Bình thường mà nói thứ tự đích xuất vẫn luôn là thứ quan trọng nhất trong một gia đình phong kiến, Nhược Hoa và Nhược Nhiên là con dòng chính, tuy là mẹ hai nàng mất sớm nhưng thứ bậc trong nhà không có sự thay đổi. Nhược Nhiên ngày xưa tính tình cổ quái khó gần, lại không thích lấy chồng cho nên Nhược Hoa mới vời cô từ Hạ gia sang nhà chồng để tiện bề chăm sóc. Đến nay cũng đã năm năm rồi Nhược Nhiên không quay trở lại Hạ gia.
“Nhiên, mùng một tháng này Tam nương ghé qua thăm chúng mình một tháng. Bình thường tam nương và muội hay ngủ chung giường, ta sắp xếp cho tam nương ngủ cùng muội nhé?”
Ngay cả Nhược Nhiên còn không biết vị Tam nương kia là ai, nhưng Nhược Hoa nói như thế nào liền như thế ấy, giường của cô cũng không phải quá chật.
Mãi đến gần ngày mùng một Nhược Nhiên mới biết được rằng Tam nương là dưỡng mẫu của cô trước đây, sau này cô theo tỷ tỷ về nhà chồng nên đã lâu không gặp. Tam nương tên gọi Bạch Cơ Uyển, năm nay ba mươi tuổi, là một người đẹp sắc nước hương trời, dáng vẻ thành thục dịu dàng. Ngày hôm ấy hai tỷ muội các nàng cùng nhau ra cổng đón Tam nương đến, lúc Tam nương bước xuống xe, Nhược Nhiên thoáng chốc ngơ ngẩn.
“Người đi đường xa có mệt không ạ?”
Bạch Cơ Uyển lắc đầu, đường nói xa không xa nói gần cũng không gần, nàng không thấy mệt. Nhược Hoa sắp xếp cho Bạch Cơ Uyển ở chung một phòng với Nhược Nhiên, còn bảo rằng không phải vì nàng lười biếng không chịu phân phó nha hoàn dọn phòng mà vì Nhược Nhiên đối với Bạch Cơ Uyển vô cùng quen thuộc, để cho hai người có không gian nói chuyện với nhau. Bạch Cơ Uyển cũng không phải dạng người nghĩ nhiều nên nàng thấy ở đâu cũng tốt.
Tối đó Nhược Nhiên ngại thật sự, đối với sự có mặt của người lạ trong phòng cô cảm thấy đi lại cũng bất tiện. Người này buộc Nhược Nhiên phải gọi bằng mẫu thân, tuy là tuổi tác cách nhau không quá nhiều, thậm chí người phụ nữ này còn không sinh ra cô.
Ngày thứ nhất ở bên cạnh nhau, Nhược Nhiên nghe tiếng thở nhẹ nhàng của nữ nhân bên cạnh mình mà bụng râm ran nóng. Trời sinh tính tình cô ɖâʍ dật, tránh không khỏi chuyện tơ tưởng sắc ɖu͙ƈ khi nằm gần nữ giới.
“Còn nhớ ngày xưa con còn bé hay thích nói những điều rất cổ quái, ta còn nghĩ con lớn lên sẽ vẫn như vậy, không ngờ lần này gặp thấy con đã trưởng thành lên không ít.”
“Con hay nói những gì, con quên mất rồi?”
Bạch Cơ Uyển nghiêng đầu nhìn Nhược Nhiên, khi nàng nằm nghiêng như vậy vô thức khiến ngực đổ xuống, thấp thoáng đằng sau lớp trung y có thể thấy được hai bầu иɦũ ɦσα trắng nõn. Nhược Nhiên mắt nhìn chăm chú không rời, đúng là nữ nhân lúc nào cũng là cực phẩm.
“Con hay nói lớn lên sẽ cưới ta”
“Thật sao?” Nhược Nhiên nuốt nước bọt, giả một nụ cười ngây ngô. Nếu cô là nam nhân nhất định cô sẽ cưới hết tất cả phụ nữ trêи thế gian này.
Thời tiết có chút nồng nồng oi bức, vì cơn mưa ban nãy khá nhỏ nên không khiến trời đỡ nóng hơn. Nhược Nhiên nằm tự quạt cho mình một chút rồi nói: “Mẫu thân người có thấy nóng không?”
Cô sớm nóng chết, ở thời hiện đại đi đâu cũng có máy lạnh, thời tiết như thế này cô chỉ ước rằng mình có máy lạnh. Cô cảm thấy máy lạnh chính là phát minh vĩ đại nhất lịch sử loài người.
“Có chút nóng… Nhưng không sao, ta quen rồi”
“Con có cách này hay lắm”
Nhược Nhiên chạy ra kho băng đẽo ra hai ba cục đá nhỏ bỏ vào thau đồng đem vào phòng mình, Bạch Cơ Uyển thấy trời đã tối muộn mà Nhược Nhiên còn đi lung tung nên nhịn không được mà mắng yêu.
