Linh La Giới – Chương 179: Thân pháp tựa như ảo giác – Botruyen

Linh La Giới - Chương 179: Thân pháp tựa như ảo giác

Hạ Ngôn cảm giác Thần Hi Kiếm nắm trong lòng bàn tay hơi chấn động, tiếp theo sau tiếng nổ từ bên cạnh truyền vào tai. Hạ Ngôn biết một cái bóng đen bên phải bị chính mình đánh bay ra ngoài.
 
Thừa dịp khe hở này, Hạ Ngôn vội vàng điều chỉnh tốt trạng thái thân thể của mình, phóng ra ngũ cảm đến cực hạn.
 
Lúc này, Hạ Ngôn trợn to mắt phát ra một tiếng “ồ” ngạc nhiên và thán phục. Tại trong phòng tối dưới ánh sáng cực kì ảm đạm này có ít nhất hơn một trăm cơ quan nhân, các cơ quan nhân này đang ào ào xông tới chỗ Hạ Ngôn, khí thế mãnh liệt thật giống như sóng thủy triều cuốn tới.
 
Hạ Ngôn hít sâu một hơi, nắm chặt Thần Hi Kiếm trong tay.
 
“Theo tốc độ, lực lượng của cơ quan nhân này, hẳn đều là cảnh giới Linh Sư sơ kỳ, cũng có thể phát huy chừng ba trăm độ uy lực võ kỹ. Chỉ cần ta cẩn thận một chút. tuy rằng cơ quan nhân có số lượng nhiều, cũng không thể xảy ra vấn đề gì.”
 
Hạ Ngôn tâm niệm chuyển động, thân thể rất nhanh bay thoát ra, bởi vì cơ quan nhân ở gần trước mặt đang quét một côn hướng vào thân thể của hắn. Thiết côn trong tay cơ quan nhân mang theo một luồng gió rít gào mà tới, quét ngang dưới chân Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn liên tục đạp hai chân ở trên không trung, toàn thân hắn cấp tốc dâng lên hướng về phía trước, rồi sau đó thân thể chuyển hướng quay lại, biến thành đầu dưới chân trên. Thanh Thần Hi Kiếm đang nằm trong vỏ, đột nhiên quét một vòng xuống dưới, thi triển ra một chiêu Linh La kiếm với phạm vi sát thương rộng lớn.
 
“Ầm ầm.!”
 
Lấy Hạ Ngôn làm trung tâm chung quanh liên tiếp vang lên những tiếng nổ liền nhau. Sau đó, các cơ quan nhân vây quanh Hạ Ngôn liền toàn bộ đều bay tung ra.
 
Hạ Ngôn phát huy ra uy lực võ kỹ chính là một ngàn độ, đám cơ quan nhân này tự nhiên chịu không được lực lượng cường đại như thế. Tuy nhiên, cơ quan nhân đều là luyện chế bằng tinh cương, căn bản là sẽ không bị thương. Hạ Ngôn nếu muốn làm cho cơ quan nhân này mất đi sức chiến đấu, có lẽ chỉ có rút Thần Hi Kiếm ra khỏi vỏ mới được.
 
Nhưng một khi như vậy, các cơ quan nhân này cũng sẽ bị phá hủy!
 
Thời gian không đến một lần hô hấp, đám cơ quan nhân bị Hạ Ngôn tung một kiếm đánh bay ra ngoài, lại phóng vào, thiết côn trong tay mãnh liệt đánh tới. Mà dưới chân Hạ Ngôn lại linh hoạt vạn phần, thân thể cũng theo tiết tấu rất nhỏ lay động qua trái qua phải. Mỗi một lần cơ quan nhân công kích tới, thiết côn đều gần như dính sát quần áo của hắn, tuy rằng vạn phần mạo hiểm, nhưng cũng không có đụng vào thân hắn.
 
“Linh Sư sơ kỳ nếu muốn kiên trì nửa canh giờ ở trong này, thật đúng là không dễ dàng lắm. Các cơ quan nhân này tuy rằng không có linh hoạt như thân thể nhân loại, nhưng tốc độ cũng không chậm, uy lục võ kỹ cũng đạt tới ba trăm độ!”
 
