Loạn Thế Giai Nhân – Chương 8: Mưa – Botruyen

Loạn Thế Giai Nhân - Chương 8: Mưa

Ngô Chấn ở nhà được hơn vài tuần liền lên kế hoạch quay lại Mạt Bắc, Nhược Nhiên ở lì trong phòng của mình không bước chân ra khỏi cửa quá nhiều, cô biết bản thân mình là nữ nhân chưa gả đi, nếu hắn ta thấy cô, ắt hẳn lại nói đến chuyện mai mối, chuyện hôn sự.

Nhược Nhiên tránh mặt cho đến khi hắn rời đi mới cùng tiễn hắn với mọi người, hôm đó trời có chút âm u như sắp mưa, Đại phu nhân đứng trước đoàn người cùng hắn nói chuyện dặn dò vài câu, Nhị phu nhân, Tam, Tứ, Ngũ phu nhân đều đứng sau ánh mắt nhu hòa nhìn hắn hệt như không nỡ.

Nhược Nhiên đứng đằng sau mọi người tỉ mỉ quan sát gương mặt của từng người, không biết những người này có bao nhiêu cảm xúc là thật, bao nhiêu cảm xúc là giả dối. Riêng việc Nhược Hoa và Hạ Tuyết luyến tiếc không cho hắn rời đi Nhược Nhiên đã thấy vô cùng giả tạo, cô nhìn liếc sang Mạt Hạt Thiên Trì thì thấy nàng ta xoay xoay vòng tay của mình, thấy cô nhìn, nàng ta nhếch môi cười một cái nhạt nhẽo.

Đến khi lão gia đi rồi mọi người mới đi vào bên trong nhà, lúc này trời cũng bắt đầu mưa.

Ngày cuối tuần, cơn mưa càng lúc càng lớn càng lúc càng dữ dội báo hiệu cho mọi người mùa mưa đã đến. Nhược Nhiên che ô đi thăm những chậu hoa của tỷ tỷ ở sau vườn, cô thấy mọi người đã che chắn chúng cẩn thận, vậy nên quay về.

Trêи đường trở về cô có thấy Ngũ phu nhân Tống Thanh Thanh đang đưa bàn chân ra khỏi mái hiên để mưa chạm vào chân mình, cô dừng hẳn bước chân để không dọa sợ người kia, vô cùng ý vị nhìn.

Tống Thanh Thanh năm nay mười tám, nàng được gả vào phủ năm nàng mười lăm, nàng không phải là một cô nương sắc nước hương trời đến nỗi có thể khiến cho nàng được tuyển trong cuộc thi tuyển tú nữ, vậy nên thay vì làm nha hoàn, nàng xin cha mình lo lót cho nàng được ra ngoài, đường hoàng gả cho một nam nhân.

Gương mặt của Tống Thanh Thanh không quá xinh đẹp nhưng lại rất khả ái, đường nét trêи mặt ngây thơ hệt như một cô nữ sinh nhỏ nhắn còn chưa va chạm nhiều với cuộc sống, đôi mắt to tròn long lanh, làn môi đỏ hồng nhợt nhạt. Tất cả ở nàng ấy đều dừng lại ở tương đối, không như Nhị phu nhân gợi cảm, không như Tam phu nhân thanh thuần, không như Tứ phu nhân lãnh đạm. Nàng khả ái, cũng chính sự khả ái này khiến nàng có thể rơi vào mắt xanh của Ngô Chấn, gả cho hắn làm thϊế͙p͙.

Dưới cơn mưa trút nước, Thanh Thanh kéo chiếc váy dài của mình lên để nước mưa có thể rớt xuống chân nàng lạnh toát. Nàng rất thích trời mưa được cùng tỷ tỷ của mình tắm mưa, nhưng từ khi làm phu nhân nàng không thể như thế nữa, không ai trách phạt nàng, là nàng không dám, cũng không có ai cùng nàng tắm cơn mưa trút nước này.

Thật ra đường đi ra vườn sau không đi ngang qua viện của Ngũ phu nhân, trong nhà không một ai dám xâm phạm vào địa phận của người khác nếu không được phép, ngoại trừ Đại phu nhân và muội muội của nàng ấy. Nhưng Nhược Nhiên biết nếu đi thẳng vào viện của Ngũ phu nhân sẽ đến phòng nàng gần hơn, nàng mỗi lần đi ra vườn đều chọn đi lối tắt này, chưa lần nào gặp phải Ngũ phu nhân. Hôm nay vô tình mới được thấy mỹ nhân nghịch mưa như thế.

“Nàng rất muốn tắm mưa sao?” Nhược Nhiên cười tà đi từ chỗ nấp ra phía Thanh Thanh, thật ra trong mắt của nàng, các nàng ấy đều tâm tư rất đơn giản, thậm chí cũng không bằng một phần các cô nương ở hiện đại. Vậy nên để lấy lòng các nàng, Nhược Nhiên thấy dễ hơn trở bàn tay.

Thanh Thanh thu chân của mình vào, vội vã thả váy xuống.

“Ngươi làm sao lại đến đây?”

Nha hoàn của Ngũ phu nhân nghe động bèn chạy ra xem, thấy là Nhược Nhiên bèn hữu lễ thưa gửi rồi đứng đợi lệnh. Nhược Nhiên hướng về phía nha hoàn của Ngũ phu nhân phân phó: “Giúp ta đóng cửa viện lại.”

“Ngươi muốn gì? Đây là chỗ của ta?” Thanh Thanh sừng sổ, đôi má phồng lên hệt như một chú sóc đang ngậm rất nhiều hạt dẻ.

