Từ Ngộ biểu hiện quá bình tĩnh, khiến Trần Phóng luôn cảm thấy lo sợ bất an. Loại cảm giác bất an này kéo dài cho đến khi anh mua bữa trưa trở về, phòng bệnh trống không, rèm cửa sổ tung bay nhấn chìm hô hấp của anh như những cơn sóng trắng khổng lồ vậy.
Nghĩ đến biểu hiện bình tĩnh lúc sáng của cô, sắc mặt Trần Phóng trắng bệch, xoay người lập tức chạy ra ngoài, ánh mắt không ngừng tìm kiếm giữa đám đông người qua lại.
Không thấy.
Không thấy.
Không thấy cô đâu cả.
Đi qua hết tầng trệt, chỗ nào cũng không tìm thấy cô.
Những sợi dây căng chặt trong đầu phựt phựt đứt ra, cơ thể anh cũng khẽ run rẩy.
“Này cậu nhóc.”
Y tá phụ trách Từ Ngộ nhìn thấy anh, gọi một tiếng.
“Em đang tìm Từ Ngộ à?”
Giây phút nghe thấy hai từ then chốt, Trần Phóng cuối cùng cũng thoát ra khỏi cảm giác ngột ngạt hít thở không thông, anh đăm đăm nhìn cô y tá.
Y tá bị vẻ mặt anh dọa sợ, nhắc: “Hình như em ấy đến phòng tắm nắng trên lầu rồi.”
Trần Phóng cảm ơn cô ấy rồi xoay người chạy lên lầu.
Lúc Từ Ngộ cắt cổ tay, anh không phải là người đầu tiên biết chuyện nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực nhói đau đến nỗi không thể nào hít thở. Lúc này, anh lại cảm nhận được cảm giác đó một lần nữa.
Cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, lại như thể đang nhìn thứ gì xa xăm hơn nữa. Ánh nắng giữa trưa chiếu lên người cô, khiến cơ thể cô mơ hồ khó nhìn thấy rõ, hệt như thể sắp biến mất ngay lập tức vậy.
Anh buộc mình phải nghĩ theo hướng khác.
Ai bảo từ giây phút tỉnh dậy cô liền tỏ vẻ bình tĩnh khác thường cơ chứ, ai biết được có phải cô lại đang âm thầm lên kế hoạch rời đi lần tiếp theo hay không.
Giống như buổi tối hôm sinh nhật đó, cô dịu dàng cười với anh vậy.
Trong một thoáng, Trần Phóng không dám cất lời. Anh im lặng bước đến gần Từ Ngộ, sau đó nắm lấy tay cô.
Mãi đến khi chạm vào cơ thể chân thật của cô rồi, anh mới buông lỏng một chút trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Nhưng anh vẫn căng thẳng và sợ hãi như cũ.
Từ Ngộ chậm chạp quay đầu lại, thấy anh đến.
“Sao vậy?”
Trần Phóng mím môi không nói lời nào.
“Anh mua đồ ăn về rồi sao?”
“Ừ.”
“Bọn mình đi xuống đi, em cũng đói bụng rồi.”
Trần Phóng nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đi xuống lầu.
Từ Ngộ để mặc cho anh nắm, cô nhìn thấy hết tất cả phản ứng của anh, trong lòng đột nhiên bắt đầu luyến tiếc.
Bởi vì trên cuộc đời này vẫn còn một Trần Phóng quan tâm lo lắng cho cô như vậy.
Hai người quay trở lại phòng bệnh, khuôn mặt Trần Phóng vẫn căng chặt như cũ, anh lẳng lặng mở hộp giữ nhiệt ra, chuẩn bị đút cho cô ăn.
Từ Ngộ dùng ngón trỏ móc lấy ngón út của anh, hỏi: “Sao vậy, anh không vui à?”
“…”
“Có phải anh lại suy nghĩ lung tung rồi không? Tưởng rằng em sẽ nhảy lầu?” Cô cười cười. “Ôi trời, đây chính là bệnh viện đó, nhảy xuống lỡ rớt trúng người ta thì sao…”
“Từ Ngộ!” Trần Phóng đột nhiên gọi lớn tên cô.
Những cảm xúc bị kìm nén bùng lên theo hành động và lời nói của cô, khiến tất cả mọi bất an và hoảng sợ đều bùng phát.
