Loạn Thế Giai Nhân – Chương 13: Phật tự – Botruyen

Loạn Thế Giai Nhân - Chương 13: Phật tự

Bên ngoài Phật tự tấp nập người, hầu như mỗi người đều mang một tâm tư khi đến đây, Nhược Nhiên cũng vậy, tuy nhiên cô chẳng cầu mong gì nhiều nơi thanh tịnh thế nào, chỉ do Nhược Hoa muốn đi cầu phúc nên cô bồi giá theo cùng để cho tỷ ấy đỡ nhàm chán.

Cô đứng bên dưới góc cây đại thụ nhìn vào bên trong, thứ lỗi cho loại người yêu thích những thứ phàm nhân như cô không thể vào nổi nơi thanh tịnh, nhìn mọi người thành kính lễ bái Phật càng khiến cô thêm hổ thẹn trong lòng. Đảo mắt nhìn một vòng thì thấy một vị phu nhân cực kì xinh đẹp đang đứng cạnh một sư cô trò chuyện, người này đẹp đến mức Nhược Nhiên quên cả hô hấp.

Nàng mặc một thân y phục trắng thuần, trêи thân váy thêu hoa mai nho nhỏ, trông trang nhã hệt như gương mặt nàng. Cánh tay áo hơi rộng, trêи đầu chỉ cài duy nhất hai cây trâm, phần tóc rơi xuống được nàng cột lơi sau đầu trông rất ưu nhã. Nhược Nhiên nhìn nha hoàn đi bên cạnh nàng ta, đúng là chủ nào tớ nấy, chủ xinh đẹp thế kia thì nha hoàn cũng không thể quá xấu xí, gương mặt cũng rất ưa nhìn. Xét về trang phục và nha hoàn, Nhược Nhiên nghĩ nữ nhân này nhất định địa vị không thấp.

Bên hông nàng ấy mang theo một bao tiền nho nhỏ, nhìn rất rõ ràng, cô thấy có một tên tiếp cận rất gần bên cạnh nàng ấy. Hắn ta càng lúc càng đứng gần hơn, Nhược Nhiên biết ngay là hắn ta đang muốn trộm bao tiền của nàng, cô ngay lập tức chạy đến giữ chặt hắn, bẻ ngược bàn tay hắn ra sau trước sự ngỡ ngàng của nàng ấy và sư cô.

“Ai da… ai da… Tha cho tôi đi.”

Tên trộm la oai oái, lúc này những người đứng xung quanh bắt đầu túm tụm lại xem chuyện hay, có người bắt đầu chỉ trỏ bàn tán. Nhược Nhiên lúc này mới nhìn kĩ hắn, tên trộm này thật sự rất bần cùng, trêи người hắn đếm sơ sơ cũng khoảng hơn hai mươi mảnh vá, người thì ốm trơ xương, tên trộm này nghèo đến độ người đi đường còn không muốn hỏi tội hắn.

“Tại sao lại trộm?”

Nữ nhân kia mở miệng hỏi, khuôn miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm cũng mị mị làm nhũn tâm cô, thật sự là một giọng nói hay phù hợp với gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng ấy.

Tên trộm bật khóc kể khổ, “Thật sự ta cũng không muốn trộm… nhưng hài tử nhà ta sắp cứu không nổi rồi… Thú thật ngươi cũng là người đầu tiên ta trộm, ta suy nghĩ nửa ngày, nhìn ngươi từ lúc ngươi bái Phật tới tận bây giờ… Nhưng… thật sự ta không thể không trộm, con của ta còn đợi ta ở nhà…”

Nhược Nhiên định mắng hắn một câu nhưng giọng nói nhu hòa kia lại vang lên khiến cô sựng người lại, nàng đưa bao tiền cho hắn, bảo nha hoàn của mình đưa thêm cho hắn một chiếc vòng vàng nha hoàn của nàng đeo. Điều này làm Nhược Nhiên ngạc nhiên không thôi.

“Mang về cứu con ngươi đi.”

Nụ cười dịu dàng của nàng ấy khiến cho người thô kệch như Nhược Nhiên cũng đứng hình, cô nhìn mãi, cho đến khi mọi người tản đi hết, tên trộm cũng được thả ra để chạy về, cô còn chưa hoàn hồn.

“Tại sao cứu hắn? Rõ ràng hắn nói dối?”

Nàng cười, đáp, “Bị lừa thì sao chứ? Thà là bị lừa còn hơn làm ngơ không giúp người khổ hạnh. Hôm nay cũng đa tạ tiểu thư đây cứu giúp, không biết quý tánh của tiểu thư là gì, ngày sau có dịp gặp lại sẽ hậu tạ thỏa đáng.”

“Ta họ Lưu, gọi Nhược Nhiên.”

“Lưu tiểu thư, có duyên gặp lại.”

Nói rồi người kia cúi đầu chào sư cô rồi cùng nha hoàn của mình khuất dạng trong đám người đông đúc, Nhược Nhiên lại được phen ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng của nàng ấy, chẳng hiểu sao những người đi Phật tự có thể chen chúc vừa hay để che khuất bóng của nàng ấy như thế.

