Lễ hội diễn ra khá dzui dzẻ , mà chủ yếu là họ gặp nhau ngoài đường mà trao cho nhau những món quà đặc biệt mà thôi !
Có thể tặng cho người thân trong gia đình này , tặng cho người mình thương , hay là chả có quan hệ gì cả như Ngọc Diệp và Hàm Uyên này.
Họ đẹp họ có quyền , cơ bản từ lúc vào thành hai nàng đã gây không ít xáo động bởi vì nhan sắc của mình .
Nhất là cái cô nàng Ngọc Diệp , nhỏ tuổi mà đã ra dáng tiểu mĩ nhân rồi . Thêm cả cái tính hoạt bát và thích nhảy múa tung tăng của nàng , haizzz, đi đâu cũng thấy quà .
” Tiểu Ngọc , chờ tỷ … ” Hớt ha hớt hải chạy theo , Hàm Uyên muốn nhanh cũng không nhanh được .
Nàng đang bồng Hoàng Phi :” Tin sư cái con quỷ sứ Ngọc Diệp , có quà quên cả tiểu Phi bé bỏng “.
Nãy do quá nhiều quà nên Ngọc Diệp nhanh trí bỏ Hoàng Phi cho Hàm Uyên bồng luôn . Còn mấy hộp quà của Hàm Uyên , Ngọc Diệp cũng không quản “nặng nhọc” mà cầm hộ ( thật ra nó thích quà bỏ mẹ , tâm lý trẻ con mà 😀 ).
Đang đi đến nơi thì Ngọc Diệp và Hàm Uyên hai nàng bỗng dừng lại ở cửa hàng trang sức .
” Cái vòng này đẹp quá nè Uyên tỷ,….
Hoàng Phi hắn cũng lắng tai nghe , à mà không phải là nghe nàng nói.
Mà là hắn đang chăm chú nghe câu chuyện của hai tên đực rựa đang ngồi ăn mì cạnh quán trang sức này .
Tên đầu tiếng có khuôn mặt khá bặm trợn , trông cũng tựa tựa con lợn , có mấy cái vết sẹo trên người trông cũng khá rùng rợn.
Hắn vừa ăn vừa há to mồm mà sủa :” Ê người có thấy con bé tóc vàng vàng mà hôm trước Thành Chủ đưa về không ?”
Cái tên còn lại thì mỏng như một tờ giấy , tựa hồ cơn gió bay ngang qua cũng cuốn (con mẹ) hắn đi mất .
Tỉ lệ nghịch với cơ thể mỏng , giọng hắn lại khá dày và đương nhiên mồm hắn to hơn cả mồm tên bặm trợn kia :” À , cái con bé mà nghe nói vừa bị phong ấn , lại vừa bị trúng kịch độc á hả . Chắc nó không sống nổi lâu đâu, nghe nói chiều nay pháp trường sẽ hoả thiêu nàng ta ,tiếc thật a “.
Tên gầy lại liên mồm bắn chữ :” Mà vì sao ta nói tiếc ngươi biết không ?” .
Hỏi như đéo hỏi , Gầy lịa lịa thả nước bọt :” Khỏi đi , chắc ngươi không biết rồi , nghe đâu con bé đó là người Tiên Tộc “.
Gần hết câu , tiếng tên gầy nói như nhỏ dần. Giường như chỉ đủ hai tên hắn nghe mà thôi nhưng làm sao có thể qua được đôi tai có thể nghe được tần số 39hz của Hoàng Phi.
Tên bặm trợn thấy bạn mình nói vậy cũng há hốc mồm :” Nani ? Thật không ?”
Gầy lại luyên thuyên: ” Đương nhiên , nghe nói thiên tộc sở hữu nhan sắc nhất nhì cái Linh Tinh Đại Lục này đấy . Không những vậy, tộc này còn rất cường đại nghe đâu người yếu nhất cũng là Kết Đan đỉnh phong a .”
Thấy thế Bặm Trợn cũng thất thố :” Con mẹ nó , mạnh như vậy . Ta cả đời này mong mình đột phá luyện khí hậu kì coi như chết cũng mãn nguyện “.
Gầy thấy hắn nói vậy cũng bịu môi :” Hừ , ngữ người mà lên được luyện khí hậu kì , thì ta cũng kết đan rồi hehe…”
Bặm Trợn cũng thấy có điều vô lý :” Mà mạnh như vậy , sao lại bị bắt a ??”
Gầy cũng không lạ gì với cái độ IQ của tên tứ chi phát triển này , Gầy cũng sẵng giọng :” Cái tính háo sắc của con trai thành chủ thì khỏi phải bàn , ai ở đây lại không biết.
Chắc chắn họ bắt cô ta về để thoả mãn tên đó rồi , còn vì sao bắt được thì đương nhiên thành chủ trực tiếp ra tay rồi . Ngu như choá vậy …”
Bặm trợ cũng nổi cáu , đương nhiên là do tên này gáy quá khét rồi . Bị sỉ nhục lần đầu là lỗi do hắn ngu , bị sỉ nhục lần nữa thì lại là do hắn quá óc lợn rồi .
Không chịu được , trợn chửi um cả lên :” Ngu cái con mẹ nhà ngươi …..
Và thế là cả hai thằng đều ngu lại tấu hài cho cả đám người xem.
Bên cạnh Ngọc Diệp cả Hàm Uyên cũng đã lựa được nhưng món đồ mình thích rồi .
Ngọc Diệp thì một mớ đồ trên tay , Hàm Uyên thì cũng tùm lum tè lè không kém .
