“Nghe đại phu nhân nói ba tháng nữa lão gia sẽ trở về…”
Nhược Nhiên nghe được lời này từ những nha hoàn khác, cô hơi mỉm cười, một lần Ngô Chấn đi khoảng một năm, từ biên thùy xa xôi vào tận kinh thành mất hẳn ba tháng, rồi lại đi. Các vị phu nhân ở nhà đều bị bỏ đói, mà hắn ta ở biên thùy xa xôi cũng không thủ tiết làm gì, lần nào về cũng mang về không ít mỹ nhân như châu bảo bỏ ở nhà.
Từ phía xa, Nhược Nhiên thấy Hạ Tuyết đang ngồi thong dong hưởng trà bên bàn đá tại hoa viên, thấy cô, Hạ Tuyết hơi nhoẻn khóe môi mỉm cười rồi lại tiếp chuyện với Nhị phu nhân. Hai người có vẻ đang trò chuyện rất vui vẻ, lâu lâu lại bật cười.
Hạ Tuyết, là những hạt tuyết rơi giữa mùa hạ nóng bức, là một điều kì diệu.
Tuy rất muốn chọc ghẹo Hạ Tuyết thêm một chút nhưng Nhược Nhiên phải quay về thỉnh an tỷ tỷ của mình, bình thường cô đều là ngủ tại phòng của tỷ ấy, chỉ có hôm qua phải lén đi gặp Hạ Tuyết của mình nên mới ngủ riêng.
Đại phu nhân đang đứng viết chữ ở thư phòng, thấy muội muội của mình đến cũng không ngưng bút xuống, hơi câu câu một nụ cười rồi nói: “Đã dùng bữa?”
“Vâng.” Nhược Nhiên đi lại gần bàn của tỷ ấy để giúp mài mực, tỷ ấy thong thả viết chữ còn cô thì cứ mài thỏi mực vào nghiên cho tỷ ấy dùng. Hai người không ai nói ai, chỉ cùng nhau viết cho xong một tờ giấy Tuyên lớn.
“Ba tháng nữa lão gia sẽ về.”
Nhược Hoa bắt chuyện nói, ai cũng biết lão gia đối với Nhược Nhiên không lạnh không nóng, mỗi lần lão gia về Nhược Nhiên đều phải tránh đi nơi khác không được ngủ cùng phòng với đại phu nhân nữa. Mặt của tỷ ấy không vui cũng chẳng buồn, bút pháp chẳng mảy may bị lệch đi chút nào.
“Muội biết.”
Chuyện này ban nãy cô cũng có nghe từ các nha hoàn khác, có vẻ như trong nhà ai cũng chào đón chuyện lão gia trở về. Ở nơi đây không ai dám ngoại tình, cũng như không ai đủ can đảm để xộc thẳng vào bên trong nhà thông ɖâʍ cùng các phu nhân. Ngô Chấn là một người kỹ tính, hắn thiết lập một vòng vây không cho bất kì nam nhân nào có thể động chạm vào phu nhân của mình, điều này hoàn toàn khiến bọn họ bị cấm ɖu͙ƈ lâu năm.
Đến khi lão gia trở về, người đầu tiên hưởng ɖu͙ƈ chính là đại phu nhân, dù như thế nào đêm đầu tiên hắn cũng ở phòng của tỷ ấy, có hay không, chỉ có hắn và tỷ ấy biết. Còn lại hắn sẽ chọn vài người để hầu hạ mình vài hôm, dù sao hắn cũng không phải thiếu thốn, cho nên cũng chỉ là giải tỏa cho bọn họ một chút, hệt như một giọt mưa nhỏ vào sa mạc.
“Lần này lão gia về tầm bao nhiêu lâu?” Nhược Nhiên gác thỏi mực lên trêи nghiên, cô ngừng mài mực.
Nhược Hoa ngước mắt lên nhìn gương mặt tinh xảo của Nhược Nhiên rồi cúi đầu xuống, bảo rằng: “Một tuần.”
“Là trở về để làm gì?”
“Bẩm báo tình hình với hoàng thượng, nghỉ ngơi vài hôm rồi lại quay về biên thùy.”
“Muội hiểu rồi.” Nhược Nhiên cười, cô chỉ ra ngoài cửa rồi nói: “Muội đi chơi một lát nhé.”
“Lớn rồi còn như trẻ con.” Nhược Hoa trách yêu, nhưng không cản Nhược Nhiên đi ra ngoài chơi. Nàng còn dặn dò trước khi thân ảnh của Nhược Nhiên biến mất khỏi cánh cửa: “Tối muội ngủ ở đâu?”
“Muội ngủ ở phòng muội.”
