Ngô Chấn trở về khiến cả nhà trêи dưới náo loạn, tối hôm qua Hạ Tuyết có dặn dò Nhược Nhiên không nên động vào mình, lỡ đâu phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, hai người có thể cùng bị thả vào mật thất cho rắn ăn. Nhược Nhiên tuy tính tình phóng khoáng nhưng vẫn làm theo, vì bản thân mình, cũng là vì bản thân Hạ Tuyết.
Từ xa xa đã thấy được đoàn người hùng hậu của hắn, dáng vẻ của Ngô Chấn ngồi trêи ngựa tuy có uy phong nhưng gương mặt sớm bị gió sương làm cho già cỗi, tuy mới bốn mươi mà lại trông như quá năm mươi, râu ria xồm xoàm, cả người oai vệ.
Ngô Chấn đi trước, hai kiệu nhỏ theo sau, đằng sau đội người là quân lính. Người dân thấy rầm rộ nên túa nhau ra xem, có người nói nho nhỏ, có người chỉ trỏ bàn tán, ai cũng biết đây chính là Hộ quốc công cao cao tại thường, quyền lực tối cao của triều đình.
Nhược Hoa hôm nay mặc một bộ thường phục bằng lụa trắng, mái tóc cài một đóa hoa cúc nho nhỏ, trông càng thêm vẻ thanh thuần đạm bạc trước cả rừng phu nhân khoe sắc. Hạ Tuyết cũng len lén thu liễm mình, mặc một trường bào màu xanh như nước trong veo, trang điểm nhạt nhòa, trong tất cả chú công đang xòe đuôi khoe sắc lại xuất hiện hai đóa hoa lu mờ. Ngô Chấn nhiều nữ nhân đến vậy, ắt hẳn cũng sẽ không nhìn đến người kém sắc.
Hắn ta nhảy xuống ngựa, chuyển cương sang cho người hầu cận của mình rồi cười khà khà nhìn Nhược Hoa, hắn hảo:
“Mọi chuyện trong nhà vẫn ổn chứ?”
Nhược Hoa nho nhã gật đầu: “Thưa lão gia, vẫn ổn ạ.”
Vừa nói được với Nhược Hoa một câu thì các tì thϊế͙p͙ khác liền đi đến xung quanh Ngô Chấn, như trăm hoa khoe sắc mong mỏi được quân vương đưa tay chạm vào. Ai nấy trong nhà đều mong nam nhân đến, mong đến mệt mỏi rồi.
Trêи xe bước xuống là một cô nương xinh đẹp hơn cả ánh mặt trời, nét ngọc mày ngài, làn da trắng trẻo như sứ. Nàng ta mặc y phục của người dân xứ khác, ánh mắt long lanh câu nhân cùng đôi môi đỏ như hồng sắc của hoa hồng. Mị nhân, yêu nghiệt, đó là tất cả những gì Nhược Nhiên thấy về nàng ta.
Ngô Chấn với tay ôm nàng ta vào lòng, bảo với Nhược Hoa rằng: “Đây là muội muội mới của các nàng.”
“Tiểu nữ tên gọi Mạt Hạt Thiên Trì, tham kiến đại phu nhân.”
Nhược Hoa hữu lễ đáp trả: “Từ bây giờ là người một nhà rồi, muội không cần phải đa lễ.”
Thiên Trì cong cong môi thành một nụ cười xinh xắn, một nữ nhân khác nắm lấy tay áo của nàng, hơi sợ sệt bảo rằng: “Ta không quen nơi này… Ta sợ lắm…”
Thiên Trì vỗ vỗ vào bàn tay của Thác Bạt Ngọc, dỗ dành:
“Không sao, Hộ quốc công nói rằng sẽ dẫn tỷ tỷ về lại nhà. Tỷ không cần phải sợ.”
“Còn muội thì sao?” Thác Bạt Ngọc thậm chí còn không thèm nhìn đại phu nhân vào mắt, thái độ vô cùng tệ. Nàng ta đương là người Ngô Chấn sủng ái nhất, yêu thương nhất, cho nên không chào hỏi đại phu nhân cũng chẳng sợ bị lão gia trách mắng.
Thiên Trì hơi nhìn đại phu nhân, vô cùng ý tứ, nàng bảo với Thác Bạt Ngọc rằng: “Đây là đại phu nhân, tỷ mau chào hỏi đi.”
“Đại phu nhân?”
“Phải, ta chính là đại phu nhân của Hộ quốc công, muội tên gọi là gì?” Nhược Hoa chẳng những không trách thái độ hời hợt của Thác Bạt Ngọc, ngược lại còn có vẻ quan tâm hơn. Nhược Nhiên biết được rằng ngồi vững ở vị trí này đối với Nhược Hoa mà nói chẳng phải chuyện đơn giản, phu quân năm lần bảy lượt dắt nữ tử xinh xắn trở về nhà, phòng không gối chiếc còn phải quản thêm bảy nghìn vạn chuyện, mấy ai có thể không đau đầu?
