôm lấy cơ thể gợi cảm. Vòng eo được cuốn bởi một dây đai dát vàng khảm đá quý lung linh, lưng đeo một thanh trường kiếm dài vỏ kiếm tinh xảo. Khuôn mặt nàng, xinh đẹp hoàn hảo không góc chết. Mắt to môi đỏ, nếu để đem lên bàn cân nhan sắc thì có thể sánh ngang với Thiên An.
Thiên Nguyệt Nữ vừa gặp đã tỏ thái độ không ưa với Phi Phàm nói : ” Bộ dạng ngươi…tránh xa ta một chút!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.