Gọi thêm một lần nữa. Lưu Khải bắt buộc phải lên tiếng, tới bên đám người cạnh Thái Kim Hoa.
Số đệ tử còn lại khoảng một trăm người, sắc mặt có chút khó coi. Có thể thấy bọn họ cũng rất sợ tên mình bị xướng lên vào lúc này.
Thái Kim Hoa nhìn Lưu Khải một chút, dường như rất hài lòng gật gật đầu, rồi lại tiếp tục gọi tên các đệ tử khác.
“Đừng gọi tên ta, đừng gọi tên ta!” Hạ Tử Hân hai mắt nhắm chặt khẽ thấp giọng nói.
“Tử Hân, ngươi đang nói cái gì vậy?” Vương Ngữ Yên ở bên cạnh khẽ cười hỏi.
Hạ Tử Hân mày liễu nhăn lại, cả người rum lên, nói:” Ta hy vọng mỗi ngày không bị nữ nhân đó rống giận! Ngày hôm qua ngươi cũng thấy rồi đấy! Thật là dọa người!”
Nơi ở của sơ cấp đệ tử ở bên trái Vị Ương sơn. Nơi này có vài tòa nhà mỗi cái cách nhau khoảng một trăm thước, mỗi tòa nhà có khoảng hai mươi phòng, mỗi đệ tử được phân cho một phòng.
” Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ ở trong tòa nhà này.” Đái Kỳ chỉ vào một tòa nhà có bốn tầng lầu, thanh âm ôn hòa nói. Nàng là nữ nhân thiên phú ôn hòa như vậy. Cho dù lúc nghiêm khắc, cũng không thể đáng sợ như Thái Kim Hoa kia!
Hạ Ngôn nhìn qua tràng kiến trúc, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
“Đương nhiên, các ngươi nếu không muốn ở trong học viện cũng có thể tìm chỗ ở tốt hơn bên ngoài học viện. Việc này học viện không quản. Chỉ cần trong quá trình học tập tu luyện không có gì lơ là thì không có gì cần nói thêm. “
“Học viện Tử Diệp, là học viện nhất lưu của đại lục, học viện có được danh vọng như ngày hôm nay là nhờ có mấy trăm năm tích lũy.” Đái Kỳ nhìn mọi người nói, “Ta không hy vọng, bất luận là kẻ nào làm ra chuyện tình hủy hoại đi danh tiếng của học viện. Nếu đã trở thành một thành viên của học viện thì cũng phải vì vinh dự đó mà phấn đấu!”
“Chúng ta chắc chắn sẽ làm được!” Hạ Ngôn mở đầu trịnh trọng nói.
Những người khác thấy Hạ Ngôn nói cũng bắt đầu mở miệng lên tiếng.
Đái Kỳ liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái, trên khuôn mặt động lòng người kia cũng không có biểu tình gì. Bất quá Hạ Ngôn cảm giác thấy, giáo sư này tính tình rất tốt. Nếu không nữ nhân Kim Hoa kia cũng không dám trước mặt mọi người cười nhạo nàng.
“Mọi người hôm nay hãy làm quen với hoàn cảnh ở học viện một chút, còn có mấy điểm ta phải nói rõ với các ngươi. Ở trong học viện có vài nơi các ngươi không thể một mình đi tới. Địa phương thứ nhất là tàng kinh các! Chờ sau khi các ngươi trở thành trung cấp đệ tử có thể tiến vào kinh các xem thêm điển tịch. Địa phương thứ hai, là Vị Ương sơn, phải có giáo sư hướng dẫn đi theo mới được tiến vào Vị Ương sơn.
“Thứ ba là nơi các đệ tử trọng tâm tu luyện. Đó là những nơi các ngươi tuyệt đối không được đi. “
Những lời cuối cùng thanh âm đột nhiên trở nên ngưng trọng.
“Giáo Sư Đái Kỳ, đệ tử trọng tâm là gì?” Những đệ tử sơ cấp vô cùng hiếu kỳ.