Hạ Ngôn nhíu nhíu mày, cúi mình xuống một cây côn vút ngang trên đầu.
 
“Hơn nữa, Linh Sư sơ kỳ dưới công kích dày đặc như thế, cho dù có thể tạm thời trốn tránh đối kháng, nhưng thời gian quá dài, linh lực cũng sẽ theo đó bị tiêu hao rồi dần dần sẽ không ngăn được. Đến lúc đó nhất định sẽ bị thiết côn đánh trúng!”
 
Hạ Ngôn chớp mắt một cái, lúc này hắn đã thích ứng với bóng tối, có thể thấy rõ thân hình của cơ quan nhân gần bên mình. Các cơ quan nhân này, quả thật đều được chế tạo bằng tinh thiết. Mà ở dưới chân cơ quan nhân, có lớp vật chất thật dày gần như trong suốt. Hạ Ngôn đoán rằng, hẳn chính là loại vật chất gần như trong suốt này, giúp cho khi cơ quan nhân chạy rất nhanh mà có thể không phát ra tiếng động rất lớn.
 
“Xoạt! Xoạt!”
 
Theo thời gian trôi qua, công kích của cơ quan nhân không ngờ cũng dần dần trở nên có tiết tấu hẳn lên. Bởi vì hạn chế của trận địa, cơ quan nhân có thể trực tiếp công kích vào Hạ Ngôn, chỉ có không đến mười tên gần nhất. Cho nên, thời điểm khởi đầu, Hạ Ngôn chỉ cần né tránh công kích của các cơ quan nhân đến mình là được. Nhưng theo thời gian biến hóa, công kích của cơ quan nhản cũng đã xảy ra biến hóa.
 
Các cơ quan nhân vây chung quanh Hạ Ngôn, không ngờ lại bắt đầu phân ra thứ tự tấn công. Khiến cho hiệu suất công kích tăng mạnh không ít. Sau đợt thứ nhất cơ quan nhân công kích, đợt thứ hai liền tiếp theo sau, sau đó lại đổi thành đợt thứ ba. Hơn nữa, theo công kích bất đồng của cơ quan nhân vào Hạ Ngôn, võ kỹ cùng lộ tuyến công kích của bọn chúng sử dụng cũng sẽ không giống nhau.
 
Điều này ngược lại làm cho Hạ Ngôn phải cẩn thận hơn lên. Võ kỹ các cơ quan nhân này sử dụng cũng không phải là một loại. Tuy rằng đều là bí tịch cũng không phải mạnh lắm, nhưng nhiều cơ quan nhân lần lượt thay đổi sử dụng võ kỹ khác nhau, khiến mức độ khó né tránh của Hạ Ngôn cũng tăng thêm không ít.
 
Hạ Ngôn vừa ưỡn ngực hóp bụng, một cây thiết côn đột nhiên quét tới, sát qua bụng của hắn.
 
“Tốc độ của ta tuy rằng còn chưa kịp Đại Linh Sư, nhưng thân pháp thì ngay cả Đại Linh Sư sơ kỳ cũng không theo kịp ta!”
 
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe sáng, ở thời điểm giao thủ cùng Đại trưởng lão Tống gia, thân pháp của Hạ Ngôn quả thật còn cao minh hơn một ít so với Đại trưởng lão kia.
 
“Nguyên vốn tránh né công kích của đám cơ quan nhân này, hẳn là rất nhẹ nhàng. Nhưng hiện tại, không ngờ lại khiến ta cảm giác bị áp lực!”
 
Hạ Ngôn có chút giật mình: “Tuy nhiên, ở bên trong loại trốn tránh này. “
 
Ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời, thoáng nhíu mày một cái rồi giãn ra: “Loại cảm giác này, giống như động tác né tránh chớp nhoáng không thông qua đầu óc, mà là thân thể làm ra phản xạ tự nhiên. “
 
Cảm nhận được động tác tránh né của mình đã rơi vào một loại trạng thái phản xạ. Bất kể cơ quan nhân công kích như thế nào, Hạ Ngôn đều có thể thuận thế làm ra động tác né tránh chớp nhoáng.
 
