Loạn Thế Giai Nhân – Chương 1: Chết dưới hoa mẫu đơn – Botruyen

Loạn Thế Giai Nhân - Chương 1: Chết dưới hoa mẫu đơn

Trương Kỷ là đại tiểu thư sinh ra trong một gia đình giàu có bậc nhất Trung Quốc, cô sở hữu một cơ ngơi mà người đời thèm khát, có thứ nền tảng gọi là “tiền”. Cô biết điểm ưu tú của mình là có tiền nên cô dùng đó làm bàn đạp để kiếm những thứ khác, ai ở thành phố này cũng biết được Trương Kỷ không thích nam nhân, chỉ ưng nữ nhân. Bạn gái của Trương Kỷ nhiều không kể xiết, họ biết được cô hoa tâm, không chung thực nhưng vẫn yêu cô bất chấp. Đôi khi Trương Kỷ cảm thấy có tiền thật tốt, thật hay.

Cho đến một ngày cô gặp nạn.

Mấy hôm trước cô có gặp một tiểu hoa đán mới nổi tên gọi Lục Nhan, quá trình tán tỉnh cưa cẩm cũng không hề khó khăn, đong đưa vài ba câu cô nàng lại sẵn sàng giang rộng hai chân ra cho cô cho tay vào. Trương Kỷ nếm mùi vị nữ nhân nếm đến phát nghiện, càng nhiều nữ nhân lạ lẫm cô càng thích, càng khó khăn càng khơi gợi bản tính háo ɖu͙ƈ của cô.

“A… a… Kỷ Nhi ah…” Lục Nhan rêи rỉ to đến mức lông tơ của Trương Kỷ cũng nổi lên đồng loạt, cô mạnh mẽ thúc ƈôи ȶɦịt giả vào bên trong ɭ*и nàng ta, những lần kéo ra kéo vào lại khiến cho ɖâʍ thủy tràn ra khỏi chân, ướt đẫm ɖâʍ ɖu͙ƈ. Lục Nhan kêu lên thống khổ: “Kỷ… Kỷ Nhi ah… sướиɠ quá…”

“Sướиɠ lắm hả?” Trương Kỷ bóp bóp cặp иɦũ ɦσα to của nàng ta, nhào nặn theo ý muốn của mình trong khi vẫn giữ tư thế doggy, bờ ʍôиɠ của Lục Nhan hoàn hảo đến mức nàng đã thúc lại càng muốn thúc mạnh hơn.

Tiếng phành phạch vang lên trong phòng một cách ɖâʍ đãng, Lục Nhan giật giật người rồi run rẩy liên tục. Trương Kỷ biết được nàng ấy sắp ra, cô lật người nàng ta lại ngửa như một con rùa bị ngã, để hai chân nàng ta quắp ngang hông cô rồi liên tục thúc vào.

“A… Mẹ nó, em như là yêu tinh vậy.” Trương Kỷ cừu sáp nhanh hơn, ɖâʍ thủy của Lục Nhan chảy xuống bắp vế, ướt luôn cả mảnh giường bên dưới. Cô bóp hai cái ʍôиɠ to của Lục Nhan, nâng nó lên để đâm sâu hơn: “Làm cho em sướиɠ chết!”

Lục Nhan cười càng thêm phần mị hoặc, nàng đẩy Trương Kỷ nằm xuống giường rồi ngồi lên trêи bụng cô ấy. Khi nàng nhún một cái, cặp иɦũ ɦσα to ngần lại nảy lên. Trương Kỷ cười ɖâʍ ɖu͙ƈ đưa tay lên bóp иɦũ ɦσα nàng, nhào nặn trong khi tận hưởng màn trình diễn của nàng ấy.

“A… em sướиɠ quá… chị làm em sướиɠ quá…” Lục Nhan sướиɠ đến độ nước chảy xuống bụng Trương Kỷ ẩm ướt của một vùng. Hai người cứ thế làʍ ȶìиɦ cho đến khi nghe tiếng cửa mở ra, là bạn trai của Lục Nhan trở về, vừa vặn chứng kiến cảnh người tình của mình nằm trêи bụng một nữ nhân khác.

Hắn ta điên tiết lên lao vào nắm đầu Lục Nhan ném xuống đất, Trương Kỷ thấy mỹ nhân bị đánh liền xót không thôi, định nhảy xuống cứu nhưng hắn ta chụp lấy nàng, ném nàng xuống đất đập đầu vào cạnh tủ.

Trương Kỷ chết ngay tại chỗ, cô thấy bản thân mình xuất hồn lơ đễnh xung quanh nhìn bản thân mình đang nằm chết, đây là một trải nghiệm lạ lẫm. Chưa kịp cảm thán đã thấy bản thân bị hút bởi một luồng ánh sáng cực mạnh, cô a lên một tiếng rồi trôi theo luồng ánh sáng mạnh đó, linh hồn đau đến độ chết đi sống lại.

Lúc cô mở mắt ra liền thấy một mỹ phụ nhân nhìn cô lo lắng, thấy cô tỉnh, mỹ phụ nhân nắm lấy bàn tay của cô rớt nước mắt: “Nhiên Nhi, muội tỉnh?”

