Hùng nghiến răng, hắn có thể sợ chết nhưng nhìn một cô gái đang đau đớn và chết đi từng chút một thì hắn không nỡ, lương tâm của một kẻ đa tình không cho phép hắn để yên.
Hùng đặt cô gái xuống đất, ngay lập tức quả cầu cũng thu lại trở về hình dạng mái tóc như ban đầu. Thấy Hùng xuất hiện trước mặt, Ngạo Chiến nhìn dò sét rồi tỏ vẻ ngạc nhiên : ” Hô! Không trốn nữa sao?”
Hùng nghiến răng : ” Nhiều lời! Muốn đánh thì lên.”
Ngạo Chiến nhướng mày : ” Ta nhớ rằng chúng ta từng đụng độ, ngươi muốn kết quả như lần trước sao? Ngoan ngoãn giao cô gái kia ra đây ta tha mạng cho.”
Hùng nhìn Ngạo Chiến với ánh mắt khì quặc rồi nhìn xuống cô gái trợn mắt mắng chửi : ” Đù mẹ mày! Ấu dâm là đi tù mọt gông nha con.”
Ngạo Chiến mặt nổi gân xanh, nắm tay siết chặt lập tức bóp nát thêm một bông hoa nữa với ánh mắt khoái trá.
“Ư!”
Thấy cô gái lại rên lên đau đớn, cơ thể nàng co lại nhìn rất đáng thương. Hùng trợn mắt : ” Con mẹ mày!” chửi xong hắn lao về phía Ngạo Chiến, nắm đấm bốc cháy.
Ngạo Chiến không chút nao núng, đợi khi Hùng tiến sát mình thì nhấc chân xoay người né đòn và lui ra xa. Không đánh trúng, Hùng cũng lui lại mà không tấn công thêm.
Lúc này, hai ánh mắt nhìn nhau với chiến ý cực kì mạnh mẽ. Một cảm giác sát khí đùng đùng tỏa ra xung quanh khiến Bạch Ngọc run rẩy nằm bẹp xuống và được Hắc Ngọc tới che trở.
Hùng nghĩ thầm : ” Thằng này so với bốn năm trước thì tiến bộ vượt bậc, tốc độ và phản xạ cũng vượt xa mình. Xem ra cũng là một quái vật tu luyện.”
Ngạo Chiến nghĩ thầm : ” Mai danh ẩn tích mấy năm rồi đột nhiên xuất hiện dưới lòng đất, thực lực tăng khá mạnh nhưng lại có cảm giác như đang bị áp chế. Tốc độ thua ta nhưng phản xạ không hề kém ta, một quái vật tu luyện ẩn mình, nhưng sao nó lại không có tên trên Thiên Cang Bảng?”
Cả hai đều không thể đo được cấp độ linh lực của nhau, đó là do Ngạo Chiến mạnh hơn Hùng còn ngược lại Ngạo Chiến cảm nhận được Hùng yếu hơn mình nhưng lại không biết chính xác hắn ở cấp bao nhiêu.
Nghi vấn, Ngạo Chiến phóng tới Hùng. Bàn tay xuất hiện một ngọn thương màu đen vô cùng tinh xảo. Chỉ cần nhìn qua Hùng cũng biết đó là một Thánh Bảo loại siêu cấp. Ngạo Chiến đang lao tới bỗng nhiên dừng lại rồi phóng ngọn thương về phía Hùng,
Ngọn thương lao đi như đạn bắn, xung quanh ngọn thương xuất hiện những ánh lửa màu đen kì dị. Hùng bế cô gái lên và vội nhảy sang bên tránh né nhưng tốc độ của hắn không đủ liền vận Thiên Hóa tăng tốc lao đi.
“Rầm!” ngọn thương đâm xuống khiến mặt đất xụp xuống rồi nứt ra theo hình mạng nhện. Ngọn lửa đen từ thân thương lan ra xung quanh thiêu rụi một khoảng rừng hoa hồng.
“Ư! Khụ khụ.” cô gái trên tay Hùng ho ra một ngụm máu rồi rên đau đớn, mái tóc của nàng đã chuyển hoàn toàn sang màu trắng, cả bộ váy hồng cũng đang chuyển sang màu trắng. Hùng nhìn nàng, không cần nói cũng biết điều gì sẽ xảy ra khi cả bộ váy của cô gái đều chuyển thành màu trắng.
Ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Ngạo Chiến, Hùng chớp mắt một cái thì ánh mắt đỏ rực rồi lao tới thần tốc tung đấm trúng mặt Ngạo Chiến khiến tên này dù đã phòng ngự nhưng vẫn bị đánh văng đi rất xa, Hùng cũng thần tốc lao theo. Bạch Ngọc và Hắc Ngọc thấy không còn đánh nhau liền chạy tới chỗ cô gái rồi kêu ríu rít.
Sau khi bị đánh văng đi xa và vẫn đang trong đà bay , Ngạo Chiến khoanh tay trên không như thể cú đánh của Hùng chỉ là đòn bẩy giúp hắn phóng đi rồi hỏi : ” Sức mạnh đó là gì?”
Hùng vỗ cánh bay tới liên tiếp tung đòn với ánh mắt đen cùng con ngươi đỏ máu chết tróc : ” Một loại sức mạnh đủ để hạ gục ngươi!”
Trong trạng thái Ma Vương, Hùng có thể bắt kịp tốc độ của Ngạo Chiến nhưng trạng thái này chẳng duy trì được lâu nên Hùng tấn công điên cuồng nhằm tiêu hao linh lực của Ngạo Chiến.
Ngạo Chiến khá chật vật né đòn, tuy những cú đấm của Hùng không thể xuyên qua phòng ngự của hắn nhưng lực tác động rất mạnh tạo dư trấn khủng khiếp khiến hắn chật vật né đòn nhưng bị dính đấm không ít.
Rồi khi chờ khoảnh khắc nắm tay của Hùng lần nữa bay thẳng vào mặt mình thì Ngạo Chiến đưa tay chụp lấy rồi đồng thời hỏi : ” Ngươi là người của Long tộc phải không?” hắn đoán rằng thể lực xung mãn của Hùng là do hắn có Long thể. Hắn chưa từng nghe nói về Tâm Ma nên chỉ đoán rằng dạng ngầu lòi của Hùng lúc này là do sức mạnh mượn từ ngoại lực.
Hắn không đợi Hùng hỏi mà tung đấm đáp trả đồng thời gồng người vận lực.
Hùng lùi xa sau khi bị đẩy ra, hắn nhìn không rời mắt khỏi quá trình biến hình của Ngạo Chiến. Một đôi cánh đen to lớn xuất hiện trên lưng Ngạo chiến không thua kém đôi cánh của Hùng.
Hai kẻ có Ma Vũ đang bay trên không đối diện nhau, một ngọn lửa đỏ bùng cháy trên tay Hùng và một ngọn lửa đen bùng cháy trên tay Ngạo Chiến.
Ngạo Chiến thấy ánh mắt của Hùng liền hắng giọng nói như khinh bỉ : ” Ngươi tưởng ta là người của Thiên Tộc sao? Ngươi nghĩ chỉ người Thiên Tộc mới có cánh sao?”
Hùng nghi vấn, hắn nhớ lại cái lần cùng Thiên An đến một thị trấn hoang và gặp một cô gái kì lạ hắn gọi là ” yêu nữ “. Cô gái đó cứ khăng khăng nói Hùng là kẻ gây ra chuyện ở đó vì Hùng có Ma Vũ. Giờ Ngạo Chiến trước mặt hắn cũng có đôi cánh đen vậy hóa ra người năm đó tàn sát cả thị trấn đó là hắn.
“Chứ mày là giống gì?” Hùng hất hàm hỏi.
“Khắc tinh của Long Tộc! Xí Điểu Tộc.” Ngạo Chiến vỗ ngực nói với giọng điệu hãnh diện rồi chỉ tay vào mặt Hùng nói tiếp : ” Sao nào! Có muốn đấu tay đôi với ta không? Để xem Long tộc hay Xí Điểu Tộc mới xứng là kẻ có thể lực cường đại nhất.”
“Ta không đại diện cho Long Tộc!” Hùng nhếch mép, hắn vỗ cánh lao tới phía trước đồng thời tạo ra một làn khí lạnh lẽo nhằm vị trí của Ngạo Chiến mà đánh tới.
Ngạo Chiến hai mắt có chút kinh ngạc, bởi khi nãy thấy Hùng dùng Thiên Hỏa thì cũng cho là hắn ăn may hấp thụ được tinh thạch mang Thiên Hỏa và có người giúp áp chế. Nhưng một kẻ vừa mang Thiên Hỏa lại có cả Đế băng thì tuyệt đối không thể.
“Ngươi thật thú vị!” Ngạo Chiến nói, dậm chân xuống đất một cái thật mạnh mang theo ngọn lửa màu đen bùng cháy ra xung quanh bán kính cả vài chục mét.
Hùng đang trên đà lao tới thấy vậy liền vỗ cánh bay lên cao, một tay đưa ra trước một tay thu lại phía sau theo động tác chuẩn bị bắn cung.