“Muội nhìn gì thế?”

Nhược Hoa từ bên trong Phật đường đi ra đã thấy Nhược Nhiên ngơ ngẩn nhìn khoảng sân trước mặt, nàng hỏi.

Nhược Nhiên khoát tay Nhược Hoa cùng nhau rời khỏi nơi thanh tịnh này, đến khi hai người lên xe rồi Nhược Nhiên mới hỏi: “Tỷ tỷ, trong tất cả các tài nữ của kinh thành này, ai là người thiện lương nhất?”

Ý cô là người nổi tiếng thiện lương.

Nhược Hoa gãi cằm, suy nghĩ một lúc rồi trả lời, “Sau hoàng hậu thì là Lục gia cô nương… Mà muội còn chưa nói cho ta biết ban nãy muội nhìn cái gì?”

“Lần đầu thấy đương kim hoàng hậu.”

“Gì cơ?”

Nhiên gật đầu, “Đúng vậy, muội dám khẳng định nàng chính là đương kim hoàng hậu.”

Hộ quốc công đương nhiên đã gặp hoàng thượng nhưng còn chưa chắc Hộ quốc công Ngô Chấn đã gặp được nội quyến của hoàng thượng, vậy nên Nhược Hoa chưa bao giờ thấy hoàng hậu cũng là chuyện đương nhiên. Nhược Nhiên đoán người kia là hoàng hậu cũng bởi vì thần thái của nàng ấy mang theo một chút gì đó cao cao tại thượng, chưa kể Nhược Nhiên còn thấy những người kì lạ đứng sau lưng nàng ấy bảo hộ. Người mang trêи người khí chất hoàng tộc như vậy không phải công chúa quận chúa cũng là quý phi, hoàng hậu, mà quý phi hướng về cửa Phật thường sẽ không đắc sủng, nàng ấy đắc sủng nên có rất nhiều người theo bảo vệ, địa vị không tồi.

Vừa vặn được gọi là người thiện lương nhất.

Bên trong xe ngựa có một viên dạ minh châu nhỏ để phát sáng, Tưởng Nguyệt nghe nha hoàn của mình nói mãi không ngừng, nàng không có chút gì chán ghét hoặc lơ là, lắng nghe hết những gì muội ấy nói.

“Người ban nãy cứu hoàng… tiểu thư là Lưu tiểu thư, người này nổi danh chua ngoa, vậy nên cũng chẳng có mấy nhà đến dạm hỏi. Có một người hỏi nàng ta nhưng nàng ta đánh cho chạy về nhà luôn, hóa ra là một kẻ què hỏi…”

Nói rồi Thu Hương bật lên cười ha ha, Tưởng Nguyệt hơi nhẹ cười, lắc đầu bảo, “Bàn tán chuyện của người khác là không tốt, người ta còn là ân nhân của mình.”

“Nương nương… tiểu thư nói chí phải!”

Thu Hương lè lưỡi, nói chuyện bát quái chọc cho hoàng hậu vui vẻ.

Mà Nhược Nhiên cũng chỉ mang chuyện gặp đương kim hoàng hậu nói cho Nhược Hoa biết, khi cô về đến nhà nửa lời cũng không nói ra. Chuyện hoàng hậu cải trang viếng Phật là chuyện trong yên lặng, nếu cô sơ suất nói cho người không đáng tin nghe, không chừng đầu cũng không đủ mà chém.

Hạ Tuyết đón cô về từ cổng nhà, nhưng nàng ấy không khoát vai cô mà đi bên cạnh Đại phu nhân, tránh cho kẻ trêи người dưới hiềm nghi. Vừa đi Hạ Tuyết vừa hỏi xem đi Phật tự có chuyện gì vui không, Đại phu nhân cười xòa bảo rằng chỉ đi viếng Phật thôi, cũng không có gì đặc biệt.

Tiểu nha hoàn Tiểu Ngôn đi sau lưng cô, bộ dạng cung cung kính kính của muội ấy hoàn toàn khác với phong thái lả lơi của Hạ Tuyết, càng khác xa với bộ dạng đoan chính của Đại phu nhân Nhược Hoa. Bốn người đứng cùng với nhau, những người khác có mơ cũng không ngờ được rằng bốn người có mối quan hệ như thế.

“Ta có xin bùa bình an cho các muội, sáng sớm mai đến thỉnh an ta sẽ đưa.”

Hạ Tuyết yêu kiều đáp lời, “Vậy Tuyết Nhi sẽ đến thật sớm!”

Đại phu nhân từ ái cười một tiếng, Nhược Nhiên cười thầm trong lòng, nàng ấy là một kẻ trong ngoài bất nhất, trước mặt người khác thì đoan đoan chính chính, sau lưng thì ɖu͙ƈ vọng đầy tràn. Có điều, điều này cũng chỉ có Nhược Nhiên biết.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.