Nếu các nữ tử trong nhà đều là do Ngô Chấn đem từ các vùng Giang Nam, thảo nguyên trở về thì Mạt Hạt Thiên Trì và Thác Bạt Ngọc lại là bông hoa xứ lạ. Thiên Trì mỹ miều đến kiêu kì, diễm lệ hơn cả ánh nắng chói chang, nàng ta có sự thu liễm hữu lễ, đối với đại phu nhân vô cùng lễ độ, phải phép. Ngô Chấn cảm thấy sủng ái nàng ta là một quyết định đúng đắn. Thác Bạt Ngọc lại làm yêu vô cùng giỏi, vậy nên mới được lão gia sủng ái.
Rượu quá tam tuần, Ngô Chấn cùng huynh đệ của mình say khướt, bọn họ cáo biệt về phòng gian ngủ, mai còn phải tiếp kiến hoàng thượng. Trái với mọi người nghĩ, Ngô Chấn không ngủ lại phòng đại phu nhân mà ngủ tại phòng của Thiên Trì, có thể thấy nàng ta được sủng ái ra sao.
Nhược Hoa nằm nghiêng người trêи giường nhìn tiểu lưu manh Nhược Nhiên đang cởi bỏ lớp ngoại bào rồi leo lên giường. Hôm nay lão gia về nhưng không ngủ lại, Nhược Nhiên thấy vậy cũng không đổi phòng làm gì.
“Lão gia không qua đây tỷ tỷ có buồn không?” Nhược Nhiên nằm xuống giường, đắp chăn ngang ngực mình. Lão gia về đến nhà nhưng vẫn ngủ phòng Thiên Trì, có thể thấy lão ta si mê nàng ta đến độ nào. Chỉ sợ thụ sủng sẽ thị uy với tỷ tỷ nàng, bày mưu tính kế.
“Ta không buồn.” Nhược Hoa nằm nghiêng người cảm nhận vòng tay của Nhược Nhiên đang ôm gọn lấy mình. Hai người cùng nhau nói chuyện đến nửa đêm, đang nói chuyện thì nghe tiếng cửa đẩy nhè nhẹ vào, Ngô Chấn thấy hai nữ nhân nằm trêи giường bèn nói: “Tỷ muội ngủ chung với nhau sao?”
Nhược Nhiên nhắm mắt lại không thèm mở mắt ra, Nhược Hoa định lay muội muội dậy nhưng Ngô Chấn ra hiệu không cần. Nha hoàn bắt cho hắn một chiếc giường nhỏ đặt bên cạnh, để hắn ngủ tại phòng đại phu nhân đêm đầu tiên. Dù hắn như thế nào, mặt mũi của đại phu nhân đều phải giữ gìn cẩn thận.
Tối càng ngày càng sâu, Ngô Chấn sớm ngáy đều đều không phát giác được bên dưới chăn bàn tay Nhược Nhiên đang ở đâu. Cô sờ soạng ngực vung cao của nàng, ở đầu ngực ngắt lấy bông hoa nho nhỏ. Nhược Hoa hơi run rẩy nhưng không dám phát ra tiếng, nàng sợ Ngô Chấn sẽ xử tử cả hai nhưng lại hưng phấn không kiềm nổi.
Bàn tay kia lần mò xuống giữa hai chân của Nhược Hoa, ở bên ngoài quần lụa xoa xoa, đường hằn của ɦσα ɦuyệt thể hiện rõ. Vừa xoa được một lúc ɖâʍ thuỷ của Nhược Hoa đã rịn ra ướt cả y phục, Nhược Nhiên hơi cười, cô nhướn người hôn lên má nàng ấy một cái rồi cho tay luồn vào bên trong quần, trực tiếp chơi đùa với những sợi lông tơ mềm mượt, cảm giác thích thú bàn tay mang lại khiến cô kϊƈɦ thích không thôi. Không gì có thể bằng lén lút như bây giờ.
Một ngón tay cắm vào sâu bên trong, mắt Nhược Hoa càng lúc càng mê muội, nàng nhắm chặt mắt mình lại, ngậm chặt môi để không phát ra tiếng rêи rỉ ɖâʍ ɖu͙ƈ. Ngón tay quen thuộc cơ thể của nàng, liên tục ra ra vào vào nhẹ nhàng khiến ɭ*и nàng phát ra tiếng nước ɖâʍ đãng.
Nhược Nhiên thật muốn mạnh bạo mở chăn ra mà uống hết thứ nước ngon ngọt kia, muốn làm cho Nhược Hoa rêи rỉ đến mức không thể nào ngăn được thanh âm. Cô nằm lẩn xuống dưới chăn, lần tìm nơi ɖâʍ dật kia mà ɭϊếʍ lấy, vẫn ngon như mọi ngày lại thêm phần kϊƈɦ thích.