“Nhất Tiễn Hàn Băng!” Hùng hô lên, cành tay phía trước xuất hiện một cây cung được kết thành từ băng đá, cánh tay phía sau kết tinh một mũi tên trong suốt. Từ làn khói tỏa ra từ mũi tên cũng đủ biết nó lạnh lẽo đến cỡ nào, lạnh đến mức đóng băng cả không khí.
Hùng buông tay, mũi tên lao đi với tốc độ ánh sáng. Một người có cùng cấp bậc linh hồn với hắn dù cho có mượn ngoại lực cũng sẽ trọng thương hoặc thậm trí là chết ngay lập tức.
Một phần do tốc độ quá nhanh dẫn tới lực xuyên phá lớn, phần khác là vì độ lạnh thấu xương của Tâm Lãnh Hàn Băng.
Ngạo Chiến vung tay lên, ngọn lửa đen tụ lại thành một ngọn giáo và phóng về phía ngược với hướng mũi tên của Hùng.
Bùm!
Một vụ nổ khủng khiếp giữa không trung, Hùng thu tay khiến bộ cung biến mất đồng thời băng linh lực tụ lại thành một chiếc búa lớn gần bằng cơ thể hắn. Hùng hạ cánh xuống mặt đất thì lập tức những ngọn lửa màu đen đang bùng cháy liền tắt hẳn trong phạm vi xung quanh hắn.
Cây búa hạ xuống đất, Hùng bước đi một cách chậm rãi nhưng lại tỏa ra một sức mạnh kinh người. Chiếc búa băng kéo một vệt dài lõm mặt đất xuống và vẫn dài thêm theo từng bước đi của hắn.
Đơn Phương Độc Mã chiến đấu với một người có thứ hạng cao trên Thiên Cang Bảng. Nếu hắn thắng thì chẳng phải là đồng nghĩa với việc bản thân sánh ngang với các thiên tài cùng thời đại, và nếu không bị nhốt 4 năm thì có lẽ 3 người bọn chúng mới là những kẻ đứng đầu trong các thiên tài.
Ngạo Chiến kinh ngạc khi lửa của mình bị vụt tắt do độ lạnh lẽo từ chiếc búa của Hùng. Một chiếc búa hoàn toàn cấu tạo từ băng đá và mang một sức nặng khủng khiếp.
“Hạo Thiên…Chùy.! À nhầm lộn lời thoại.” Ngạo Chiến ho khan chữa lại, sau đó cầm ngọn thương màu đen lên và cũng bước về phía trước với một khí thế hừng hực. Những ngọn lửa đen thu lại về phía hắn và tụ thành một bộ giáp hư hư thực thực cũng màu đen.
Rồi không hẹn trước cả hai cùng tăng tốc thật nhanh, Hùng kéo theo chiếc búa nặng cả ngàn cân vung lên khiến mặt đất nứt toác. Phía đối diện Ngạo Chiến chĩa thẳng ngọn thương ra và lao như một mũi tên, cả hai đụng độ một trận chiến của những kẻ nghịch thiên.
Trong khi Hùng và Ngạo Chiến đang choảng nhau sứt đầu mẻ trán thì ở khu vườn hoa hồng. Cô gái kia đang bị một kẻ thứ ba mang đi trước sự bất lực của Bạch Ngọc và Hắc Ngọc.
Nhìn cô gái tuyệt trần như đóa hoa đang bất động trong tay, người kia liếc mắt một cái khiến cả rừng hoa hồng héo úa và tất cả tinh hoa còn sót lại bay về phía cô gái và nhập vào cơ thể cô. Sau đó hắn bế nàng rời đi mà không chút khó khăn.
Cô gái dần tỉnh lại, nàng liến nhìn người đang bế mình giọng vô cảm hỏi : ” Ngươi là ai?”
Kẻ kia không đáp, hắn đặt nàng xuống ở một nơi sạch sẽ. Nàng nói : ” Ngươi không phải người ta cần tìm! Tạm biệt.”
Nàng đứng dậy rời đi nhưng do cơ thể cạn kiệt sức lực liền khụy ngã và được kẻ kia lướt đến đỡ lấy.
“Bỏ tay ra!” Nàng thoát khỏi vòng tay kẻ kia và chưởng vào ngực hắn nhưng chính nàng mới là kẻ bị đánh văng ra xa.
Người kia lại tiến tới đỡ lấy cô gái nhưng lại lần nữa bị cự tuyệt nên hắn đành để nàng rời đi nhưng vẫn âm thầm đi theo.