Vì là Trấn Quốc công nên Ngô Chấn rất ít khi ở nhà, hắn thường đóng đô ở các địa phận nguy hiểm để xem xét tình hình binh lính, hiếm khi về nhà. Vì thê thϊế͙p͙ đều trong độ tuổi xinh đẹp, vậy nên hắn không cho người hầu là nam có quyền đi vào bên trong nội các, chỉ có nữ nha hoàn được phép hầu hạ. Nữ nhân tầm ba mươi tuổi, sức trẻ dồi dào như Hạ Tuyết cũng không tránh khỏi được tình trạng phòng không, cả người uất ức.
Thân tỷ của Lưu Nhược Nhiên thường hay đọc kinh ở phòng thờ của Ngô gia, Nhược Nhiên biết được rằng người càng tỏ vẻ thanh thuần như tỷ ấy, càng đọc kinh nhiều như tỷ ấy tâm tính càng ɖâʍ dật. Nhưng Nhược Nhiên không muốn động vào thân tỷ của thân xác này, nàng có chút không thích.
Hạ Tuyết mới là con mồi trong mắt Nhược Nhiên, nàng ấy xinh đẹp tựa tiên nữ với làn da trắng ngần nõn nà, khi đi, y phục bằng lụa của nàng ấy bó sát đôi gò bồng đảo tròn trịa, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Lưu Nhược Nhiên của ngày xưa ắt hẳn ngu ngốc mới sinh sự với nữ nhân xinh đẹp đến nhường này.
Lúc mọi người ngồi ở bàn tròn trong phòng của Đại phu nhân, Nhược Nhiên cho tay sờ soạng đùi nàng ấy. Nàng ấy trừng mắt nhìn nàng chăm chăm, gương mặt ánh lên nét giận dữ. Nàng cười cười gõ gõ ngón tay xuống bàn, còn ngón tay ở bên dưới bàn chạy loạn trêи đùi nàng ấy.
Cô di ngón tay từ bên đùi ngoài vào tới đùi bên trong, nhẹ nhàng, từng chút một nhích vào vị trí hoa tâm cô yêu thích nhất. Hạ Tuyết run lên một cái, mặt nàng ấy đỏ au nói với Đại phu nhân: “Muội tự nhiên lại cảm thấy không khỏe, muội xin phép về phòng trước.”
Đại phu nhân thấy vậy bèn lo lắng hỏi: “Có cần truyền đại phu cho muội không?”
“Bẩm không ạ.” Hạ Tuyết vội vã đứng lên đi ra khỏi bàn trà, Nhược Nhiên cười ý tứ không cho bất kì ai thấy được nàng cười, sau đó cũng đứng lên ra vẻ hảo tâm nói: “Để muội đưa Nhị phu nhân về phòng cho, tỷ ấy có vẻ đi không vững.”
Đại phu nhân gật đầu, còn không cho Hạ Tuyết có cơ hội từ chối.
Cửa phòng Hạ Tuyết đóng sập lại một tiếng thật to, nàng ấy giật mình, lắp bắp nói: “Ngươi theo ta về phòng làm gì? Còn nữa, người sờ ta làm gì?”
“Sờ nàng để làm gì? Nàng còn hỏi.” Nhược Nhiên từng bước từng bước đi lại gần chỗ Hạ Tuyết, ép sát nàng ta vào bức bình phong gỗ chắn trước giường. Nàng vịn ở eo nàng ấy, ái muội thổi một hơi: “Ta sờ nàng vì muốn nàng… Sao nàng ngốc thế?”
“Tránh xa ta ra, ta hét lên đấy!” Hạ Tuyết đẩy Nhược Nhiên ra, Nhược Nhiên bị đẩy cũng không nổi cáu, ngược lại càng cảm thấy hứng thú hơn.
“Nàng hét lên đi, hét là ta muốn cưỡng gian nàng.” Nhược Nhiên lại áp sát vào người Hạ Tuyết, tay nàng nắm ở vạt áo trêи, mạnh mẽ giải khai ra lộ chiếc yếm trắng thuần. “Bình thường ta không phải ghét bộ dáng lả lơi của nàng sao? Nàng nghĩ ai tin nàng?”
“Ngươi hỗn đãn, tránh xa ta ra!” Hạ Tuyết cố gắng đẩy Nhược Nhiên đi nhưng không thể, sức lực của Nhược Nhiên lúc nào cũng mạnh mẽ hơn nàng.
Nhược Nhiên mạnh mẽ bế Hạ Tuyết lên giường, cô hôn lên chiếc cổ trắng nõn của nàng ấy, để lại một dấu hôn đo đỏ. Hạ Tuyết vùng vẫy tránh khỏi, nàng cố gắng lơ đi cảm giác từ bên dưới truyền đến, quên đi ngón tay ma mãnh của Nhược Nhiên đang ở đâu.
“Mỹ nhân… Vắng lão già đó chắc nàng thèm lắm đúng không?” Nhược Nhiên ʍút̼ cái иɦũ ɦσα cao vút của nàng ấy, ngậm đầu иɦũ ɦσα trong miệng mình. Ngực của nàng ấy cao vun vút, lại ngạo nghễ vươn đầu lên, ai nhìn nhất định cũng sẽ mê say. Đó là lý do Ngô Chấn không sợ điều tiếng mà lấy một góa phụ về nhà.