Vừa ɭϊếʍ Nhược Nhiên vừa đưa tay cho vào ra liên tục, ɖâʍ thuỷ tuôn ra ào ạt, ướt cả những sợi lông mơn mởn kia. Đạt đến cao triều rồi Nhược Nhiên mới buông tha cho nàng ấy ngủ, còn hẹn lão gia đi rồi sẽ vờn cho một trận đã đời.
Buổi sáng hôm sau lão gia đi thỉnh an hoàng thượng, Nhược Hoa ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho buổi trưa, vậy nên ngày đầu tiên không có gì đặc biệt xảy ra.
Ngày thứ tư, rốt cuộc người kia nhịn không được mà đến làm loạn.
Thác Bạt Ngọc tìm đến phòng riêng của Nhược Hoa, hùng hùng hổ hổ nói: “Đại phu nhân người cũng rảnh rỗi quá nhỉ?”
“Đương nhiên.” Nhược Hoa cong cong khoé môi mỉm cười còn Nhược Nhiên giúp nàng mài mực, hai người cứ như vậy hoà hợp.
“Ta thật ghét bộ dáng này của ngươi.”
“Ồ, vậy sao?” Nhược Hoa ngước mắt cũng không thèm ngước lên.
Trong đầu Thác Bạt Ngọc còn mong Nhược Hoa sẽ nổi giận dạy bảo mình, để lão gia biết được nàng ta chẳng phải một cô ả hiền lành ngoan ngoãn như lão gia vẫn nghĩ. Nhưng Nhược Hoa không, chỉ đơn giản thu lại tay áo của mình để viết chữ không bị vấy bẩn.
Thác Bạt Ngọc bắt đầu la hét um sùm lên, Nhược Nhiên bực mình, cô quát: “Im ngay, bằng không cút về chỗ khỉ ho cò gáy của ngươi ngay!”
Thác Bạt Ngọc vẫn không ngừng la hét thu hút người khác đến xem đại phu nhân ức hϊế͙p͙ nàng. Nhược Hoa thì thong thả không có phản ứng gì vì nàng biết để chọn bênh vực đại phu nhân hay người mới, ắt hẳn bọn họ tự nghĩ kĩ càng. Dù sao ở với bọn họ cũng không phải Thác Bạt Ngọc nàng ta, ngu ngốc cũng nên có điểm dừng.
“Ngươi muốn mất tất cả không?” Nhược Nhiên cáu gắt.
Thác Bạt Ngọc im lặng nhìn Nhược Nhiên, sau đó bắt đầu khóc nháo lên. Nhược Nhiên xin lỗi Nhược Hoa, nàng vung tay tát Nhược Hoa một cái, gương mặt thanh nhã của tỷ ấy đỏ lên, sưng tấy ngay lập tức. Mọi người bắt đầu đứng ở trước cửa nhìn thấy Nhược Hoa mặt đỏ au, mắt còn rươm rướm nước mắt cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên Thác Bạt Ngọc không tin được Nhược Nhiên sẽ tát Nhược Hoa một cái, nàng sững người, quay lưng lại thì thấy mỗi lúc một đông người kéo tới. Trong lòng bỗng chốc dâng lên nỗi bất an, ban nãy còn nghĩ đại phu nhân dễ chọc nên ghẹo một chút, không chừng kì này ăn đủ rồi.
“Đại phu nhân, người bị làm sao?” Hạ Tuyết thấy gương mặt sưng đỏ của tỷ ấy, nàng vội vàng nhấc váy đi vào trong hỏi han tình hình. Nhược Nhiên thấy vậy bèn nhướn mày, hơi cười, sau đó thu liễm lại nét cười rồi hô lên dõng dạc: “Có ai thấy tỷ tỷ ta bị Thác Bạt Ngọc đánh không? Một lát nhớ làm chứng trước mặt lão gia! Thác Bạt Ngọc từ xa xôi đến, gia quy chưa nắm vững đã lớn giọng như vậy rồi, sau này có hài tử còn ra sao nữa?”
Chưa có hài tử đã lớn lối gây chuyện với đại phu nhân, có hài tử rồi làm sao Thác Bạt Ngọc có thể tha cho mọi người? Nghe như vậy thì cho dù có ai chứng kiến Nhược Nhiên đích thân tát Nhược Hoa cũng không dám nói, đều thuận theo đại phu nhân cho mưa thuận gió hoà.
Vậy nên khi lão gia về nghe một trận này bèn tức giận đập bàn, đại phu nhân ở bên cạnh lắc đầu ra hiệu cho Nhược Nhiên không nói nữa, liên tục bảo rằng: “Muội ấy ở nơi khác đến còn chưa rõ quy củ, lão gia bớt giận. Nhược Nhiên! Muội đừng nói nữa”
Nhược Hoa giỏi nhất là giả vờ thanh cao, Nhược Nhiên biết rõ điều này.
“Đem Thác Bạt Ngọc trở về Mạc Bắc đi! Ngay trong đêm!”