Xem xong , lựa xong , trả tiền cũng xong .
Nhưng cả hai tỷ muội lại thốt lên :” Không xong rồi ! Tiểu Phi đâu ???”
Trở lại với Hoàng Phi , lúc Hàm Uyên đang mải mê lựa đồ . Hắn cũng tranh thủ chuồn đi rồi , cơ bản từ lúc Hoàng Phi nghe thấy Thiên Tộc gì gì đó là hắn cũng lựa lựa thời cơ mà âm thầm tìm đến nơi mà pháp trường gì đó .
Mất cả buổi đi, thực ra Hoàng Phi có thể đi nhanh hơn nếu trên đường hắn không bị mấy bà chị hay bà cô chặn lại và hỏi nhưng câu quen thuộc :” Ôi thật tội nghiệp , tiểu tử ngươi bị lạc mẫu thân hả “.
Quãng đường lúc đó thật là gian nan , mãi tới tận tối mịt khoảng tầm canh Tuất ( hơn 7 giờ tối ). Hắn mới tới được nơi , đến nơi thì hắn cũng kiếm lấy cái cây nào mà nấp đi , thu lại toàn bộ khí tức ….
Quên hắn không có tu vi , hắn chỉ nấp thôi là đủ !
Pháp trường như bao pháp trường khác mà Hoàng Phi đã thấy trên phim tiên hiệp kiếp trước .
Là một bãi đất rộng , có một cái bục hình vuông chiếm một nửa diện tích và được đặt ở trung tâm dải đất.
Không như mọi ngày là chém đầu . Chỉ thấy xung quanh rìa cái bục hình vuông là những cọc gỗ bốc lửa nghi ngút , ở giữa bục có cái cọc gỗ to chà bá hình chữ thập ( ê đừng liên tưởng qua chúa nha mấy cha nội 😀 ).
Lính tuần đảo như rang lạc , vừa đi bọn hắn còn vừa xì xào nói chuyện với nhau .
Thấy cả đám lề mề vcl, tên đội trưởng bên cạnh cũng mở to mồm mà nạt :” Tác phong cơ động lên , canh hai ( 23h ) bắt đầu thiêu nàng”.
Nói xong hắn còn chỉ tay qua bên xe ngựa bên cạnh .
Chỉ thấy một dáng người đen ngóm đang ngồi đó từ lúc nào, thoi thóp không biết sống chết .
Hoàng Phi hắn cũng ngồi khá xa , nên cũng chả thấy được mẹ gì . Mà lại để xe trong góc tối thì không thấy là chuẩn con mẹ nó rồi.
Bán cầu trái liên tục hoạt động , kế hoạch của hắn lại bắt đầu …….
” Cái gì ? , không thấy tiểu Phi ” .Nói xong , Nguyệt Ân trong khách sạn cũng trực tiếp bay ra ngoài .
Bên cạnh Nhược Nhiên cũng lo lắng không nguôi , khẽ phân phó tên cận vệ đi tìm Hoàng Phi. Nàng cũng khoác vội bộ y phục mà đi ra ngoài .
Thực ra tên cận vệ còn lại tìm mãi không thấy nên mới cùng hai nữ đi về đó chứ .
Mà Hoàng Phi hắn trốn đâu phải dạng vừa , trốn mà để tìm thì trốn làm mẹ gì ?
Thấy Nhược Nhiên ra ngoài , Hàm Uyên và Ngọc Diệp cũng khóc không ra nước mắt .
Nhược Nhiên tức giận thật rồi ! Hai nàng no đòn mất thôi .
Nghĩ lại , hai nàng bị đánh thì đã sao chứ , chỉ mong tiểu đệ của hai nàng không bị sứt mẻ gì là hai người vui lắm rồi.
Phút này đít hai nàng nóng như lửa thiêu , ngồi đó cũng không yên . Chỉ muốn tìm hắn bằng được thì thôi, nhưng đâu muốn đi đâu có được . Nhược Nhiên cũng ra lệnh tên cận vệ còn lại giám sát hai nàng rồi .
” A~ ” Khẽ rên bất lực , Ngọc Diệp khẽ vùi mặt vào chiếc gối .
Bên cạnh Hàm Uyên cũng nức nở khóc :” Hức ức .. ức …
Trong cùng một lúc , tâm trạng hai tỷ muội như kiểu rơi vào hoang mang ( quá cuồng em trai rồi ahihi ) mà cùng nhau lẩm bẩm :” Tiểu Phi … Đệ đi rốt cuộc đã đi đâu vậy chứ ?”.
Bên ngoài Nguyệt Ân phóng như tên lửa , miệng vẫn liên tục gọi to :” Tiểu Phi của mẹ , con ở đâu ?”
Ban đầu thì thấy vui vẻ vì người đông , nhưng bây giờ nàng mới thấy bất lực vì điều này . Cả một biển người , với cơ thể nhỏ xíu của hắn nàng tìm cũng thật mệt a .
Mà toả thần thức thì khác gì bảo thành chủ ơi ta đến chơi nè , không những vậy nó còn gây khá nhiều rắc rối cho nàng và Tiểu Phi của nàng .
Một rắc rối đó là để mất tích Hoàng Phi đã làm Nguyệt Ân đau đầu lắm rồi . Đi đâu cũng gọi khá to , với nhan sắc của nàng sao mà không gặp rắc rối cho được.
Chỉ thấy một tên mặt trắng như chát phấn , quần áo nghe có vẻ loè loẹt tiến đến trước mặt Nguyệt Ân .
( Nhân vật phản diện đây rồi , cơ mà không phải phản diện chính đâu nha ~)