“Không có… ưm… tránh ta ra đi…” Bên dưới tuôn ɖâʍ thủy ào ạt, Nhược Nhiên đoán đúng, Hạ Tuyết là một người ɖâʍ đãng hơn bất kì ai.
“Tuyết Nhi… để ta chiều chuộng nàng… ngoan…” Giọng của Nhược Nhiên hệt như bùa chú thôi miên Hạ Tuyết. Trong cơn ý loạn tình mê, Hạ Tuyết cảm thấy hạ thân của mình hoàn toàn bại lộ ngoài không khí, nàng ta đã tháo đi y phục còn lại của nàng, còn tháo luôn cả tiết khố.
Nhược Nhiên hôn lên môi Hạ Tuyết một cái rồi trườn người xuống bên dưới điểm giữa hai chân của nàng ấy. ɭ*и của Hạ Tuyết hồng hào hệt như gái mới lớn, trêи đó còn vương mật dịch do hứng tình. Nhược Nhiên nuốt nước bọt một cái, thật thèm.
Nàng đưa lưỡi chạm vào hạt nhỏ, nhưng chạm như thế không đủ. Nàng đã nghĩ đây là lần đầu tiên nàng ăn cái thứ này bằng cách ham muốn nhất có thể. Nàng ɭϊếʍ một đường quết hết ɖâʍ thủy dính trêи ɭ*и Hạ Tuyết, đưa môi ra ʍút̼ lấy ʍút̼ để thứ nước ngọt lành kia.
“Ư… ư… Ta đau… đau…” Hạ Tuyết tuy là than đau nhưng lại ấn đầu Nhược Nhiên vào trong ɭ*и của mình, để cho Nhược Nhiên có thể ăn nhiều hơn, ăn ngon lành say sưa hơn.
Nữ nhân cổ đại cũng tuyệt y hệt nữ nhân hiện đại, Nhược Nhiên thấy mình kết thúc trò ɖu͙ƈ vọng ở hiện đại về cổ đại ngoạn nữ nhân ở đây cũng không có gì không tốt. Cô ɭϊếʍ khu vực ẩm ướt của nàng ấy, lâu lâu lại cho lưỡi mình vào sâu bên trong. Hạ Tuyết rêи lên thành tiếng, thiếu điều cong người lại.
“A…a… Ngươi… ngươi ghét ta như vậy… tự dưng lại… a…” Hạ Tuyết để hai chân lên vai Nhược Nhiên, ɭ*и nàng được Nhược Nhiên chăm sóc cẩn thận, từng xúc cảm khiến nàng mê mệt.
Bên dưới ɭ*и của Hạ Tuyết ɖâʍ thủy chảy ra một dòng trắng đục, sự ham muốn đẩy lên đến đỉnh điểm. Bình thường Ngô Chấn ít khi nào ở nhà, thê tử nào cũng bị bỏ bê, vì vậy hắn ta không cho người làm là nam xuất hiện trong nhà mình. Nhưng hắn vạn không ngờ đến một ngày thê muội của hắn lại giúp hắn thỏa mãn ham muốn của thê tử thế này.
“Lần đầu tiên gặp nàng… ta đã chú ý đến nàng.” Tay của Nhược Nhiên di di trêи hạt đậu to tròn trêи cánh hoa, mỗi lần nàng ấn nhẹ vào hay gảy gảy nhẹ Hạ Tuyết lại không nhịn được mà rêи rỉ lớn. Nàng ta ɖâʍ đãng đến độ vừa ban nãy muốn từ chối, bây giờ quy thuận nằm dưới thân nàng rêи rỉ thành tiếng.
Ngón tay của Nhược Nhiên ngập ngừng bên ngoài cửa động, nàng sờ soạng khiến Hạ Tuyết nhịn không được mà đung đưa eo, có vẻ như đã thèm hết chịu nổi.
“Cho… cho vào đi mà…” Hạ Tuyết ɖâʍ dật đến độ xương cốt của Nhược Nhiên như muốn nhũn ra, nàng ngay lập tức cho ngón tay tiến nhập vào bên trong huyệt động ẩm ướt của nàng ta. Nhẹ nhàng ra ra vào vào.
Bên trong của Hạ Tuyết bao bọc lấy ngón tay của Nhược Nhiên, ẩm ướt đến độ mỗi khi Nhược Nhiên kéo tay ra, ɖâʍ thủy cũng theo đó mà trượt ra ngoài.
“Ưm… ta hảo… kɧօáϊ… hoạt…” Hạ Tuyết ngửa đầu ra rêи rỉ.
“Haha… Ta biết ngay nàng là bảo bối. Nhược Nhiên ngu ngốc nên mới bắt nạt nàng…” Nhược Nhiên ɭϊếʍ trêи cổ Hạ Tuyết hệt như đang ăn một món ăn ngon. “Ta sẽ hảo hảo chiều chuộng này… haha, tiểu Hạ Tuyết…”
“Ưm…”
Từ trước đến giờ Hạ Tuyết chỉ dùng nam căn của nam nhân, đây là lần đầu tiên nàng được sử dụng tay. Nhưng Hạ Tuyết cảm thấy tay so với nam căn càng thêm phần kɧօáϊ hoạt, càng thêm sự sủng ái.