Tối nay nàng lại muốn đi kiếm hạt tuyết giữa mùa hạ của mình, đương nhiên không ngủ cùng thân tỷ của mình làm gì.
Tối đó Nhược Nhiên gõ cửa phòng của Hạ Tuyết, nàng ấy mở cửa không quá nhanh cũng không quá chậm, mở cửa nhanh thì mất hết mặt mũi, chậm thì quá làm giá. Cửa vừa đóng lại Nhược Nhiên đã lao vào hôn lên đôi môi hồng của nàng ấy, nhưng nàng ấy đẩy ra, bảo rằng: “Tối nay quay về phòng đại phu nhân đi, ta đang gặp bà dì, thân thể không tiện giao hoan.”
“Không tiện thì có làm sao? Ta ôm nàng ngủ cũng được?” Nhược Nhiên hôn lên tai của Hạ Tuyết, ʍút̼ lấy.
“Quay về bên ấy đi, ta không tiện thật. Tối ngủ dính cả giường…”
“Bổn cô nương không muốn.” Nhược Nhiên giả vờ nhăn hết cả mặt mũi lại.
Hạ Tuyết vuốt ve lưng của Nhược Nhiên, dỗ dành: “Đi mà, ngươi sang bên ấy ngủ, ba hôm thôi. Ta ngủ dính vào ngươi hết, sáng lại giặt cả đồ ngươi thì người ta sẽ nghi ngờ.”
“Không.”
“Vậy ta giận? Từ nay về sau đừng hòng ta nói chuyện với ngươi nữa.”
Nhược Nhiên ngay lập tức leo xuống cầu thang, không dỗi nữa: “Được rồi được rồi, nàng nói sao thì cứ vậy đi.”
Cô đi xuyên qua hành lang lớn tìm về hướng phòng của đại phu nhân, cánh cửa im lìm, bên trong cũng không còn đèn chứng tỏ người bên trong phòng đã ngủ say rồi. Nhược Nhiên đẩy cửa nhẹ đến mức còn chẳng phát ra tiếng kẽo kẹt, cô đi nhón chân vào trong, hạn chế tiếng ồn có thể làm Nhược Hoa thức giấc. Theo như cô biết, Nhược Hoa là một người rất dễ bị đánh thức, thức rồi ngủ lại không được.
Trêи giường không có tỷ ấy, Nhược Nhiên thấy kì lạ, cô cởi đôi giày hoa của mình để dưới đất rồi kéo chăn chuẩn bị ngủ, lòng tự nghĩ rằng tỷ ấy đang đi đại tiện.
Đang nằm thì nghe tiếng rêи rỉ nho nhỏ phát ra từ phía thư phòng sát vách, tiếng rêи nhỏ nhưng trong đêm tối lại truyền đến tai Nhược Nhiên rõ mồn một, đây là tiếng rêи rỉ khi đi tìm hoan, người rõ về tình ɖu͙ƈ như Nhược Nhiên không thể nào không nhận ra được.
Cô không xỏ giày vào, chỉ đi chân trần trêи sàn tìm đến thư phòng. Đây là giọng của Nhược Hoa, đúng như cô nghĩ, người phụ nữ càng tỏ vẻ thanh tao, khi ở một mình lại càng ɖâʍ dật. Tỷ ấy vì rất hay nghĩ đến chuyện ái tình nên mới phải mượn luyện viết, luyện thơ, đọc kinh để đè nén tâm trạng của mình xuống không làm chuyện có lỗi với phu quân, không hoang ɖâʍ với nam nhân nào khác.
Nhược Nhiên mở cửa thư phòng nhè nhẹ rồi đi vào trong, nàng nhìn xuyên qua bức bình phong thì thấy tỷ ấy đang ngồi dạng chân ra trêи ghế, tay liên tục ma xát điểm nhạy cảm giữa hai chân. ɖâʍ thủy nhiều đến độ khiến những sợi lông tơ bệt lại, một tay tự xoa bóp ngực mình, một tay tự thủ ɖâʍ.
Hình ảnh ɖâʍ mỹ đến mức Nhược Nhiên nổi lên một cỗ khác thường. Cô thấy tim mình đập nhanh, mạnh hơn mọi ngày, cảm giác thèm muốn lại dày vò cô thêm nữa. Cô tự đấu tranh đây là thân tỷ của thân xác này, nhưng vừa đấu tranh rằng nàng ta cũng chẳng là gì của cô. Hai bên lưỡng cực mạnh mẽ giao chiến.
Tiếng rêи rỉ nho nhỏ của Nhược Hoa khiến lông tơ của cô dựng đứng hết cả lên, bên dưới cũng bắt đầu ẩm ướt.