Hạ Ngôn ngày hôm qua đã được Lý Nguyên Xuân nói cho biết, đệ tử trọng tâm là những đệ tử có cảnh giới linh sư.
“Đệ tử trọng tâm, là những đệ tử có cảnh giới linh sư!” Đái Kỳ hai tròng mắt chợt lóe bình tĩnh nói.
Những đệ tử lúc này có mặt ở đây đều hít vào một hơi thật sâu! Linh sư, đối với bon họ mà nói là một điều còn rất xa xôi. Để trở thành linh sư, thật sự quá khó khăn. Mặc dù tiến vào học viện này đều là những thiên chi kiêu tử, nhưng số người có thể trở thành linh sư cũng chỉ có một bộ phận rất nhỏ.
Đại đa số mọi người, cũng chỉ đạt tới đệ tử cao cấp là đã kết thúc rồi.
“Trừ ba địa phương này ra, các địa phương khác có thể tùy ý đi lại!” Đái Kỳ nhìn sang phía bên phải, thấy nữ nhân tên Thái Kim Hoa đã mang theo đệ tử của mình đang đi tới, Đái Kỳ liền nói nhanh hơn” Bây giờ các người vào tòa nhà bốn tầng này tìm phòng thuộc về mình! Chuẩn bị một chút. Sau đó nhanh chóng trở lại đây tập hợp, ta sẽ mang các ngươi đi làm quen học viện một chút. “
“Vâng, giáo sư!” Mọi người cùng lên tiếng.
“ Hạ Ngôn!” Đái Kỳ chuyển ánh mắt lên người hắn, “ Con chó của ngươi, tốt nhất đừng để nó chạy loạn!“
Thổ cẩu vẫn luôn đi theo bên người Hạ Ngôn!
Hạ Ngôn sửng sốt, sau đó nhìn thổ cẩu một chút, thổ cẩu hơi nhếch miệng thở phì phò, bộ dạng ra vẻ vô tội, cái đầu lúc lắc vài cái.
Tất cả mọi người chứng kiến động tác của thổ cẩu đều tỏ ra hết sức kinh ngạc!
“Giáo sư, ta biết rồi, nó nhất định sẽ không chạy loạn đâu!” Hạ Ngôn vừa cười vừa nói.
Đái Kỳ thấy thổ cẩu liên tiếp làm ra những động tác tức cười, cũng tỏ ra rất kinh ngạc. Bất quá nghe Hạ Ngôn nói xong nàng cũng chỉ tùy ý gật đầu nói:” Tốt!“
“Tốt lắm, bây giờ mọi người đi thôi“
Đái Kỳ hít một hơi, vỗ tay một cái rồi nói.
Lúc này, Thái Kim Hoa cũng mang theo những đệ tử nàng phụ trách đi tới gần, hai mắt Thái Kim Hoa nhìn Đái Kỳ đánh giá từ trên xuống dưới một chút, vẻ mặt âm hiểm cười lạnh nói
“Thấy người này chứ, nữ nhân này là một “Yêu Tinh”, mọi người sau này tránh xa nàng ta một chút!” Thái Kim Hoa không kiêng dè gì nói thẳng với những đệ tử do mình phụ trách.
Hạ Ngôn quay người lại hắn liền nhìn thấy Lưu Khải mặt cúi gằm đang lững thững đi theo mọi người tiến về phía này.
Lưu Khải nghe thấy Thái Kim Hoa nói vậy liền ngửng đầu nhìn về phía Đái Kỳ và các đệ tử nàng phụ trách đang đứng, hiển nhiên ngay lập tức nhìn thấy Hạ Ngôn, ánh mắt đau khổ chỉ vào Thái Kim Hoa làm ra vài động tác buồn bã và thất vọng.
Hạ Ngôn cười cười, liền kín đáo khoát tay về phía hắn.
Đái Kỳ đương nhiên nghe thấy những gì Thái Kim Hoa nói, nhưng nàng cũng coi như không nghe thấy.