“Hm? Tỉnh cái gì cơ?” Trương Kỷ mở mắt ra nhìn gian phòng lạ lẫm, trời ạ, cô xuyên không, được lão thiên cho cơ hội chơi lại ván game mới!

“Nhược Nhiên, muội té chắc vẫn còn đau lắm, muội nghỉ ngơi thêm đi.” Mỹ phụ nhân đặt cô nằm ngay ngắn xuống giường, sau ngó ra ngoài hô lên một tiếng: “Đi sắc thuốc cho tiểu thư.”

Thì ra cô không chết mà còn xuyên qua một thời không nào đó, cô còn tưởng bản thân chết dưới hoa mẫu đơn, ai ngờ vẫn còn mạng trêu ghẹo mẫu đơn. Đừng ai hỏi tại sao cô không nhớ đến phụ huynh của mình, đối với họ tiền bạc là thứ quan trọng, chưa bao giờ họ cho cô có một tí tình thường của một gia đình đúng nghĩa. Trương Kỷ chết năm hai mươi hai tuổi, có lẽ nàng đã được gặp cha mẹ mình hai mươi hai lần.

Trương Kỷ bất đắc dĩ trở thành Lưu Nhược Nhiên, cô chấp nhận cái tên lạ lẫm này, chấp nhận thân phận muội muội của đại phu nhân Lưu Nhược Hoa, chấp nhận mình là kẻ ăn nhờ ở đậu trong Trấn Quốc phủ. Đại phu nhân Lưu Nhược Hoa là vợ kết tóc của Ngô Chấn – Trấn Quốc công, là thân tỷ tỷ của nàng. Vì ông hết mực yêu thương tỷ ấy, mà thân mẫu của của nàng ấy chỉ có một thân muội tên gọi Nhược Nhiên, nên ông mang về bầu bạn bên cạnh thê tử mình.

Lưu Nhược Nhiên này tính khí rất không ổn, thường xuyên trêu chọc người khác khiến người người ganh ghét. Trương Kỷ âm thầm hài lòng, có vẻ Nhược Nhiên cũng khó ưa như cô. Trong nhà của Ngô Chấn có số lượng nữ nhân đông gấp ba lần nam giới, vì thê thϊế͙p͙ của ông tương đối nhiều nên không tuyển nam gia nhân, chỉ tuyển nữ gia nhân.

Mất hết một tháng ở trong thể xác này Nhược Nhiên mới quen thuộc các cách ứng xử ở nơi đây, cô thường dậy sớm vào buổi sáng cùng mọi người đi chào hỏi đại phu nhân – tức thân tỷ tỷ của cô. Buổi trưa tự dùng cơm ở phòng riêng, thời gian của cô không ai quản, đi đâu về đâu cũng không phải thưa gửi.

Trong nhà có Nhị phu nhân là ghét cô ra mặt, Nhị phu nhân tên gọi Hạ Tuyết, là tuyết rơi giữa mùa hạ nóng bức. Hạ Tuyết năm nay hai mươi tám tuổi, dáng vẻ đầy đặn gợi cảm, gương mặt quyến rũ lả lơi. Vì Lưu Nhược Nhiên trước đây rất hay dùng lời lẽ ức hϊế͙p͙ nàng, nên nàng nhìn đến mặt Nhược Nhiên đã cảm thấy ghét. Gương mặt của Hạ Tuyết là trời sinh phong tình, nhìn thế nào cũng thấy ɖâʍ dật, vậy nên Nhược Nhiên ghét, thân tỷ nàng ta trong lành tựa nước suối, làm sao có thể nhìn Hạ Tuyết vào trong mắt?

Sau khi thỉnh an xong Nhị phu nhân xin phép cáo lui ra về, Ngũ phu nhân Tống Thanh Thanh cũng nối gót theo sau, chỉ chừa lại Tam phu nhân và Tứ phu nhân ở lại. Nhược Nhiên cũng đứng lên xin phép cáo lui, đi theo sau hai nàng ấy ra về.

Trêи đường đi ngang ngự hoa viên, Nhị phu nhân dừng bước chân lại, gương mặt đăm chiêu sờ vào cánh hoa cúc mỏng manh. Ngũ phu nhân thấy Nhị tỷ bắt đầu nổi hứng làm thơ, vậy nên nhanh nhẩu xin cáo lui về phòng ngủ thêm, đứng thêm một chút nữa chắc chiều tối mất.

“Mỹ nhân, nàng có tâm sự à?” Nhược Nhiên cốt chỉ muốn vây Hạ Tuyết lại, cô không hiểu vì sao nàng ấy ghét cô. Nhưng nữ nhân trong thiên hạ, người ghét cô rất ít.

Hạ Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, khi không tên gia hỏa này lại muốn bắt chuyện với nàng, còn muốn gọi nàng là mỹ nhân? Thật gai ốc!

“Nàng chạy làm gì không biết, ta chỉ muốn nói chuyện thôi.” Nhược Nhiên nói với theo, phản ứng của nàng ấy không phải chán ghét cô vì cô bẩm sinh khiến người chán ghét, có vẻ giống như nàng ấy ghét cô vì cô miệt thị hay ăn hϊế͙p͙ nàng ấy.

Nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Hạ Tuyết, Nhược Nhiên cười mỉm một cái, nữ nhân cổ đại cũng đáng yêu quá đi mất!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.