“Em vẫn không chịu tin anh thích em đến nhường nào.”
Đôi mắt thiếu niên đỏ ngầu, anh nói từng chữ một.
“Anh đã nói rồi, cho dù em ch.ết anh cũng sẽ đi cùng em.”
“Anh thích em, anh yêu em.”
“Em có tin anh không?”
Lời chất vấn cuối cùng được thốt ra, Từ Ngộ ngây ngẩn nhìn Trần Phóng.
Lâu đến mức Trần Phóng nghĩ rằng cô vẫn không thể đưa ra câu trả lời, không thể tin tưởng anh.
Trần Phóng bất ngờ lấy con dao gọt táo trong ngăn kéo ra, trong lúc Từ Ngộ còn chưa kịp phản ứng, anh cứa con dao vào cổ tay mình.
“Trần Phóng!”
“Em không thể bỏ lại anh được.” Anh nghiêm túc nói.
…..
May mắn là vết thương kia không sâu, Trần Phóng chỉ là vì muốn cho Từ Ngộ thấy quyết tâm của mình mà thôi.
Anh có thể cùng sống với cô, cùng cô chịu đựng đau đớn, để lại vết thương trên tay giống như cô, sau đó cùng cô tìm đến cái ch.ết.
Trái tim như bị thứ gì đó va vào, ê ẩm chua xót. Từ Ngộ nghĩ, cho dù là Diệp Tinh và Từ Thịnh Lâm, có lẽ bọn họ cũng không thể cùng đứa con gái duy nhất đi ch.ết được.
Bởi vì cô không còn là sinh mệnh được bố mẹ nuôi nấng cẩn thận nữa, mà là một món đồ chơi, một món đồ chơi không như mong muốn của người lớn bọn họ.
______________
Cuối cùng Từ Ngộ vẫn xuất viện cùng với Trần Phóng cũng quấn băng nơi cổ tay. Bọn họ không nói cho Diệp Tinh và Từ Thịnh Lâm biết, bởi vì Từ Ngộ không muốn về nhà.
“Trở về với anh nhé?” Trần Phóng hỏi cô.
Từ Ngộ thoáng chốc do dự, không đồng ý ngay lập tức mà hỏi anh: “Mẹ của anh… Bà ấy không về à?”
“Bà ta ch.ết rồi.” Trần Phóng nhìn sang nơi khác. “Bà ta bị bệnh, không chữa được nên tự sát.”
Nhẹ nhàng tóm gọn cái ch.ết của Tần Úc trong một câu.
“…” Từ Ngộ không biết nên nói gì, đồng thời lại cảm thấy mình chính là đồng lõa trong trò hề này, hoặc nói đúng hơn, là chủ mưu.
Nếu cô không can thiệp vào thì sự tình có đến mức như vậy không? Liệu bố mẹ của Trần Phóng có lần lượt qua đời như thế?
Tại sao đến cuối cùng người thê thảm nhất vẫn là Trần Phóng, lẻ loi đơn độc, chỉ còn lại một mình phải gánh chịu hết những nỗi đau này.
“Không liên quan gì đến em cả.” Trần Phóng dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô. “Đó là chuyện của bọn họ.”
Phải mất vô số đêm đen trôi qua Trần Phóng mới thông suốt, những nỗi căm phẫn và thù hận đó có liên quan gì đến anh và Từ Ngộ đâu.
Nếu không có những người lớn dối trá và kinh tởm kia, mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Trần Phóng cụp mắt, kéo tay cô, tiện thể vẫy một chiếc taxi để cô ngồi lên.
Nhưng rất nhanh, Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh đã tìm tới.
“Tôi đã mười tám tuổi rồi, tôi có thể tự quyết định và tự gánh chịu hậu quả. Tôi đã trả mạng lại cho các người, là các người không muốn. Nếu như có thể, tôi hy vọng rằng mình chưa từng bị các người sinh ra.” Từ Ngộ nhìn cặp bố mẹ vừa tức giận lại giống như đang vô cùng đau khổ buồn bã trước mắt, cô cố gắng ra vẻ bình tĩnh nói với bọn họ.
Chỉ có Trần Phóng là biết được nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng Từ Ngộ, anh lặng lẽ nắm lấy tay cô.
“Các người hãy tha cho tôi đi.”
Đây là sự phản kháng của Từ Ngộ, cũng là sự cầu xin của cô.