Hạ Ngôn trong lòng cảm thấy hết sức kỳ quái, vì sao Thái Kim Hoa đối với Đái Kỳ lại mang oán niệm lớn đến như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì nàng trẻ tưởi, lại ôn nhu xinh đẹp sao?
“Hạ Ngôn, ngươi thế nào còn không đi?” Đái Kỳ thấy Hạ Ngôn đứng ngây một chỗ, cau mày hỏi.
Hạ Ngôn vội vàng quay lại, thu hồi ánh mắt, vội vàng nói:”Ta đi đây!“
Vừa nói, Hạ Ngôn hướng về tiểu lâu chạy nhanh tới, thổ cẩu chạy sát theo sau, cái đuôi ngắn cũn ngoe nguẩy.
Hạ Ngôn tuỳ ý chọn một cái phòng, đi vào quét dọn một chút, đem túi đồ của mình cất vào ngăn tủ. Túi đồ này ủa Hạ Ngôn trị giá tới hai trăm vạn kim tệ.
Nếu như để cho người khác biết được khối tài sản trong đó. Sợ rằng hai tròng mắt cũng có thể rớt ra ngoài.
“Mấy thứ này, để ở nơi này có thể bị mất hay không?” Hạ Ngôn trầm ngâm một lát thấp giọng tự nói, mình không thể lúc nào cũng ở trong phòng, nếu vạn nhất lúc mình không có ở đây, có người đi vào mà thấy được mấy thứ này, nói không trừng sẽ thuận tay nhấc đi.
Cho dù không lấy đi, thì có thể sẽ làm lộ tin tức ra ngoài. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều phiền phức không cần thiết.
“Quên đi, tạm thời chỉ có thể những thứ này ở đây, chờ một thời gian nữa ta ra ngoài tìm mua một cái tiểu viện nhỏ để ở. ” Hạ Ngôn đem túi đồ của mình cất vào một ngăn tủ rồi đóng cửa ngăn tủ này lại.
Phòng này có một cửa sổ, nhìn qua cửa sổ sẽ trông thấy một hồ nước, phong cảnh rất đẹp.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, làm cho toàn thân Hạ Ngôn cảm giác thư thái hơn rất nhiều.
“Ba ba ba. “
Hạ Ngôn đem linh lực toàn thân giải phóng ra một chút làm cho kinh mạch xương cốt toàn thân liền truyền ra những âm thanh rất nhỏ.
“Không biết giáo sư, sẽ giảng dậy những gì? Ta bây giờ đã là một linh sư, những gì giáo sư sơ cấp giảng dậy còn hữu ích với ta nữa sao?” Hạ Ngôn phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ.
“Tạm thời thế đã, chờ sau khi nghe giảng dạy rồi tính tiếp. Viện trưởng, sư phụ của ta ở nơi nào? Lát nữa đi hỏi thăm một chút vậy. ” Hạ Ngôn ánh mắt chợt lóe, xoay người lại, tử trong phòng bước ra ngoài.
Hai mươi đệ tử, gần như tất cả đã tập trung bên cạnh giáo sư Đái Kỳ.
Kế tiếp, Đái Kỳ muốn dẫn bọn họ đi làm quen học viện một lần. Mặc dù học viện diện tích râtá lớn nhưng cũng chỉ có vài địa phương đặc thù ví dụ như: Giảng đường, kinh các, Vị Ương sơn, túc xá, còn có hậu viện của học viện và nơi tu luyện của những đệ tử trọng điểm.
Bình thường mọi người đều luyện tập ở cái sân rộng nơi mà lúc trước khảo hạch.
“Thổ cẩu, ngươi ở chỗ này không được chạy loạn, trông chừng nơi này thật tốt cho ta. Nếu có người muốn tiến vào thì đuổi ra cho ta. ” Hạ Ngôn đột ngột xoay người lại nói với thổ cẩu.
Thổ cẩu vốn muốn cùng Hạ Ngôn đi ra bên ngoài. Nghe thấy Hạ Ngôn nói vậy liền ảo não cúi đầu, bộ dáng không tình nguyện.