Nha hoàn đưa mắt nhìn Thanh Thanh, nàng ta ra hiệu bảo không được. Nhược Nhiên thấy vậy mới tiến đến gần chỗ Thanh Thanh đẩy nàng ấy ra khỏi mái hiên, dưới cơn mưa trút nước này, chưa đến một phút đầu tóc của nàng ấy đều thấm ướt. Nha hoàn của nàng ấy hoảng hốt hét lên một tiếng: “Ngũ phu nhân! Ngươi sao lại xô Ngũ phu nhân?”

Nhược Nhiên cũng chạy ra khỏi màn mưa giữ nàng ấy lại không cho chạy vào mái hiên, nàng ấy vùng vẫy muốn thoát nhưng cô mỉm cười nói rằng: “Không phải nàng muốn tắm mưa sao? Ta tắm cùng nàng, là ta ép nàng cùng ta tắm mưa.”

“Ngươi…”

“Nàng xem, mưa mát đến thế này…”

“Ngũ phu nhân…” Tiểu nha hoàn đang sợ đến xanh mặt.

Tống Thanh Thanh hướng nàng ta nói: “Giúp ta đóng cửa viện lại, ngươi hết chuyện cũng lui ra đi.”

“Dạ.” Tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy đi đóng cửa viện lại, tự bảo Nhược Nhiên hỗn đản dám ép chủ tử của mình tắm mưa, thật là vô cùng vô lại.

Hai người đứng nhìn nhau chằm chằm dưới mưa không biết phải làm gì tiếp theo, Nhược Nhiên nhìn nàng ấy, nàng ấy nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm hệt như quỷ nhập. Mất một khắc sau Nhược Nhiên mới mở lời nói: “Mưa mát đến như thế, ngày con bé ta vẫn thích tắm mưa nhưng cha ta không cho phép, cho nên cũng không ai dám cho ta chạm vào mưa.”

Ngày còn bé Nhược Nhiên đứng ở cửa nhìn ra màn mưa trắng xóa khao khát được chạm vào cơn mưa, nhưng cha cô không cho phép nàng làm thế, người làm nghe vậy đương nhiên không dám cho cô động đến một giọt nước mưa nào. Đây cũng chính là lần đầu tiên cô được tắm mưa như thế.

Thanh Thanh nhìn Nhược Nhiên, những tưởng là chưa trò gì nàng ấy không ngoạn qua, không ngờ lại chưa từng tắm mưa như thế. Nàng nghiêng nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Thật là chưa tắm mưa bao giờ?”

“Thật, ta chưa bao giờ.”

“Ngày còn bé ta hay cùng tỷ tỷ tắm mưa, tiếc là nữ nhân lớn lên đều phải gả đi, ta và tỷ ấy đã sớm không còn thói quen này. Nghĩ lại cảm thấy vô cùng hoài niệm.”

Bộ y phục màu trắng bằng lụa của Thanh Thanh trong làn mưa càng trở nên vô hình hơn, chúng dán sát vào cơ thể non nớt của nàng ấy, hiện rõ cặp иɦũ ɦσα tròn đầy, đường eo thon thả, cả đường hằn của tiết khố. Nhược Nhiên nuốt nước miếng, cố gắng tập trung vào gương mặt của nàng ấy. May cho cô là Thanh Thanh không hề để ý chuyện này, chỉ bắt đầu xoay vòng trong màn mưa, tạo thành một điệu nhảy không tên.

Nhược Nhiên dám thề rằng mình còn loáng thoáng nhìn thấy ɭ*и nàng ấy ẩn hiện sau lớp áo, ɖâʍ thủy của cô cũng chảy xuống một ít, hệt như trong mưa mà đốt lửa.

“Ngươi thấy ta múa có đẹp không?”

“Đẹp, vô cùng đẹp.”

Cô vô cùng mong muốn được đè nàng ta, thật sự muốn cho tay vào cái ɭ*и ẩm ướt đó mà chiếm đoạt. Đẹp, đương nhiên nàng ấy vô cùng đẹp, trong mắt Nhược Nhiên, nữ nhân khiến nàng động tâm đều rất xinh đẹp.

Mưa dần dần dứt hẳn, Nhược Nhiên cùng nàng ấy đi vào bên trong phòng thay y phục. Vì hai người cùng cỡ với nhau nên Thanh Thanh đưa cho cô một bộ y phục màu đen, còn chính mình chọn y phục màu xanh nhạt. Thanh thanh hệt như bầu trời mùa hạ.

Nàng ấy đứng sau bức bình phong mà thay đồ, Nhược Nhiên hí mắt nhìn qua khe hở thì thấy được cặp иɦũ ɦσα tròn trịa như hai khỏa bánh bao của nàng ấy. Bên dưới là vùng bụng phẳng lì, thấy xuống một chút là nơi rậm rì tươi đẹp, tươi đến nỗi khiến Nhược Nhiên chỉ muốn đè xuống mà cắn ɭϊếʍ.

Thấy nàng ấy thay sắp xong Nhược Nhiên mới lật đật thu lại dáng vẻ thèm tình của mình, quy củ đứng dựa vào tường chờ đợi nàng ấy thay xong đến lượt cô.

Hôm nay Nhược Nhiên không thể manh động, nhưng ông trời lại vô tình làm cho sự ɖâʍ đãng của nàng có thể phát tác. Thanh Thanh bị cảm, nha hoàn của nàng ấy đến trách cô đã làm nàng ấy bị bệnh, cô nói với tiểu nha hoàn rằng thuốc giải cảm cô sắc cực kì công hiệu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.