Loạn Thế Giai Nhân – Chương 4: Là sắc không thể bỏ – Botruyen

Loạn Thế Giai Nhân - Chương 4: Là sắc không thể bỏ

Nuốt xuống một ngụm nước bọt làm dịu cổ họng khô khốc của mình, ăn hay không ăn? Trong lòng đấu tranh mãnh liệt.

Cuối cùng Nhược Nhiên quyết định ăn, dù sao cô với Nhược Hoa cũng không phải là thân tỷ muội sống với nhau từ nhỏ đến lớn. Cô đối với Nhược Hoa chỉ là mượn xác nhận thân tỷ của người khác làm thân tỷ của mình.

Cô đi lại gần chỗ Nhược Hoa, khi Nhược Hoa thấy cô, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc kéo y phục của mình lại. Rõ ràng hôm nay Nhược Nhiên nói ngủ ở phòng riêng nàng mới muốn giải tỏa bản thân một chút… Không nghĩ chuyện xấu hổ này lại bị bắt gặp.

“Muội…”

Nhược Nhiên đi lại gần Nhược Hoa, cô giữ cho hai chân của tỷ ấy dạng ra như ban nãy, phơi bày tòa thiên nhiên trắng hồng ẩm ướt trước mắt cô: “Tỷ thèm lắm phải không? Để muội giúp tỷ.”

Nói rồi cô cúi mặt ɭϊếʍ một đường để cảm nhận mùi vị của nữ nhân trước mặt, không bao giờ có một nữ nhân nào có vị tệ hại, đó là những gì Nhược Nhiên cảm nhận được.

“Đừng… Muội làm gì vậy?” Nhược Hoa ưỡn người để tránh khỏi nhưng nàng bị giam lại ở trêи ghế, muốn bước xuống cũng không được, muốn tránh khỏi cũng không xong.

“Chúng ta là nữ nhân, sẽ không lưu lại dấu vết gì đâu. Tỷ để muội giúp tỷ.”

Cô dùng lưỡi ɭϊếʍ vờn quanh nơi ẩm ướt của tỷ ấy, ngón tay day nhẹ nơi hạt hồng nhạt nhô ra, nhịp điệu từ nhẹ cho tỷ ấy làm quen đến sỗ sàng mạnh bạo. Nhược Nhiên càng ɭϊếʍ thì ɭ*и của tỷ tỷ cô càng chảy ɖâʍ thủy nhiều hơn, tiếng rêи rỉ càng lúc càng lớn.

“A… muội… muội đừng như vậy…”

Nhược Hoa càng nói Nhược Nhiên càng bất chấp, những sợi lông tơ mỏng manh của tỷ ấy đôi khi chạm vào mặt cô, cảm giác hoàn toàn chân thật.

Tuy là lời nói hoàn toàn từ chối nhưng thân thể lại nghênh ứng, Nhược Hoa kẹp hai chân mình vào cổ của Nhược Nhiên, ép sát ɭ*и mình vào khuôn miệng nhỏ nhắn kia. Nàng rêи rỉ hổn hển, cảm giác thèm thuồng được ɭϊếʍ láp này lâu lắm rồi mới được thỏa mãn.

Ngô Chấn rời nhà đã lâu, đương nhiên không ai có thể giải tỏa cho nàng ngoại trừ bàn tay nàng. Nhưng cho dù tự thủ ɖâʍ một ngàn lần cũng không bằng một lần có người cùng mình làʍ ȶìиɦ, nó cuốn mất lý trí của nàng, khiến nàng cũng quên mất đi Nhược Nhiên chính là của nàng thân muội.

“ah… ah… ta… hảo kɧօáϊ… hảo kɧօáϊ hoạt…”

Thì ra Nhược Hoa khi trêи giường lại có thể ɖâʍ ɖu͙ƈ đến như vậy, bình thường tỷ ấy đoan trang hơn bất kì ai trong nhà, dáng vẻ đài cát kiêu sa như dạng người không cần ɖu͙ƈ, bây giờ lại mơ mơ màng màng reo lên rằng thật sướиɠ, ta thật sướиɠ…

Nhược Nhiên cho ngón tay mình vào sâu bên trong ɭ*и tỷ ấy, nàng trườn người lên nắn bóp một bên ngực. So với Hạ Tuyết, ngực của Nhược Hoa tương đối to hơn, khi bóp co dãn hơn rất nhiều. Hạt đậu bên trêи hồng nhuận khiêu khích khiến người khác muốn cắn một ngụm.

“Nói tỷ thật sướиɠ đi…” Nhược Nhiên hôn môi Nhược Hoa, lưỡi nàng tuồn qua bên khuôn miệng của tỷ ấy cùng tỷ ấy giao hôn. Ban đầu Nhược Hoa cũng không chấp nhận lưỡi của Nhược Nhiên bên trong khuôn miệng mình, sau đó cũng rụt rè dùng lưỡi của mình đáp trả.

Cảm giác như nàng bị tấn công không chỉ ở bên dưới, ngay cả ngực, cả môi cũng bị Nhược Nhiên tấn công, như thể nàng thật sự không còn đường thoát nữa.

