Ngũ phu nhân bệnh, nha hoàn Kim Thu của nàng ấy nhất quyết là do cô gây hại, cô cũng giả vờ lo lắng đi đến Thanh Liên viện của nàng ấy. Kim Thu vừa đi vừa lèm bèm trong miệng trách cô rằng: “Chủ tử của ta thân thể không tốt, tắm mưa như thế làm sao có thể không bệnh?”
“Ta biết ta biết, không phải ta đã nhờ người sắc dùm một chén thuốc rồi sao?” Nhược Nhiên bưng theo một chén thuốc đến tiểu phòng của Thanh Thanh, chén thuốc này là cô nhớ các đầu bếp trong phủ nấu giúp, thuốc cũng lấy ở trong phủ. Thường là các vị phu nhân bị bệnh, tùy theo mức độ nặng nhẹ mà được phát các dược liệu quý khác nhau. Nếu như đại phu nhân Nhược Hoa bệnh, nàng sẽ được phát tuyết liên, hoàng sâm nếu cần, các vị phu nhân khác sẽ được phân phát tùy theo lão gia xem trọng ai nhiều hơn.
Thanh Thanh là tệ hơn cả, khi nàng bệnh, Nhược Nhiên chỉ xin được vài dược liệu bình thường, điều này chứng tỏ trong nhà nàng so với các vị phu nhân khác đương nhiên phân lượng không giống. Xét ra chỉ là một tiểu thϊế͙p͙ nào đó giải khuây như bình thường, vào nhà cũng vài năm lại không sinh con, lão gia dần dần quên lãng nàng là điều đương nhiên.
Nhược Nhiên nói là lấy thuốc cho đại phu nhân, thực chất là đem thuốc đi sắc cho Ngũ phu nhân, như vậy nên trong thuốc với có nhiều dược liệu quý đến vậy. Tống Thanh Thanh nàng là Ngũ phu nhân mà thân phận lại có thể tệ đến vậy, những vị hầu thϊế͙p͙, tì nữ còn có thể tệ đến độ nào?
Phân viện của Thanh Thanh nằm ở hướng Nam của nhà, không khí có chút thoáng đãng, đằng sau còn có một vườn hoa nhỏ. Vào những ngày trời mưa như thế này, mùi đất sau mưa mang theo sự thoáng đãng khiến cho cô cảm thấy dễ chịu, mang vội chén thuốc vào phòng của Thanh Thanh, sợ trời man mát như thế này có thể khiến thuốc sẽ nguội lạnh.
Tống Thanh Thanh nằm trêи giường, sắc diện hơi nhợt nhạt, thấy cô tới còn định chống tay ngồi dậy.
Nhược Nhiên nhanh để chén thuốc xuống bàn, cô bảo: “Cũng không cần nhiều nghi thức vậy đâu, nàng đang bệnh mà.”
“Thật thất lễ.” Thanh Thanh ho khù khụ hai tiếng, Kim Thu lấy cho nàng một cái khăn để lau miệng, định đút thuốc cho nàng nhưng nàng từ chối. Kim Thu nhìn hai người, sau đó thấy không có việc gì phân phó nên đóng cửa phòng lại đi giặt cho xong y phục của mình.
Nhược Nhiên đem thuốc đến gần chỗ nàng ấy, nàng thổi nhẹ miệng chén để làm nguội chúng, sau đó từng muỗng từng muỗng uy nàng ấy uống.
Thanh Thanh ngại ngùng nói: “Để ta tự uống là được.”
“Ta đến uy nàng uống thuốc, còn không phải tại ta khiến nàng bệnh?” Nhược Nhiên thổi muỗng thuốc của mình, cô hơi cười, muỗng thuốc đưa đến bên miệng của Thanh Thanh đều được nàng ấy uống trọn.
Cả gương mặt của nàng ấy đều nhợt nhạt nhưng vẫn gắng nở một nụ cười trấn an cô, Nhược Nhiên đút cho nàng ấy đến muỗng cuối cùng mới hạ chén xuống, dùng khăn tay của mình lau đi vệt thuốc trêи miệng nàng ấy. Nếu nói Nhược Nhiên có điểm ôn nhu ổn trọng, Nhược Nhiên đương nhiên có, cô đối với các nữ tử khác đều như vậy ôn nhu. Vậy nên ngày xưa khi ở thời hiện đại, các bạn gái đều cầu cô ban phát một chút ái tình.
Có ai cưỡng lại được một người vừa có mỹ mạo, học thức, gia cảnh, lại tâm lý?
Nếu có một điểm không tốt ở Nhược Nhiên, đó chính là lăng nhăng. Nhưng nữ nhân thời hiện đại thường chỉ quan tâm đến chuyện cô chiều chuộng họ ra sao, tiền bạc cô cấp cho họ như thế nào, còn việc cô có hái hoa bắt bướm bên ngoài đều không bận tâm. Nhược Nhiên dùng tiền và địa vị đổi lấy khá nhiều nữ nhân, cho đến ngày chết đi, cũng chính là vì nữ nhân mà chết đi.