“Nhưng. “
 
Hạ Ngôn lại trầm ngâm:
 
“Dường như còn thiếu một chút gì đó, mỗi lần né tránh, dường như đều có hơi cứng ngắc. “
 
Cũng chỉ có tự bản thân Hạ Ngôn mới có thể cảm giác được loại áp sát khó hiểu này. Nếu như giờ này khắc này có người có thể nhìn thấy động tác né tránh chớp nhoáng của Hạ Ngôn hiện tại, nhất định sẽ nghĩ hai mắt của mình đều quáng rồi. Chỉ có thể nhìn thấy thiết côn của cơ quan nhân tới tấp đánh về phía Hạ Ngôn. Mà Hạ Ngôn chỉ làm động tác uốn dẻo né tránh, thế mà vô số thiết côn này, cuối cùng lại không có trúng vào mục tiêu thân thể của Hạ Ngôn.
 
Nếu như nhìn kỹ, cũng chỉ có thể nhìn thấy thân mình Hạ Ngôn thoáng có chút di động, nhưng biên độ di động này phi thường nhỏ, nhỏ đến giống như là cơ thể hơi run lên một chút.
 
Trước kia, thân pháp của Hạ Ngôn tuy đã rất tuyệt diệu, nhưng mỗi một lần làm ra động tác né tránh, cho dù mau mấy đi nữa, cũng có thể nhìn ra được, mà hiện tại, biên độ lại càng ngày càng nhanh càng nhỏ.
 
– Này! Cũng sắp một canh giờ rồi, như thế nào còn chưa đi ra?
 
Ở bên ngoài cơ quan trận sơ cấp, một vài học viên cùng giảng sư, đều dần dần bắt đấu nôn nóng lên.
 
Vốn nửa canh giờ Hạ Ngôn hẳn phải đi ra, cũng xem như hoàn thành khảo hạch học viên đặc biệt. Mà hiện tại, lại đã sắp qua một canh giờ, Hạ Ngôn còn không có hiện thân.
 
Không phải là bị đánh hôn mê ở trong đó chứ? Thiết côn nha! Nếu bị đánh vào đầu cho dù là Linh Sư cũng có thể bị đánh ngất đi nha!
 
Một gã học viên cao cấp thấp lùn, thấp giọng nói.
 
– Viện trưởng! Hạ Ngôn đã vào trong đó lâu đủ thời gian rồi, còn chưa đi ra.
 
Lý Nguyên Xuân cũng lộ ra vẻ lo lắng.
 
Ở bên ngoài, căn bản là nhìn không thấy tình hình bên trong cơ quan trận, cho nên hắn cũng không biết bên trong lúc này đã xảy ra chuyện gì.
 
– Chờ một chút đi!
 
Liễu Vân mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói.
 
Các giảng sư cùng phó Viện trưởng ở gần bên nghe nói như thế, cũng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thôi. Mà đám học viên tuy rằng nôn nóng cả lên, tuy nhiên lại càng không muốn rời đi. Bọn họ đều muốn nhìn thử xem Hạ Ngôn đi vào thời gian dài như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu Hạ Ngôn thật sự bị đánh ngất đi, vậy thì thực đáng chê cười.
 
Trên mặt Thái Kim Hoa lộ ra vẻ vui mừng trước tiên. Hơn nữa nàng ta thầm cầu nguyện Hạ Ngôn nhất định phải bị đánh ngất đi.
 
– Hồng Phi ca! Hạ Ngôn sẽ không xảy ra chuyện ở trong đó chứ?
 
Trương Phong ngạc nhiên vui mừng nói.
 
Trương Hồng Phi cùng nhăn mặt nhíu mày, lắc đầu nói:
 
– Hiện tại còn khó mà nói, cơ quan nhân sơ cấp này, Linh Sư sơ kỳ ở bên trong cũng có nguy hiểm. Thời gian càng lâu, công kích của cơ quan nhân lại càng lợi hại!
 
Trương Hồng Phi, cũng đi vào nhiều lần. Lần đầu tiên là ở thời điểm khảo hạch học viện đặc biệt, sau này hắn cũng đi vào vài lần để tu luyện.
 