“Người cởi trung y ra đi, con giúp người làm mát”
“Khi không lại cởi y phục làm gì?” Bạch Cơ Uyển bất ngờ nên hỏi lại.
“Con giúp người làm mát thân thể, băng ở Ngô gia rất tốt a”
Bạch Cơ Uyển ngần ngại một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu cởi đi y phục của mình để Nhược Nhiên làm mát. Nàng nằm sấp trêи giường, để lộ ra cặp ʍôиɠ tròn trịa trắng nõn, trêи ʍôиɠ còn có một nốt ruồi son vô cùng ɖâʍ dật. Nhược Nhiên nhịn xuống tham vọng muốn bóp thử ʍôиɠ người đẹp, cầm cục nước đá lên di nhẹ trêи da của dưỡng mẫu.
“Đá này lành lạnh rất tốt để giải nhiệt, mùa này con hay dùng cách này để tự làm mát cho bản thân”
Đá vừa di lên lưng đã nghe tiếng Cơ Uyển rêи nhẹ một tiếng, biết mình thất thố nên nàng vội vã giữ chặt thanh âm của mình, tránh để vô thức rêи rỉ thêm lần nữa. Nhược Nhiên cười gian, làm sao có người nào qua được cửa ải câu dẫn của cô?
Nước đá di dần xuống ʍôиɠ của nàng, Nhược Nhiên thấy nàng ấy hay nảy người lên, dạng người dễ nhạy cảm như thế Nhược Nhiên rất thích, trong chuyện gối chăn rất dễ chiều chuộng.
“Mát không?”
“M…át…”
Nhược Nhiên hơi sờ vào mép ɭ*и của nàng ấy, giả như lơ đễnh chạm vào vài lần, chỉ giả vờ thôi mà nước ɖâʍ của cô đã chảy ra. Cô thèm được đè người phụ nữ này xuống để làʍ ȶìиɦ nhưng lại nhủ lòng kiềm chế lại, chỉ muốn ăn đậu hũ một chút nhưng được một thước lại muốn thêm một trượng. Thật sự muốn bυ” ɭϊếʍ nàng ấy.
Cô xoay người nàng ấy lại, nhìn иɦũ ɦσα của nàng ấy ngạo nghễ nhỏng đầu lên mà vô thức nuốt nước bọt xuống. Quả thật đẹp động lòng người.
“A…”
Cơ Uyển rêи lên khi Nhược Nhiên để nước đá trêи đầu иɦũ ɦσα mình, cảm giác lành lạnh và sự mềm mại từ bàn tay của Nhược Nhiên khiến nàng không nhịn được mà rêи rỉ. ɖâʍ thuỷ vô thức chảy ra một chút, nàng khép hai chân lại chặt, không cho ngọn lửa kia được dịp cháy lên.
“Mát không? Để lên иɦũ ɦσα càng tuyệt a…”
Nhược Nhiên bóp иɦũ ɦσα Cơ Uyển nhè nhẹ, độ co giãn của иɦũ ɦσα Cơ Uyển rất tốt, khi bóp cảm thấy rất sướиɠ tay. Cơ Uyển vội vã nói: “Như vậy không phải phép”
“Vậy con không làm mát cho иɦũ ɦσα nữa… Mẫu thân, người xem, trời nóng đến độ ɭ*и mẫu thân chảy mồ hôi rồi…” Nhược Nhiên lấy đá xoa xoa vào mép ɭ*и của Cơ Uyển, cô thấy nàng ấy giật bắn người, rất ngạc nhiên khi cô dám động đến nơi cấm địa như thế.
Ngón tay của Nhược Nhiên nhẹ nhàng chà xát bên ngoài mép, vuốt ve như sợi lông vũ chạm vào quả trứng mềm, nước đá vẫn liên tục chà vào nơi bí ẩn kia, nhẹ nhàng kϊƈɦ thích cho Cơ Uyển bắt đầu thèm tình. Cô thấy mặt của nàng ấy đỏ lên, cả người nóng bừng bừng liền biết mình sắp thành công rồi, không ngờ nàng ấy chỉ đẩy cô ra, mặc vào trung y rồi tiếp tục ngủ.
Nhược Nhiên tuy thất vọng nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, đêm thứ hai cô để yên cho nàng ấy ngủ, đêm thứ ba trong lúc Cơ Uyển ngủ say, Nhược Nhiên nhẹ nhàng luồn tay vào trung y của nàng ấy sờ soạng.
“Xem tiểu huyệt cứng đầu một chút nào…” Nhược Nhiên chạm vào lỗ nhỏ, từ từ cho ngón tay tiến nhập vào, vô thức thở ra một tiếng a ɖâʍ đãng.
Cái lỗ nhỏ này cũng thật mê người!