Cô yêu nữ nhân như yêu mạng sống của mình. Thật sự yêu nữ nhân đến độ cho dù có chết khi vui hoan cũng không có mảy may hối hận.
Thanh Thanh nhìn bộ dáng thất thần của cô, khóe miệng hơi giương lên ý vị hỏi: “Ngươi thất thần như vậy?”
“Bị phát hiện rồi.” Nhược Nhiên hạ chén thuốc xuống bàn, nha hoàn Kim Thu mang từ bên ngoài vào một chậu nước nhỏ để thay y phục cho Ngũ phu nhân. Thật ra Nhược Nhiên là dạng người sẽ lợi dụng người khác khi họ không còn sức chống cự, nhưng không hiểu vì sao cô lại không muốn làm vậy, có lẽ là do gương mặt nhợt nhạt của Thanh Thanh, có vẻ là dáng vẻ ho sù sụ đáng thương của nàng ấy.
Cô cảm thấy Thanh Thanh hệt như một tiểu sủng vật nhỏ, chỉ muốn cưng nựng, sủng nịch.
Sau khi uống thuốc xong Nhược Nhiên dìu Thanh Thanh nằm xuống giường ngủ, cô cẩn thận đắp chăn cho nàng ấy, còn dặn dò Kim Thu phải sắc thuốc đúng giờ cho nàng ấy. Sau khi chăm sóc xong người bệnh kia Nhược Nhiên mới thong thả đi về phòng mình đọc sách, khi cô vừa ra khỏi phòng, Thanh Thanh mới mở mắt ra nhìn chăm chăm trêи trần nhà.
Cũng có thể nói đã lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận được một chút sự quan tâm từ người khác, cảm giác thật diệu kì.
Cũng phải vài tuần Nhược Nhiên không gặp Thanh Thanh nữa, thời gian chậm chạp đến sinh thần của Hạ Tuyết. Nhược Nhiên vốn đối với nữ nhân của mình hoàn toàn cưng chiều, vậy nên đến sinh thần của Hạ Tuyết cô đã vẽ xong một bức họa bán thân của nàng ấy. Nhớ ngày còn ở hiện đại Nhược Nhiên vẫn thường vẽ vời, con nhà thế gia thường hay có nhiều năng khiếu, với Nhược Nhiên thì đánh golf, vẽ tranh, cờ tướng, bơi lội bắn cung cô đều chơi qua. Vẽ một vài bức tranh làm vui lòng giai nhân âu cũng đáng.
Khi Hạ Tuyết cầm tranh trêи tay nàng ấy có chút cả kinh, đôi môi anh đào của nàng ấy hơi hé mở một nụ cười ngọt ngào: “Nàng vẽ sao? Thật khác với họa sĩ đương thời.”
“Ta vẽ nụ cười của nàng, để sau này thế nhân có thấy được sẽ biết được nàng từng đẹp đến độ nào…”
Nhược Nhiên vươn tay ôm Hạ Tuyết vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc nhung huyền của nàng ấy một cái dịu dàng.
Hạ Tuyết đương nhiên là hạnh phúc, nàng cũng vòng tay ôm siết chặt nàng ấy, ở trong phủ không có một chút hơi ấm này mà sinh tồn, chờ ngày sinh con đẻ cái cho phu quân, vậy mà Nhược Nhiên đến lại đổi thay tất cả. Một chút ngọt ngào trộm từ nàng ấy khiến cho cuộc sống của nàng bỗng chợt sáng bừng lên, ở bên cạnh nàng ấy bao nhiêu buồn phiền cũng không còn nữa.
Nàng nghĩ nàng cần Nhược Nhiên, chẳng cần biết thứ tình cảm này sẽ kéo dài đến đâu, chẳng cần biết lỡ một mai có người phát hiện ra người gian díu với nhau sẽ bỏ hai nàng vào lồng heo ném xuống sông. Nàng không sợ gì cả, chỉ sợ một ngày thứ hạnh phúc kì ảo này biến mất.
Có lẽ nàng chính là một người cô đơn.
“Nàng ngốc quá, tự nhiên lại khóc?” Nhược Nhiên thấy áo mình hơi ẩm, nhìn xuống thì thấy Hạ Tuyết đang khóc, rõ ràng là ngày vui mà nàng ấy lại lẳng lặng rơi nước mắt.
Hạ Tuyết lau nước mắt vào áo Nhược Nhiên, lắc đầu: “Không có, ta hạnh phúc quá thôi… Chưa từng có ai vì sinh thần ta mà tặng quà như thế.”
“Từ nay mỗi năm ta đều tặng nàng, được không?”
“Nàng sẽ tặng đến bao giờ?”
Nhược Nhiên hôn lên mí mắt của Hạ Tuyết, nuốt lấy giọt nước mắt hạnh phúc kia, không cho nàng ấy khóc vì bất cứ chuyện gì.
“Ta tặng nàng cho đến khi nàng mất đi, hoặc cho đến khi ta mất đi…”