Ở trong Học Viện Tử Diệp, có hai chỗ dành cho học viên luyện tập thực chiến: Một là Vị Ương Sơn, hai là cơ quan trận. Trên Vị Ương Sơn toàn là dã thú, cũng không giống như cơ quan trận.
 
Cùng dã thú chém giết sẽ thấy máu đổ, điều này cũng là rèn luyện cho học viên về sau ở thời điểm giết chóc, cho dù thấy máu cũng có thể giữ được trấn định cùng bình tĩnh. thực lực sẽ không suy giảm.
 
Một vài học viên không có trải qua loại huấn luyện này, lần đầu tiên thấy máu đều đã sinh ra ảnh hường rất lớn ở trong lòng bọn họ. Có người tố chất tâm lý kém một chút, thâm chí ngay cả một nửa thực lực của bản thân cũng không phát huy ra được.
 
“Động tác vẫn còn có chút đình trệ. “
 
Hạ Ngôn cũng không có cảm thấy thời gian đã qua đi thật lâu, hắn chỉ đang tìm chỗ thiếu sót của loại cảm giác này. Tìm cái cảm giác mượt mà trôi chảy. Tuy rằng hiện tại động tác né tránh của hắn đã tới một loại cảnh giới bén nhạy, nhưng Hạ Ngôn vẫn có cảm giác còn thiếu sót một thứ gì đó. Đám cơ quan nhân này, là đối tượng luyện tập tốt nhất. Bọn chúng tiến hành công kích không biết mệt mỏi. Mà Hạ Ngôn cũng vẫn luôn duy trì thân pháp né tránh công kích này.
 
“Xoạt! Xoạt!”
 
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”
 
Cơ quan nhân cũng không ngừng tiến hành công kích. Thế nhưng công kích của chúng vẫn không thể đem lại chút hiệu quả gì. Tên nhân loại này, đã một đoạn thời gian rất dài, ngay cả vị trí đứng cũng không có di động. Phần lớn thời gian, ngay cả chân cũng không có nhắc lên, chỉ là thân thể thoáng rung động một chút, liền có thể thoải mái né các đợt công kích linh hoạt sắc bén đó. Chỉ có thời điểm cơ quan nhân công kích vào chân của hắn, mới nhích động chân một chút, tuy nhiên rất nhanh sẽ trở về chỗ cũ. Động tác này chỉ xảy ra trong nháy mắt, rất khó thấy rõ. Chỉ sợ, chỉ có Đại Linh Sư mới có thể nhìn ra manh mối được.
 
Một cơ quan nhân lại tống ra một côn đâm vào ngực Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nhớ rõ cơ quan nhân này, đã dùng đi dùng lại chiêu này hơn ba lần. Nhưng nó cũng không có vì chiêu này đối với mình vô dụng mà bỏ qua không sử dụng. Nếu là nhân loại, khẳng định sẽ không dùng lại chiêu này. Nhưng nó là cơ quan nhân, không có suy nghĩ, cho nên mới lại tiếp tục dùng chiêu này.
 
“Đúng là như thế!” Mắt Hạ Ngôn sáng ngời.
 
Dễ dàng né tránh một côn này, rồi sau đó không ngờ lại từ từ nhắm mắt lại.
 
“Cơ quan nhân, không có đầu óc suy nghĩ, cho nên chúng sẽ không vì một chiêu thức công kích không có hiệu quả mà buông bỏ sử dụng. Nếu thân hình của ta cũng không có đại não khống chế, như vậy hành động cũng sẽ không khác gì cơ quan nhân sao. “
 
Hạ Ngôn thầm nghĩ.
 
“Đúng! Đúng là như thế này!”
 
Hạ Ngôn nắm chặt lòng bàn tay, tiếp theo ở trong đầu, buông bỏ không khống chế thân thể của chính mình, chỉ là hoàn toàn dựa vào cảm giác làm ra động tác. Thân mình của Hạ Ngôn cũng không có vì đại não của Hạ Ngôn buông bỏ khống chế, mà không tránh né công kích của cơ quan nhân. Ngược lại, biên độ né tránh của thân thể càng thêm rất nhỏ. Hơn nữa thiết côn linh hoạt của cơ quan nhân vẫn luôn còn cách một ly, không thể đánh trúng thân thể của Hạ Ngôn.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.