Thác Bạt Ngọc có chút không muốn, nàng ta hạ eo làm ra động tác chào hỏi của người Trung Nguyên, hờ hững chào hỏi Nhược Hoa. Nhược Hoa thái độ tốt, nhân phẩm tốt, dáng hình cũng tốt, gia cảnh tương đồng Hộ Quốc Công, thế nên nàng mới ngồi vững trêи vị trí này như vậy. Nhược Nhiên còn biết Nhược Hoa giỏi nhất là diễn trò.
Ngô Chấn nhìn đến hai người, thấy thái độ của Thác Bạt Ngọc đối với đại phu nhân của mình liền không hài lòng. Hắn biết được ngựa hoang của vùng thảo nguyên nên sống ở nơi đó, vậy nên hắn cũng không quyết định lưu Thác Bạt Ngọc lại nơi này. Thác Bạt Ngọc cho đó là sủng ái, Mạt Hạt Thiên Trì biết đó chính là sự xa cách, nàng liên tục bơm vào đầu Thác Bạt Ngọc rằng đó chính là sủng ái tận trời để nàng ta đi theo lão gia về lại vùng cao nguyên xa xôi kia, còn bản thân lưu lại Hộ quốc phủ. Tâm kế, mưu kế vừa đủ.
Về lại thảo nguyên ngày đêm kề cận bên Hộ quốc công không có nghĩa được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng lưu tại nơi này lại khác, bao nhiêu mỹ thực, gấm vóc, hết thảy đều đem về Trung Nguyên. Mạt Hạt Thiên Trì nàng hà cớ phải chịu khổ trêи lưng ngựa, nửa đêm cùng phu quân chạy trốn kẻ tập kϊƈɦ?
Tiếng cười nói rôm rả cả Hộ quốc phủ, lâu lắm rồi trong nhà mới có tiếng nói cười như thế này. Nhược Nhiên thân phận nhỏ nhoi, xuất hiện hay không xuất hiện cũng không lấy làm quan trọng, thế nên cô thà là về phòng ngả người xuống giường ngủ một giấc, đói bụng tìm đường đi ăn cơm sau.
Buổi tối yến tiệc diễn ra trong sự hân hoan của mọi người, Nhược Nhiên được nha hoàn A Tuyết gọi bảo đại phu nhân kêu cô ra ăn cơm tối. Nhược Nhiên mắt nhắm mắt mở xỏ chân vào hài, chải gọn mái tóc lại rồi cột cao lên, đính gọn lại bằng trâm ngọc. Xét ra gương mặt không hề tệ, rất có anh khí, lại không kém phần dịu dàng. Nhược Nhiên khá hài lòng với gương mặt này của mình, làn da trong trẻo đến nỗi không cần dùng phấn như nàng ở thời hiện đại, tốt, đúng là tốt vô cùng.
“Nhược Nhiên tính bao giờ gả đi? Ta thấy muội càng ngày càng trổ mã rồi đó.” Ngô Chấn cười khà khà nhìn Nhược Nhiên đi từ bên ngoài vào trong.
Nhược Nhiên nghe thế bèn che khăn bật cười: “Nhiên Nhi còn nhỏ, vẫn chưa nghĩ đến chuyện gả đi…”
Nếu nàng mà gả đi, chỉ sợ gả cho một nhà nam nhân không có nhiều thê thϊế͙p͙! Nhà của Ngô Chấn nhiều thê nhiều thϊế͙p͙ đến thế, chỉ sợ so với hoàng thượng chỉ kém đi vài người. Nhược Nhiên thà chết cũng không rời bỏ cơ hội tốt đến vậy.
“Tướng công, Nhiên Nhi hẵng còn rất nhỏ. Chuyện này từ từ nói đi…” Nhược Hoa nhìn sang Nhiên Nhi, ánh mắt này chỉ có hai người hiểu.
Ngô Chấn vuốt hàm râu bù xù của mình, gật gù: “Hảo, hảo, từ từ nói đến.”
“Lại, Nhiên, lại ngồi gần tỷ.” Nhược Hoa gọi Nhược Nhiên ngồi gần mình, nàng gắp thức ăn trêи bàn cho vào bát Nhược Nhiên, còn sợ Nhược Nhiên đói nên dặn dò: “Muội ăn thêm chút đi, đừng để đói.”
“Muội biết rồi.”
Ngô Chấn thấy thế mới ngộ ra vì sao Nhược Hoa nói Nhược Nhiên vẫn còn nhỏ, thì ra là vẫn cần tỷ tỷ chăm sóc như thế…
“Tỷ muội tình thâm, thật là tỷ muội tình thâm!”
Nhược Nhiên ngước mắt lên nhìn hắn, đúng vậy, tỷ muội cô tình thâm bao thiên.