“Trông trừng nơi thật tốt, chờ tới buổi tối, ta mang ngươi ra ngoài ăn một bữa thật ngon.” Hạ Ngôn lại nói thêm.
Nghe thấy những lời này, thổ cẩu mới ngửng đầu hai tròng mắt tỏa sáng, móng vuốt cào cào vài cái xuống mặt sàn. Không ngừng gật gật đầu.
Đái Kỳ thấy Hạ Ngôn đang từ trên lầu đi xuống, liền đem ánh mắt nhìn đi nơi khác.
“ Giáo sư Đái Kỳ này, hình như có vẻ hơi khác thường! Chẳng lẽ, ta đắc tội nàng ta điều gì?” Hạ Ngôn có cảm giác, Đái Kỳ đối với hắn hình như có điểm bất mãn.
“Chẳng lẽ vì ta là đệ tử của viện trưởng?” Hạ Ngôn trong lòng thầm nghĩ, lúc này hắn cũng chỉ nghĩ ra một lý do như vậy, Hắn trước kia chưa từng gặp nàng ta càng không thể đắc tội với nàng ta điều gì được.
Sau một lúc lâu, tất cả mọi người lên lầu đã quay trở lại, Đái Kỳ lại vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt, mở miệng nói:” Mọi người đi theo ta. Chúng ta trước tiên xem thăm quan học viện mọt lần, sau đó các ngươi sắp xếp công việc của chính mình. Ngày mai tập hợp tại giảng đường. Các ngươi sẽ chính thức bắt đầu sinh hoạt học tập, tu luyện tại học viện. “
Vòng eo nhỏ nhắn khẽ chuyển, Đái Kỳ hướng về rừng cây không xa phía trước đi tới. Khuất sau rừng cây đó là kinh các và giảng đường.
“ Giáo sư Đái Kỳ đẹp quá!” Một gã đệ tử thấp giọng cười nói với người bên cạnh.
Đái Kỳ đột ngột quay lại ánh mắt trừng lên nhìn tên đệ tử kia nghiêm túc nói:” Không cho phép nghị luận về giáo sư, muốn bị phạt sao!?“
Tên đệ vừa mở miệng nói liền hoảng sợ, vội vàng cúi đầu.
Hạ Ngôn cười, người có cảnh giới linh sư thực lực hiển nhiên người bình thường không thể xo sánh.
Sau đó hai mươi người dưới sự dẫn dắt của Đái Kỳ đã thăm thú một vòng quanh học viện Tử Diệp.
Trên đường thính thoảng cũng gặp những giáo sư khác cũng đang hướng dẫn nhưng đệ tử do mình phụ trách. Mười giáo sư phụ trách tổng cộng một trăn chín mươi chín đệ tử.
Hạ Ngôn thi thoảng cũng nhìn thấy những đệ tử có độ tuổi lớn hơn, bọn họ đều là đệ tử trung cấp và cao cấp, bọn họ nhìn so với những đệ tử sơ cấp rõ ràng có những cảm giác xuất sắc hơn rất nhiều.
Tại học viện Tử Diệp, bối phận của bọn họ lớn hơn cho nên những đệ tử sơ cấp phải gọi bọn họ là đại ca, đại tỷ!
Có một số đệ tử nhiều tuổi, thậm chí còn lên tiếng nghị luận, chế nhạo những đệ tử sơ cấp mà các giáo sư cũng không có lên tiếng ngăn lại.
“ Giáo sư Đái Kỳ, những đệ tử này cười nhạo chúng ta, chẳng nhẽ người không ngăn lại sao?” Một gã đệ tử thấp bé mang giọng nói mang theo một tia tức giận hỏi.
Đái Kỳ liếc mắt nhìn tên đệ tử này, rồi vừa cười vừa nói:”Ngươi nếu không phục, có thể cười nhạo lại bọn họ!“
“Hả?” Tên đệ tử này hơi tỏ ta minh ngạc một chút. Rồi sau đó mím miệng nói: “Nhưng nếu bọn họ động thủ thì sao?”