Cơ thể nàng dần dần đạt được cao triều, mệt mỏi gục đầu vào người Nhược Nhiên thở hồng hộc. Đây rồi… cảm giác thư sướиɠ khiến nàng trầm mê rốt cuộc đã trở lại. Mặc dù đan xen với cả tội lỗi, cả kɧօáϊ hoạt, nhưng hai người chẳng hề hối hận.

Sáng hôm sau, mọi người như mọi ngày đến thỉnh an nàng, nàng thức dậy thật sớm tắm rửa để tiếp đón. Bình thường gia quy của nhà họ Ngô cũng y hệt hoàng cung, các phu nhân sẽ phải đến để tiếp chuyện với đại phu nhân, thỉnh an chào hỏi. Nhưng hôm nay Nhược Hoa cảm thấy mình không khỏe lắm, nàng ngồi tiếp chuyện mà cứ ngại ngùng ánh mắt của Nhược Nhiên nhìn chằm chằm mình.

“Tỷ tỷ hôm nay sắc mặt không tốt?” Nhị phu nhân Triệu Tiểu Linh lên tiếng, nàng thấy sắc mặt của đại phu nhân hơi mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng đi. Bình thường đại phu nhân là người bảo dưỡng cơ thể khá tốt.

Đại phu nhân xoa trán mình, bảo rằng: “Tỷ thấy hơi đau đầu, hôm nay các muội muội có thể về sớm.”

Mọi người hiểu ý tiễn khách nên nhanh chóng lui ra khỏi phòng, ở Ngô gia này ai cũng nể nang đại phu nhân, vì lão gia ít khi nào có mặt ở Ngô gia, chỉ có đại phu nhân trưởng quản mọi thứ. Nếu mất lòng đại phu nhân xem như mất một nửa mạng. Tính tình của đại phu nhân hiền lành nhưng không phải hổ biến thành mèo bệnh. Nếu chọc giận đại phu nhân, thịnh nộ cỡ nào tự phải gánh chịu.

Đợi mọi người đi hết Nhược Hoa mới quay về phòng ngủ của mình, Nhược Nhiên cũng lẽo đẽo theo sau, cô ôm lấy nàng ấy từ phía sau lưng, bàn tay sờ soạng hai khỏa tròn trịa trước ngực. Tiếng Nhược Hoa nhỏ như muỗi kêu: “Mọi người còn chưa đi xa? Sao muội hám ɖu͙ƈ thế?”

“Tỷ thì không?” Tay của Nhược Nhiên tháo đi sợi dây cột ở eo của tỷ ấy, luồn vào trong áo trực tiếp bóp lấy. Hai bầu иɦũ ɦσα của Nhược Hoa to tròn ngạo nghễ, khi bóp vào giống hệt như slime, khiến người ta đã bóp phải rồi liền muốn bóp nữa.

Nhược Hoa tháo đi trâm tóc của mình để mái tóc xõa xuống sau lưng, bộ dạng ɖâʍ ɖu͙ƈ lại bày ra trước mặt Nhược Nhiên.

Thì ra tỷ ấy chưa bao giờ đoan trang cả…

Nàng nằm trêи giường để hai chân của mình dạng ra trước mặt Nhược Nhiên, cho cô nếm lấy nơi đầy mật dịch kia. Điều này khiến Nhược Nhiên không khỏi thốt ra một từ chửi thề: “Mẹ kiếp.”

Nàng ấy ɖâʍ ɖu͙ƈ đến vậy.

“Nàng đang hứng lắm đúng không?” Nhược Nhiên cúi đầu ɭϊếʍ nơi ẩm ướt kia, nuốt hết mật dịch vào trong. Cô tách hai bên mép ra để nhìn rõ hơn, hồng hào xinh đẹp như vậy thật là cực phẩm.

“Ân…”

“Cầu xin ta ɭϊếʍ nàng đi, ta sẽ ɭϊếʍ đến khi nàng lên đỉnh thì thôi…” Nhược Nhiên ngẩng mặt lên trêu đùa Nhược Hoa, bắt gương mặt đoan trang đó nói cho bằng được những lời ɖâʍ ɖu͙ƈ.

Nhược Hoa quay đầu sang bên trái nhìn vách gỗ của giường ngủ, gương mặt đỏ ửng như tôm luộc. Nàng lí nhí trong miệng: “Cầu xin muội… ɭϊếʍ ta…”

“Nói to lên một chút?”

“Cầu xin muội ɭϊếʍ ta…” Nhược Hoa thật hổ thẹn hết mức, nàng lật người mình dậy đem Nhược Nhiên nằm bên dưới, trực tiếp ép buộc Nhược Nhiên phải ɭϊếʍ láp mình.

Nhược Nhiên bật cười: “Đây là tỷ đang ngồi lên mặt muội ư?”

“Đừng nói nữa…”

“Được được, không nói nữa. Haha.” Nhược Nhiên nằm bên dưới ngước mặt lên đã được chiêm ngưỡng nơi xinh đẹp của người kia. Đây cũng là tư thế mà nàng thích nhất. Nàng được trọn vẹn hưởng trọn mà không có bất kì chướng ngại vật nào.

Thì ra là còn có thể ɖâʍ dật đến vậy…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.